Đoàn Quốc Nhân từ Tây Vực trở về, tất nhiên Hạ Hoàn Thuần cũng về theo.
Khi Vân Chiêu nghe Đoàn Quốc Nhân báo cáo chuyện hành lang Hà Tây, Hạ Hoàn Thuần liền kiếm cơ hội chuồn mất.
Đúng như Vân Chiêu dự đoán, từ khi quân đội Đại Minh rời khỏi hành lang Hà Tây, người Thổ Phồn tất nhiên từ Thanh Hải kéo xuống.
Những bộ tộc đó không lớn, nhưng sau khi chiếm lĩnh hành lang Hà Tây gây ra những thảm án kinh người. Trong đó ở hai vùng Trương Dịch, Võ Uy, bắt đi hơn hai vạn ba nghìn người Hán.
Bọn chúng thậm chí không tiếp tục chăn thả nữa, mà biên luyện hết trai tráng trong tộc thành quân, sai khiến người Hán làm ruộng cho chúng.
Thủ đoạn bọn chúng vô cùng tàn nhẫn, chẳng những tước đoạt hết gia sản, ruộng đất của người Hán, thậm chí cả người cũng thuộc về đám tán phổ lớn nhỏ.
Trong đó thế lực lớn nhất là Tác Nam Nương Hiền tán phổ.
“ Những kẻ này trước kia là người Thổ Phồn sinh sống ở lưu vực Hoàng Thủy, khi phát hiện hành lang Hà Tây không được quân Minh bảo hộ, chúng thử thăm dò tấn công Trương Dịch, kết quả là đánh bại cường hào đương địa, chiếm lĩnh thành công nơi đó. Vì thế chúng dốc cả tộc ra đánh.”
“ Hạ Hoàn Thuần làm tiên phong thấy thảm cảnh của người Hán liền dẫn 3000 kỵ binh tấn công Tác Nam Nương Hiền, đồng thời những người Hán đó cũng nổi dậy hưởng ứng, tạo thành thắng lợi đầu tiên của Hạ Hoàn Thuần.”
“ Không thể không nói, đệ tử của huyện tôn rất khác người, hắn biết tạo thế, biết nắm thời thế, lợi dụng thời thế. Đây là cốc rượu làm bằng đầu lâu Tác Nam Nương Hiền, hắn không dám đưa huyện tôn, nhờ ti chức mang tới.”
Vân Chiêu ngắm nghĩa cái cốc bằng xương trắng, sai người rửa sạch, rót rượu vào rưới xuống đất tế điện người chết. Sau đó lại rót đầy rượu, lần này tự uống cạn:” Những kẻ đầu sỏ đã xử lý hết rồi chứ?”
Đoàn Quốc Nhân từ chỗ ngồi đứng dậy:” Xử lý hết rồi ạ.”
“ Thế vì sao chỉ có một cốc rượu thế này?”
“ Đã dùng thập nhất trừu sát lệnh.”
Vân Chiêu lại hỏi:” Vậy thật nhất trừu sát lệnh có thể đảm bảo người Hán sinh sống bình yên nếu không có quân đội không?”
Đoàn Quốc Nhân ngẫm nghĩ rồi lắc đầu:” E là không ạ.”
Vân Chiêu trả cốc rượu lại cho Đoàn Quốc Nhân, chỉ nói một câu đơn giản:” Phải đảm báo được điều này. Người Ô Tư Tàng thì nên sống ở cao nguyên, người Tây Vực thì sống ở Tây Vực, đây là vấn đề nguyên tắc.”
Đoàn Quốc Nhân thấy ý Vân Chiêu đã quyết, không nói thêm nữa, chuyện này hắn tự giải quyết, nếu để huyện tôn phải nói làm sao thì không xứng chức rồi. Vì thế không nói chính sự nữa, quay sang kể về tuyết sơn, thảo nguyên, sống băng tuyệt mỹ ở hành lang Hà Tây cùng với những truyền thiết xa xăm ...
Tiến trình lịch sử kỳ thực là một tiến trình mạnh được yếu thua vô cùng tàn khốc, vào lúc này đây ở bán đảo Vưu Tạp Thản (Yucatan) của lục địa Châu Mỹ, vương triều Nguy Địa Mã Lạp và Bá Lợi Tư của người Mã Nhã ( Maya) đang diệt vong.
Hơn 20 năm trước chiếc thuyền buồm Mayflower mang theo 102 giáo đồ Thánh giáo, dùng rượu mạnh để đổi đất đai với người Ấn Đệ An. Thêm một trăm năm nữa, bọn họ sẽ tặng món quá mang mầm bệnh đậu mùa cho người Ấn Đệ An ...
So với người phương Tây, người Hán càng hiểu cách đối diện với dị tộc.
Mãn Thanh sử dụng chính sách giảm đinh diệt hộ ở Mông Cổ, Vân Chiêu biết điều ấy, với một người chấp chính mà nói, đó là chính sách không tệ, vì trong thời gian tồn tại của Mãn Thanh, Mông Cổ trừ hai lần phản loạn ra thì đại bộ phận thời gian rất ôn hòa.
Từ hiệu suất chính sách mà xét, đó là chính sách hữu hiệu.
Có điều Vân Chiêu không muốn dùng chính sách này, không phải vì nó quá tàn khốc, mà là vì Vân Chiêu cần người Mông Cổ tiến về phía tây giúp y thăm dò Bắc Hải, thậm chí là đất đai rộng lớn phía bắc Bắc Hải.
Trong kế hoạch của Vân Chiêu, cương vực của Đại Minh không những cần tiến về phía bắc, còn phải tiến về phía tây, phía tây nam, cũng chỉ ba nơi này còn đường mở rộng.
Đối với tây bắc, Vân Chiêu thực sự quá hiểu, vẻn vẹn hành lang Hà Tây, y đã đi qua 19 huyện, khảo sát 11 huyện, cho nên y hiểu vấn đề nơi đó, y biết, đồng thời vì báo cáo không tốt còn bị xử phạt cảnh cáo.
Khi đó y chẳng có quyền phát ngôn, ngay cả quyền kiến nghị cũng không có, còn giờ thì y có đủ mọi quyền lực, bao gồm là quyền sinh sát.
Dị tộc tây bắc đại đa số không có khái niệm đất đai, cho nên chỉ cần ra tay xua đuổi là họ sẽ đi, trong mắt họ đất đai là của thiên thần ban cho, nếu đế vương nhân gian không cho phép thì rời đi là được.
Sau khi trò chuyện suốt một đêm với Tôn Quốc Tín lén lút trở về, Vân Chiêu thấy mình có vũ khí còn tốt hơn, vì thế khi trời chưa sáng, y vội vàng hạ lệnh cho Bùi Trọng, mời a hoanh nổi danh nhất Trường An tới Ngọc Sơn, cùng thương lượng xây dựng chùa lớn ở Ngọc Sơn.
Kiến lập toàn diện Ngọc Sơn.
Vân Chiêu cực kỳ sở trường trong việc kiến lập lên cái gì đó, ít nhất trước kia y từng kiến lập lên một "hoa thôn" ở nông thôn, quá trình cải tạo rất đơn giản.
Đó là mượn ưu thế thôn trang này nằm sát ngay thành thị, trồng rất nhiều hoa trong thôn, sửa đường trong thôn, quét vôi tường nông hộ, phá bỏ nhà xí lộ thiên, bảo hộ 61 cây lê tuổi đời trên trăm năm.
Chỉnh lý một số món ăn thô sơ biến mất từ lâu nhưng vẫn còn tồn tại trong ký ức mọi người, hơn nữa in đàng hoàng lên thực đơn.
Sau đó tới thành thị ra sức tuyên truyền văn hóa cổ xưa và tính cách hiền hòa thân thiện của thôn trang đó, đồng thời kéo tới một số người già tuổi tác cực lớn, nói với người thành thị, người nơi đó lương thiện ra sao, hiếu khách ra sao, thuần phác ra sao.
Làm xong những chuyện đó y tới cầu xin công ty xe bus khai thông tuyến xe bus tới "hoa thôn".
Khi "hoa thôn" khai trương người kéo tới đông nghìn nghịt, chiêng trống vang trời .... Náo nhiệt tận ba năm, sau nghe nói vì chất lượng kém giá lại cao, rất ít người tới nữa.
Dù vậy thôn dân vẫn thu được lợi ích cao hơn hẳn làm ruộng.
Ngọc Sơn vốn có đủ điều kiện phần cứng để trở thành thần sơn, giờ Vân Chiêu rất muốn tạo dựng Ngọc Sơn thành một tòa thần sơn tụ tập văn hóa, tôn giáo.
Tôn Quốc Tín nói rất đúng, đừng lo tín ngưỡng của người dân, chuyện quan phủ cần làm là để người dân kính sợ thần linh, hơn nữa nhất định phải kính sợ toàn bộ thần linh ... Sau đó một người mà thần linh gì cũng tin, cũng sợ, tự nhiên mà biến thành vô thần.
Đại bộ phận người Hán đều như thế, bọn họ vào chùa thì bái phật, vào đạo quán thì bái thần, gặp miếu thành hoàng thì thắp hương, thấy miếu thổ địa bên đường thì dừng chân cầu khẩn, thậm chí thấy nhà thờ Da Tô cũng cầu nguyện.
Dù sao trong lòng người Hán, cúng bái nhiều thần phật chẳng hại gì.
Nay ở trên Ngọc Sơn có nhà thờ Da Tô lớn nhất Quan Trung thậm chí Đại Minh, có chùa lạt ma chỉ nhỏ hơn cung điện Bố Đạt Lạp (Potala). Vân Chiêu thấy xây một tòa thần miếu A Lạp (Allāh) là chuyện cấp bách hiện nay.
Bao nhiêu thần tiên chen lấn một chỗ, khả năng cao sẽ sinh ra kỳ tích mà Vân Chiêu cũng không ngờ tới.
Xây dựng một kiến trúc hoành tráng rất dễ, nhưng phủ lên đó một phật quang thì lại là chuyện khó khăn. Song đó là việc của Tôn Quốc Tín, không cần Vân Chiêu lo.
Đối với vị Phật sống được hàng vạn người thảo nguyên, tuyết sơn sùng bái, Tôn Quốc Tín có thừa bản lĩnh đó.
Thời gian qua chuyện Vân Chiêu phải làm nhiều nhất là nói chuyện.
Cùng Hàn Tú Phân nói tầm quan trọng của khống chế hải dương.
Bàn với Lý Định Quốc ý nghĩa của quốc gia có chiều sâu vô hạn.
Thảo luận yêu cầu tố chất bách tính của một đế quốc với Từ Ngũ Tưởng.
Thậm chí gặp Thi Lang bàn tầm quan trọng của việc thống trị eo biển Đài Loan, đồng thời tạo nên chuỗi đảo bảo hộ hải ngoại.
Giải Trại cũng về, nói chuyện tăng cường luật bảo hộ bách tính.
Tóm lại là những ngày này Vân Chiêu rất bận.
Những cuộc đàm thoại này đều chân thành, địa điểm trò chuyện cũng được dày công lựa chọn, Bùi Trọng thậm chí ngay cả chuyện đốt hương gì cho cuộc đàm thoại nào cũng chuẩn bị.