Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 771 - Q4 - Chương 067: Di Sản Lịch Sử. (1)

Q4 - Chương 067: Di sản lịch sử. (1)

Vân Chiêu về tới đại thư phòng xa cách lâu ngày, ngồi xuống cái ghế sạch bong, cầm ấm trà lên tu một ngụm, nước trà vừa vặn, bút mực cũng đặt ở chỗ thuận tay, văn thư cũng mở ra đợi y phê duyệt.

Đứng bên cạnh đợi y sai bảo bây giờ đổi thành Bùi Trọng.

Trước kia hắn vốn là nhân vật số ba của bí thư giám, Liễu Thành tới Lạc Dương nhậm chức, hắn vượt qua Hầu Khôn thành tân bí thư của Vân Chiêu.

Cùng với việc bia địa giới Lam Điền không ngừng bỏ chạy, tình hình thiếu hụt quan viên của Lam Điền ngày một nghiêm trọng, lần này Vân Chiêu liền một lúc phải phái Liễu Thành , Hầu Khôn ra ngoài nhậm chức. Đó là quyết định tình thế Vân Chiêu đưa ra trong lúc khẩn cấp.

Liễu Thành đi Lạc Dương còn Hầu Khôn sẽ tới Hà Tây.

Đoàn Quốc Nhân đã đả thông hành lang Hà Tây, đem Võ Uy, Trương Dịch, Tửu Tuyền quay về dưới sự quản lý của Lam Điền.

Mảnh đất đó từ rất lâu rồi ở trong trạng thái vô chính phủ, từ lâu Lam Điền đã vươn thế lực tới đó thực hiện ít hoạt động, nhưng chỉ gây ảnh hưởng từ xa mà không trực tiếp quản lý.

Qua tấu báo Đoàn Quốc Nhân nói, Hà Tây bình yên vô sự.

Chỉ là Gia Dục Quan chiếm cứ phần lớn trong tấu báo của Đoàn Quốc Nhân, hắn cho rằng phải trọng thưởng những binh sĩ tuất biên .... Khi mà triều đình Đại Minh đã bỏ quên sự tồn tại của bọn họ, bọn họ vẫn kiên trì canh giữ Gia Dục Quan.

Khi đại quân Đoàn Quốc Nhân tới Gia Dục Quan, đám biên tốt này còn ngây thơ cho rằng đội quân tới từ quan nội này tới thay thế họ, cả đám người tuổi gia gia rồi mà khóc không còn ra người.

Đối diện với quan quân hồ đồ suất lĩnh 211 quân tốt hồ đồ, Đoàn Quốc Nhân chính thức lấy thân phận Hà Tây đại tướng quân thay quân với bọn họ.

Còn những quân tốt được thay thế thì đưa tới Quan Trung, đối với những người này, hắn kiến nghị nên mạnh dạn sử dụng, đương nhiên là sau khi hoàn thành huấn luyện ở Phượng Hoàng Sơn.

Sau khi tiếp nhận Gia Dục Quan, Đoàn Quốc Nhân ở lại nơi đó, hắn chuẩn bị chỉnh đốn nửa năm rồi vào Tây Vực.

Cái tên này mang một tình cảm khó nói với Tây Vực, thậm chí Vân Chiêu hoài nghi hắn là người Tây Vực lưu lạc tới Quan Trung.

Nhưng mà Vân Chiêu chẳng bao giờ hỏi, bởi vì cũng chẳng cần thiết hỏi lai lịch một người trước năm tám tuổi thế nào, hỏi ra cũng không có ý nghĩa quá lớn.

Dưới tình huống không có vấn đề gì lớn, ngay cả kẻ thích soi mói người khác như Hàn Lăng Sơn, Tiền Thiểu Thiểu đều không muốn hoài nghi quan viên ở cấp bậc như Đoàn Quốc Nhân.

Người đem thư tín của Đoàn Quốc Nhân về không phải là tín sứ mà chính là thủ tướng của Gia Dục Quan, hắn tên là Vương Sơn, ăn nói không được tốt lắm, thậm chí bị đám Tiền Thiểu Thiểu nhìn chằm chằm, còn lắp bắp.

Nghe xong câu chuyện người này kể, tâm tình của mọi người đều không được tốt.

“ Huyện tôn, năm Thành Hóa, Đại Minh có tổng cộng ba vạn sáu nghìn quân tốt rời Gia Dục Quan tới Cáp Mật trú quân, về sau chỉ có chưa tới 130 người quay về, tuổi nhỏ nhất chính là Đoàn Nhân.”

“ Gia Dục Quan gian khổ lắm, không cách nào nuôi được đứa bé như vậy, bọn mạt tướng liền phó thác cho thương đội đưa đứa bé đó về Quan Trung ... Tới khi gặp lại thì nó đã thành đại tướng quân. “ Vương Sơn nói tới đó thì rơm rớm nước mắt, nhưng trên khuôn mặt lại tràn ngập hạnh phúc:

Sau khi Vương Sơn cáo lui, Hàn Lăng Sơn hồi tưởng: “ Lần đầu tiên ta gặp Đoàn Quốc Nhân, hắn nhỏ xíu như con thỏ, còn tưởng hắn chẳng sống nổi cơ.”

Tiền Thiểu Thiều cũng chưa quên: “ Người hắn toàn vết đao kiếm, tai trái bị cắt mất.”

Trương Quốc Trụ gật gù: “ Bảo sao hắn cứ thích nhìn về phía tây.”

Vân Chiêu suy đoán Đoàn Quốc Nhân từ Tây Vực không hề sai, bảo Hàn Lăng Sơn: “ Phái thương đội tìm kiếm người Đại Minh cùng hậu duệ còn sót lại của họ ở Tây Vực, đưa họ tới nơi an toàn, bao năm qua, họ chịu khổ rồi.”

Hàn Lăng Sơn gật đầu: “ Vâng, ti chức có một số ghi chép, tình cảnh của họ không hề tốt.”

Trương Quốc Trụ rất bình tĩnh tỉnh táo: “ Phải tra cho rõ, huyện tôn nên gửi thư cảnh cáo Đoàn Quốc Nhân, hắn mang đầy thù hận tây chinh, ti chức e là có sai sót.”

Tiền Thiểu Thiểu không nghĩ thế: “ Hắn dừng lại chỉnh quân nửa năm, ta cho rằng hắn không bị thù hận làm mụ mị đầu óc đâu.”

Hàn Lăng Sơn lầm bẩm: “ Sử sách có ghi chép năm Thành Hóa quân Minh rút khỏi Cáp Mật vệ, nhưng không có ghi chép về bách tính theo quân xuất tái là sao?”

Tiền Thiểu Thiểu bĩu môi: “ Còn phải nghĩ sao, đám sử quan không thèm viết về chuyện nhỏ đó vào chứ sao.”

Hơn 200 người bị triều đình lãng quên vẫn cứ chăn dê, làm ruộng, tự lực cánh sinh canh giữ tòa cô thành tới 20 năm trời, đúng là bi kịch của thời đại.

Thật may, nay họ có được kết quả tốt.

Đôi khi Vân Chiêu cho rằng, thiên đạo nên như thế, để người tốt có được kết quả mỹ hảo, để kẻ xấu gặp phải báo ứng.

Đây là quan niệm mộc mạc, đại biểu cho suy nghĩ của đại bộ phận con người, đó là niềm tin ngây thơ nhưng mỹ hảo để tất cả chúng ta tiếp tục sống qua thời khắc gian nan.

Vân Chiêu viết thư trả lời cho Đoàn Quốc Nhân chỉ có bốn chữ - Khổ cho ngươi rồi.

Tới đây toàn bộ biên thủy tây bắc Đại Minh được Vân Chiêu giao phó cho Đoàn Quốc Nhân, y tin, người này sẽ không cô phụ sự tín nhiệm của mình.

Trên Ngọc Sơn vẫn có rất nhiều người có ý kiến bất đồng với chuyện phái đại quân chinh phạt Tây Vực, bọn họ cho rằng lúc này đưa quân tới Tây Vực là không thích hợp, đợi tới lúc quốc triều hưng thịnh mới nên tiến hành việc mở mang bờ cõi này.

Vân Chiêu có kiến giải khác với họ, kiến giải của y tương đồng với Chu Nguyên Chương.

Năm xưa Chu Nguyên Chương xua đuổi Thát Lỗ, kiến lập Đại Minh, khi chế tác sử sách, rất nhiều văn thần cho rằng nên xóa bỏ Nguyên Mông ra khỏi lịch sử Hoa Hạ, bọn họ không thừa nhận sự thống trị của Nguyên Mông với Trung Nguyên.

Thế nhưng Chu Nguyên Chương không nghĩ vậy, chẳng những không xóa bỏ Nguyên Mông khỏi sử sách, tới năm thứ hai sau khi đăng cơ, ông ta còn sai người soạn Nguyên Sử.

Tháng 2 năm Hồng Vũ thứ 2, chính thức bắt đầu biên soạn Nguyên Sử ở Thiên Giới tự Nam Kinh, lấy tả thừa tướng Lý Thiện Trường giám tu, mời cả chí sĩ ẩn dật rừng núi như Uông Khắc Khoan, Hồ Hàn, Triệu Huân tham dự.

Do thời gian biên soạn quá gấp góp, thiếu tư liệu về thời đại Thuận Đế, toàn thư chưa hoàn thành, vì thế phái đám Âu Dương Hữu tới các nơi sưu tầm tư liệu, tới tháng 2 năm Hồng Vũ thứ 3 mới bắt đầu biên soạn lại.

Sách phân ra thành bản ký, chí, biểu, liệt truyện, tổng cộng 210 quyển, gần 331 thiên.

Trong bộ sử này, triều đình Đại Minh thừa nhận Đại Nguyên là một thời đại thống trị, đồng thời có một đánh giá tương đối công chính về các vị hoàng đế cùng với công thần danh tướng Nguyên Mông.

Đồng thời đem một số quốc sách Nguyên Mông thực thi ở Trung Nguyên công khai, cho hậu nhân xem.

Chu Nguyên Chương chắc chắn là một trong những người Hán hận Nguyên Mông nhất.

Ông ta sở dĩ cho biên soạn Nguyên Sử một cách trái tâm ý là hoàn toàn vì khối tài sản to lớn Nguyên Mông để lại.

Phải biết cương vực Nguyên Mông rộng lớn vượt xa tiền triều.

Đông từ biển Nhật Bản, tây tới Thiên Sơn, bắc vượt qua hồ Bối Nhĩ Gia (Baikal), nam tới Nam Hải, cương vực đâu chỉ vạn dặm, rộng lớn tới mức khiếp người.

Chu Nguyên Chương xuất thân nông phu, ông ta biết rất rõ, mình có thể ghét Nguyên Mông, nhưng đất đai Nguyên Mông để lại thơm phưng phức, nếu Đại Minh đem Nguyên Mông chính thức liệt vào danh sách vương triều Trung Nguyên.

Vậy về pháp lý Đại Minh có thể kế thừa toàn bộ di sản mà Nguyên Mông để lại.

Cho dù là phái binh đi đánh những nơi đó thì cũng là thu phục đất cũ, chứ không phải là xâm lược rắm chó gì đó.

Từ xưa tới nay .... Bốn chữ này vô cùng hữu dụng.

….

Bình: Chu Nguyên Chương đáng nể nhất là ông ta có tầm nhìn vượt thời đại.

Bình Luận (0)
Comment