Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 770 - Q4 - Chương 066: Mang Nguyện Vọng Mỹ Hảo Để Sống. (2)

Q4 - Chương 066: Mang nguyện vọng mỹ hảo để sống. (2)

Hai người đó đi rồi, Vân Chiêu một mình ngồi dưới gốc cây hồng trầm tư.

Câu hỏi của Hoàng Tông Hi rất sắc bén, tu dưỡng của Vân Chiêu đúng là còn rất xa mới tới mức làm ra biến cách thiên cổ này, nên lòng y thường xuyên có mâu thuẫn.

Nhưng y biết rõ con đường phía trước.

Nếu Vân thị tiếp tục tham cái ngôi vị hoàng đế người Hán thì cùng lắm thành một Mãn Thanh khác mà thôi.

Đế quốc phong kiến sinh ra trên mảnh đất này sớm hơn nhiều so với các nơi khác trên thế giới, kéo dài hơn, nhất là Đại Minh gần như đạt tới đỉnh cao thống trị phong kiến.

Nói cách khác, vương triều phong kiến đi xuống là xu thế lớn, tuyệt đối không thể vì xuất hiện một vài hoàng đế anh minh mà có thể thay đổi được.

Nếu y chết đi sẽ xuất hiện tình huống xấu nhất, chính sách cũng mất theo, vậy Vân thị rất có khả năng đi vào con đường của Mãn Thanh.

Mà căn cơ thống trị thiên hạ của hoàng đế là ngu dân.

Dân trí không được khai sáng, bị người ta dùng pháo bắn phá phải mở cửa là chuyện tất nhiên.

So với việc nói Vân Chiêu đem quyền trao cho dân, không bằng nói là trả trí tuệ lại cho người dân.

Tất nhiên đây không phải chuyện dễ, thay đổi thứ có từ ngàn đời, ắt phải trải qua một cơn đau lớn, e rằng sẽ chẳng kém vương triều sụp đổ, Vân Chiêu nỗ lực hết sức giảm bớt thiệt hại khi ngày đó tới.

“ Phụ thân, tới giờ cơm rồi.” Vân Chương đứng cách phụ thân một mét, lễ phép nói:

Cái thằng bé ngoan ngoãn lễ phép này dứt khoát không phải con mình, thế là Vân Chiêu vươn tay túm lấy cổ áo nó xách lên, sau đó kẹp vào nách, vò rối mái tóc chỉnh tề, béo cái má phính như quả táo:” Gọi cha nghe coi.”

Thằng bé toét miệng cười:” Cha.”

“ Ừ, thế mới đúng, lão tử rõ ràng là cha ngươi, gọi phụ thân cái gì chứ?”

“ Cha!”

“ Ừ, rất tốt, sau này cứ gọi thế.”

Vân Chương thoắt cái thoát khỏi nách Vân Chiêu, nắm tay cha kéo vào nội trạch, nó đói rồi.

Vân Hiển trông như con búp bê đẹp đẽ ngồi bên bàn càm, tay vẫn còn cầm cuốn sách đọc, thấy phụ thân và ca ca trông như thổ phỉ tới nhà, ném ngay sách đi, ngoạc mồm khóc vô cùng tủi thân.

Vân Chiêu ôm lấy tiểu nhi tử, giúp nó lau khô nước mắt: “ Sau này không cần đọc sách cả ngày.”

“ Nhưng mà tổ mẫu đại nhân ...”

“ Cái gì mà tổ mẫu đại nhân, nhà chúng ta chỉ có tổ mẫu! Sau này cũng không gọi phụ thân, mà gọi cha, lão tử nghe gọi thế còn tưởng con nhà khác.”

Vân Hiển lập tức cao hứng nhảy cẫng lên ôm cổ Vân Chiêu thơm lấy thơm để vào hai bên má.

Tiền Đa Đa nhắc: “ Chủ ý của mẹ đấy.”

Vân Chiêu ngồi xuống ghế bắt đầu ăn cơm: “ Ta nuôi nhi tử, không nuôi hoàng thái tử.”

Phùng Anh nhìn sắc mặt Vân Chiêu, nói nhỏ: “ Mẫu thân không vui đâu.”

Vân Chiêu phất tay: “ Con ai người đó dạy, ta là con mẹ ta, mẹ ta muốn gì cũng được, nhưng con ta phải do ta dạy.”

…… …..

Hồng Thừa Trù gỡ cái lá thông dính trên đầu ra rồi thuận tay búng đi.

Trần Đông ngồi ở cái xe tù khác hỏi:” Kế hoạch của ông có thành công được không?”

“ Thành hay không là do thiên ý, dù sao thì ta cũng đã nỗ lực rồi.”

“ Ông thực sự không sợ chết à? Kế hoạch này bất kể có thành công hay không, ông cũng chết chắc.”

Hồng Thừa Trù tỉnh bơ nói: “ Ta chỉ lập kế, sống được hay không thì phải xem vào ngươi, ta chết là lỗi của ngươi.”

Trần Đông hậm hực quay đầu đi, cái lão già này từ khi trút bỏ được hết gánh nặng trên người liền thành lão vô lại, rất khó đối phó, cũng không trông đợi được gì nữa.

Miệng nói chuyện, hai mắt hắn vẫn không ngừng quan sát rừng cây đen xì xì bên đường, nhưng đám Vân Bình chẳng hề thấy xuất hiện.

Phạm Văn Trình thở hắt ra một hơi.

Phía trước không xa chính là trạm gác của người Kiến Châu, đi tới đó là tiến vào khu vực bình nguyên cũng là nơi mà người Kiến Châu sinh sống đông đúc.

Đúng lúc này một hồi vó ngựa gấp gáp từ sau lưng truyền tới, Phạm Văn Trình hét lên:” Địch tập, đề phòng.”

Không đợi cho bọn họ kịp chuẩn bị, một đội nhân mã hung hãn như gió lốc kéo tới dẫm nát lá thông rơi đầy đất, Phạm Văn Trình nhìn thấy kỵ binh Chính Hoàng Kỳ chạy trên cùng lớn tiếng hô:” Nhường đường, nhường đường, mau nhường đường.”

Cả đám người vội vàng xuống ngựa đẩy xe tù sang bên đường, vừa mới quỳ xuống đất liền nhìn thấy Hoàng Thai Cát được kỵ binh Chính Hoàng Kỳ xúm quanh phi ngựa vọt qua. Khi đi qua xe tù, đôi mắt đầy lo lắng của Hoàng Thai Cát chỉ dừng trên người Hồng Thừa Trù trong tích tắc, không xuống ngựa, được tùy tùng hộ vệ cuốn theo bụi mù mịt chạy về phía Thịnh Kinh.

Hoàng Thai Cát dẫn theo rất nhiều người, tốn mất một nén hương đội ngũ mới vội vàng đi qua hết.

Cảnh đó lọt vào mắt Hồng Thừa Trù, ông ta khẽ mỉm cười rồi tiếp tục ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh lam.

Trần Đông thì nhìn Hồng Thừa Trù với ánh mắt sùng bái.

Cho tới bây giờ Trần Đông rốt cuộc cũng xác nhận, Hồng Thừa Trù không có ý đầu hàng Mãn Thanh, ông ta dùng mưu kế đặt mình vào đất chết, cắt đứt đường lui chính bản thân.

Đa Nhĩ Cổn không thể để ông ta sống, tương tự Hoàng Thai Cát mà biết nguồn cơn sự việc, Hồng Thừa Trù cũng không còn đường sống.

Chuyện đã hai năm rõ mười, nhưng vấn đề bây giờ là làm sao thoát đây, hắn không muốn chết thế này.

Chứng kiến kế mưu của mình đã được Đa Nhĩ Cổn bắt đầu thực thi, lòng Hồng Thừa Trù trở nên yên ổn rất nhiều.

Ông ta đã chuẩn bị nghênh tiếp vận mệnh của mình rồi, bất kể là bị Đa Nhĩ Cổn giết, hay là được đám người Vân Bình cứu đi, với ông ta mà nói đều không quan trọng, ông ta chỉ thấy chí bình sinh của mình thời khắc này được thi triển hoàn toàn.

Hồng Thừa Trù không gấp nhưng Trần Đông gấp, hắn tin, sát thủ Đa Nhĩ Cổn phái tới đã lên đường rồi.

……… ………..

Vân Chiêu hôm nay ăn sáng cùng với mẹ, y biết, thể nào cũng có người đem thái độ của mình nói cho mẹ rồi.

Có lẽ do hoàn cảnh sống an nhàn thoải mái, mấy năm qua mẹ không hề già đi, thời gian không để lại dấu vết rõ ràng trên người mẹ. Ngược lại Vân Chiêu vì ngày đêm lo nghĩ đủ loại công việc, trông già dặn hơn tuổi, hai mẹ con ngồi cạnh nhau, người không biết rất khó tin họ là hai mẹ con.

Húp hết bát cháo gạo, Vân Chiêu đặt bát xuống nhìn mẹ.

Vân Nương vẫn thong thả ăn, lát sau mới nói:” Con đừng quá trách đám Phùng Anh, Vân Dương, nếu như không phải mẹ hạ lệnh, bọn chúng cũng không che giấu con.”

“ Mẹ cũng không nên giấu con, đó là đại kỵ.”

“ Con nên làm hoàng đế.”

Vân Chiêu gật đầu: “ Đúng là con nên làm hoàng đế, mẹ yên tâm, nhi tử của mẹ sẽ là hoàng đế, nhưng không nên vào lúc này.”

Vân Nương dùng ngón tay chỉnh búi tóc:” Mẹ hỏi rồi, bọn họ đều nói thời cơ con làm hoàng đế đã chín muồi.”

“ Mẹ nên hỏi con mới đúng.”

“ Cái đại hội kia của con sắp diễn ra, mẹ nghe nhiều người nói rất không có lợi cho con.”

Vân Chiêu đính chính lại: “ Làm thế rất có lợi cho bách tính, cũng có lợi cho Vân thị.”

Vân Nương lắc đầu khó hiểu: “ Mẹ không hiểu những lời con nói, nhưng con cũng không cần giải thích, cứ làm theo ý con đi, sau này mẹ sẽ không tự ý quyết định nữa.”

Vân Chiêu nắm tay mẹ: “ Đợi khi nào rảnh rỗi, mẹ con ta về Thang Cốc ở một thời gian, hài nhi sẽ đem toàn bộ nguyên do nói cho mẹ nghe. Mẹ cứ tin con, con làm vậy là để Vân thị đời đời truyền thừa hưng thịnh.”

Vân Nương cười:” Được, vậy thì mẹ đợi.”

Mắt tiễn nhi tử đi rồi, Vân Nương thở phào một hơi, Vân Chiêu đợi tới bây giờ mới nói chuyện này với nàng là ngầm thể hiện sự bất mãn rồi.

Nhi tử càng lúc càng trưởng thành, người làm mẹ vừa thấy vui mừng, có chút hụt hẫng, Vân Nương nói với Tiền Đa Đa ở bên hầu hạ:” May lần này con cơ trí chút, nếu không thì phiền mất.”

Tiền Đa Đa cười duyên:” Chàng là trời của con.”

“ Chiếu cố tốt nó, bây giờ nó càng ngày càng cô đơn.”

“ Không đâu ạ, phu quân con không có khó khăn nào không vượt qua được.”

Vân Nương mắng:” Con đúng là có lòng tin với nó:”

Tiền Đa Đa thoải mái đáp:” Vì con chẳng cần biết chàng có thể làm hoàng đế hay không, cho dù làm ăn mày con cũng theo chàng, nên chẳng có gì phải lo.”

“ Đó là phúc của nữ nhân ....” Vân Nương thở dài, chẳng biết nghĩ tới điều gì không nói nữa:

Bình Luận (0)
Comment