Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 735 - Q4 - Chương 031: Kinh Điển Chính Là Kinh Điển.

Q4 - Chương 031: Kinh điển chính là kinh điển.

Cho nên khi Vân Chiêu bắt đầu chuyển giao vật tư cho Từ Ngũ Tưởng, đám lý trưởng này tích cực hẳn.

Bọn họ lúc này nhảy ra kể khổ, nào là chiến loạn bao năm đã làm mảnh đất Hán Trung này không còn gì nữa, muốn tổ chức sản xuất ở đất hoang thì được, nhưng trong thời gian ngắn khôi phục sức sống thì chỉ thần tiên mới làm được.

Hán Trung diện tích rộng lớn, hơn nữa nhiều đồi núi, bách tính bị lưu khấu họa hại thành dã nhân cả rồi, muốn dẫn dắt họ thành nông phu, công tượng, ngư phu cần thời gian.

Tóm lại là khó khăn nhiều lắm, trở ngại trùng trùng …

“ Tương Dương không khá hơn Hán Trung, nếu nói Hán Trung bị tặc khấu vơ vét sạch, vậy thì Tương Dương bị đám lưu khấu đào sâu ba thước đất rồi. Cục diện Vũ Xương khá hơn một chút, đó vốn là vùng cá thóc, thêm vào gần đại hồ, sống dễ hơn.” Từ Ngũ Tưởng khuyên can Vân Chiêu:” Huyện tôn, người tới hai nơi đó nên cổ vũ quân dân nhiều hơn, còn đại nhất thống người muốn, nên hoãn lại đã.”

Vân Chiêu cau mày: “ Ta đã không chỉ một lần hạ văn thư liên quan tới tư tưởng đại nhất thống, cảm giác các ngươi chỉ ứng phó cho qua, giờ tới đây mới thấy đúng như thế, đó là thiếu sót lớn trong công tác của ngươi.”

Từ Ngũ Tưởng cười khổ: “ Ti chức cũng nghiên cứu rồi, nhưng bắt đầu từ đâu?”

“ Ngươi là tài tử của thư viện mà không biết biến báo à?”

“ Lòng người cách cái bụng, chúng ta biến báo ra sao, không thể nhét tim ti chức vào bụng họ chứ.”

Vân Chiêu liếc Từ Ngũ Tưởng một cái khiến hắn rợn cả người, sau đó châm điếu thuốc, thong thả nói: “ Có một điền hộ bần cùng tên Dương Bạch Lao, dựa vào làm ruộng kiếm sống, thê tử qua đời sớm, chỉ để lại nữ nhi Hỉ Nhi nương tựa vào nhau. Hắn nợ tiền thổ hào Hoàng Thế Nhân ...”

“ Đáng thương cho Dương Bạch Lao bị Mục Nhân Trí quản gia nhà địa chủ bức bách treo cổ tự tử, đáng thương cho nữ nhi bị Hoàng Thế Nhân cướp về nhà hành hạ dày vò, cuối cùng vào đêm tuyết chạy vào núi sâu ... Trong thời gian ngắn tóc nàng thành màu trắng.”

“ May mà quan binh Lam Điền ta dẫn người tới, vô tình phát hiện ra nữ tử đáng thương đó, nàng cầu xin tướng lĩnh đó minh oan, tướng lĩnh Lam Điền liền dẫn bách tính đi bắt Hoàng Thế Nhân, Mục Nhân Trí.”

Từ Ngũ Tưởng nuốt nước bọt đánh ực: “ Có chuyện này thật sao ạ?”

Vân Chiêu phả khói nói: “ Chẳng lẽ những dã nhân kia sống tốt hơn Hỉ Nhi.”

“ Không phải thế ạ, huyện tôn, người kể chuyện này có ý gì?”

“ Cố Hoành Ba đang dùng câu chuyện này soạn ra vở ca vũ, gọi là Bạch Mao Nữ, nàng ấy đang dạy cho rất nhiều vũ nữ diễn xuất Bạch Mao Nữ, sau đó sẽ biểu diễn cho bách tính xem.”

Từ Ngũ Tưởng chưa hiểu: “ Làm gì ạ?”

Vân Chiêu vỗ vai hắn: “ Bách tính bị tặc khấu họa hại, quan viên họa hại, tới giờ vẫn nhẫn nhục nuốt thù hận vào lòng để sống, nhưng thù hận cần chỗ phát tiết chứ? Từ Ngũ Tưởng, khơi lên thù hận trong lòng bách tính, khơi lên tình yêu của họ với cuộc sống mới, chứ không phải bắt họ đè nén xuống vác cuốc ra đồng kiếm ăn, để họ phát tiết ra, đó là mở đầu tư tưởng đại nhất thống mà ta nói.”

Chuyện cụ thể vốn Vân Chiêu không muốn nhúng tay vào.

Thế nhưng chính quyền Lam Điền non trẻ chưa kịp tổng kết ra phương thức chấp chính của mình, y không thể không sử dụng tới kinh nghiệm ở sâu trong đầu.

Mức độ thông minh con người quyết định ở tin tức tiếp nhận.

Nói ra thì nhận thức của bách tính phổ thông của Đại Minh với thế giới chẳng hơn gì được thời Đường Tống, thậm chí có thể nói là biết ít hơn.

Vương triều Chu thị vì củng cố sự thống trị của mình cho nên hạn chế tự do di chuyển của bách tính một cách vô tình, trừ giai tầng đặc thù như người đọc sách có thể mang lộ dẫn hành tầu thiên hạ, dù là thương nhân cũng bị hạn chế nghiêm ngặt.

Một người từ lúc sinh ra tới khi chết không ra khỏi nơi sinh sống ba mươi dặm có rất nhiều.

Hi vọng gì những người chẳng biết bao nhiêu lại bị tai họa tàn hại đó mang sự nhiệt tình vào tân thế giới?

Thi nhân sẽ tán dương họ thuần phác, nhưng quan viên tốt muốn đưa bách tính tiến lên thì sẽ tuyệt vọng với sự thuần phác của họ.

Thuần phác cũng đại biểu cho ngu muội, cố chấp.

Mà bây giờ Đại Minh đã bước vào thời đại mới cần bộ óc vận chuyển linh hoạt, bách tính không theo kịp thay đổi của thời đại là chuyện tệ nhất.

Bách tính thuần phác không biết lãnh đạo tối cao của mình đã tới, được lý trưởng bản địa suất lĩnh, dùng giỏ cơm bát canh hoang nghênh Vân Chiêu tới.

Huyện tôn trong truyền thuyết tới rồi, cơm nước bình thường không đủ để biểu thị lòng nhiệt tình của bách tính, vì thế bọn họ giết sáu con lợn ... Còn thông mình mời mấy người cao tuổi đưa tới chỗ Vân Chiêu nghỉ chân.

Thịt lợn bình thường tất nhiên là chia cho quan viên đi cùng.

Vì đề phòng quan viên đem thứ ngon nhất là đầu lợn chia nhầm, họ chuyên môn đánh dấu lên từng cái đầu lợn, cho nên Vân Chiêu nhìn thấy cái đầu lợn được viết hai chữ huyện tôn.

Vân Chiêu rất hài lòng, cái đầu lợn đó rất to, to hơn cả đầu lợn tặng Phùng Anh, hai cái tai to như quạt càng được Vân Chiêu yêu thích.

Từ Ngũ Tưởng không được chia đầu lợn.

Cho nên sắc mặt hắn rất khó coi, những lý trưởng Lam Điền khác không được chia đầu lợn càng thêm tức giận, có người sắp không nhịn được nữa rồi.

Bọn họ không ngờ đám lý tưởng đương địa lại làm ra loại chuyện ngu xuẩn này.

Trước khi Từ Ngũ Tưởng nổi trận lôi đình, Vân Chiêu tỏ thái độ, cái đầu lợn viết hai chữ huyện tôn có cái tai dày, nếu như nấu nướng đủ lửa sẽ cực kỳ ngon.

Còn cái đầu lợn hai chữ phu nhân nên bổ ra, luộc chín lên, gỡ thịt, da, lưỡi, sau đó lấy vải sa bọc lại, dùng phiến đá đè lên một đêm ... Đem chấm muối ớt nhắm rượu thì ngon vô cùng.

Tiếp theo đó Từ Ngũ Tưởng không ngừng lau mồ hôi trên trán muốn giải thích cho Vân Chiêu, những bách tính này hoàn toàn không hề có ý mạo phạm huyện tôn, một chút cũng không ... Bọn họ đơn thuần là thuần phác tới ngu xuẩn mà thôi.

Vân Chiêu chỉ cười bỏ qua sai trù tử đem đầu lợn đi chế biến, còn chuyên môn mời lý trưởng bản địa cùng uống rượu.

Khi bữa tiệc vừa bắt đầu, đám lý trưởng bản địa nơm nớp lo sợ, run run uống vài chén, sau đó phát hiện Vân Chiêu là người hiền hòa dễ gần, thế là lá gan dần lớn lên.

Có người nói lương thực mới mọc không tốt, khoai tây rất nhỏ, ngọc mễ không ra bắp, kiều mạch sản lượng cao thì chả cao tí nào, chỉ có khoai lang là thứ tốt, một mẫu vài nghìn cân là bình thường, lá còn có thể ngắt đem đun nước uống giải nhiệt.

Chỉ là khoai lang ăn nhiều dễ bị ợ chua, cũng chẳng bán được, quan phủ chẳng giúp được gì, nhà nào cũng trữ cả hầm khoai lang, giờ sắp tới mùa thu hoạch khoai lang năm nay rồi, ai cũng buồn thối ruột ....

Nghe bọn họ kể như thế, Vân Chiêu lườm tên lý trưởng Lam Điền than vãn luôn mồm không đủ cái ăn, làm tên đó sợ tới rụt cổ lại, cầu khẩn bọn ngu xuẩn nhà quê đừng nói lời không nên.

Khi bọn họ tính toán sản lượng lương thực, đem khoai lang liệt vào loại rau củ.

Ở Lam Điền, khoai lang được đưa vào sổ sách như lương thực, nhưng người Lam Điền coi khoai lang như rau, bọn họ càng thích ăn lá khoai lang, còn về khoai lang trừ nuôi lợn ra phần còn lại đem đi làm miến.

Mà miến thì lại cho vào khoản thương nghiệp.

Chỉ cần tính số lượng khoai lang ít một chút, Lam Điền sẽ trợ cấp cho bách tính Hán Trung nhiều hơn.

Chuyện lợi dụng chính sách này, chỉ cần Lam Điền không phát hiện ra, bọn họ sẽ luôn được trợ cấp, phần dư ra sẽ thành tích góp của Hán Trung, có tích góp mới có thể làm thương nghiệp, vì như đem toàn bộ khoai lang biến thành miến.

Vân Chiêu quyết định không làm mọi người mất hứng, giả vờ không biết gì, tiếp tục cùng lý trưởng bản địa uống rượu nói cười.

(*) Kinh điển ở đây chính là phim Bạch Mao Nữ đó các bác, kinh điển trong kinh điển luôn.

Phim mình chưa xem đâu, nhưng mình có nghe thế hệ trước kể, đoạn sau Vân Chiêu nó chém.

Sau khi Hỉ Nhi bị bắt đi thì anh người yêu không chịu được uất ức đã gia nhập Hồng Quân, sau đó dẫn Hồng Quân về giải phòng, tìm được Hỉ Nhi, sống hạnh phúc suốt đời.

Giờ nghe kể đơn giản, nhưng mà phim này ở TQ phải nói là siêu kinh điển, ảnh hưởng lâu dài. Khi ở TQ mang sang Việt Nam mình thì phải nói tuyệt đại đa số dân mình lần đầu xem phim trong đời luôn, thời chống Pháp còn ở trong rừng mà, trái tim thơ ngây gặp phải thứ phim tuyên truyền kích động thế này thì các bác biết rồi đấy.

Nghe giang hồ buôn chuyện thì phim xúc động lắm, đem đi chiếu ở đâu là chửi bới rợp trời, chai lọ bay tứ tán, bội đội ta xem tới đoạn cờ hò Hoàng Thế Nhân cưỡng bức Hỉ Nhi rút súng nổ đùm đùm, sau chiếu phim phải lắp máy dò kim loại tránh thành phần manh động đem súng vào chỗ chiếu phim.

Thấy đồn Bạch Mao Nữ tạo cảm hứng để Tô Hoài viết lên vợ chồng A Phủ, cũng có người nói đây là chuyện có thật ở VN không liên quan tới TQ.

Dù thế nào thì kinh điển vẫn là kinh điển thôi.

Bình Luận (0)
Comment