Vân Chiêu họp hành liên miên.
Vì phải trò chuyện trước, thống nhất tư tưởng, thu nạp ý kiến số đông, tạo thành hiệp ước mà ai cũng có thể chấp nhận, sau đó biểu quyết thông qua ở đại hội rồi chấp hành.
Ở đại hội, người sẽ có ý kiến là thương nhân, nông phu, thợ thủ công, chuyện đó chẳng quan trọng, nên thỏa hiệp thì thỏa hiệp, cần kiên trì thì kiên trì, dù cãi nhau cũng không sao, khiến đại hội càng thêm long trọng, thêm chân thật.
Đêm đã khuya, Vân Chiêu vẫn còn đang kiểm tra từng chữ bài phát biểu mang tính cương lĩnh của mình, trong bài phát biểu này không cho phép có dù chỉ một chữ sinh hàm ý khác, càng không cho phép có chữ nào bị người ta lên án.
Vân Chiêu xem xong chữ cuối cùng liền thở phào, dùng con dấu đóng lên, viết lời phê. Bùi trọng cẩn thận mang đi, chuẩn bị cho in, phát cho mỗi đại biểu tham dự đại hội.
Uống cạn cốc trà nguội, Vân Chiêu dựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Hàn Lăng Sơn đi tới bẩm báo:” Huyện tôn, Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung phái sứ giả tới, hi vọng tham gia đại hội.”
Vân Chiêu xua tay không thèm cân nhắc :” Bảo bọn chúng xéo cho thật xa vào.”
“ Làm như thế hai người chúng càng thêm quyết tâm đối đầu với chúng ta.”
“ Chúng sớm biết ta và bọn chúng không cùng đường rồi, ta biết ý ngươi, muốn để những kẻ đó ngầm tham dự đại hội, nhưng không cần, đại hội phải trang nghiêm, phải thuần túy, không thể xen những thứ khác vào.”
“ Vâng, từ chối cúng cũng được, vấn đề là Đại Minh thủ phụ Trần Diễn cũng phái người tới, chuẩn bị dự thính đại hội.”
Vân Chiêu mở mắt ra:” Thủ phụ không phải Chu Duyên Nho à?”
Hàn Lăng Sơn giải thích:” Hồng Thừa Trù chiến bại Liêu Đông, Chu Duyên Nho liên lụy, bị phế truất vào ngục rồi, thay bằng Trần Diễn.”
“ Trần Diễn sao?” Vân Chiêu lẩm bẩm cái tên này, suy ngẫm hàm ý trong hành động dùng người của Sùng Trinh:
“ Căn cứ vào tin tức trong cung truyền ra, hoàng đế sở dĩ giáng tội Chu Duyên Nho, dùng Trần Diễn là để rời đô.”
“ Rời đô à?”
Hàn Lăng Sơn đáp:” Đúng ạ, hoàng đế đã nhận ra không thể giữ được kinh thành, chuẩn bị rời đo về Nam Kinh tính kế lâu dài. Nếu hắn đề xuất rời đó sẽ bị chê cười vạn năm, nên hi vọng Trần Diễn chủ động đề xuất chuyện rời đô.”
Vân Chiêu cau mày:” Thái độ Trần Diễn thế nào?”
“ Trần Diễn cũng rất trọng thanh danh, không chịu ra mặt, hiện giờ đang giằng co với hoàng đế, hi vọng hoàng đế lấy tinh thần cứu vãn thiên hạ.”
“ Muốn hoàng đế chết ở kinh thành à?”
Hàn Lăng Sơn thở dài: “ Bây giờ bọn họ muốn lui về Nam Kinh cũng chẳng còn đường mà đi nữa.”
“ Sao lại không, có thể từ phủ Chân Định qua Sơn Tây vào Hà Nam ....” Giọng Vân Chiêu nhỏ dần rồi thôi, vì quá nửa Sơn Tây nằm trong tay Lam Điền, Hà Nam cũng vậy, đi tới phía trước nữa là đại bản của Lý Hồng Cơ ... Mà đối với hoàng đế thì y hay Lý Hồng cũng là phường tặc khấu mà thôi.
Cho nên khả thi nhất là ra biển từ Thiên Tân, nhưng mà thủy sư Đại Minh thì nát lắm rồi, chỉ còn thương thuyền ra biển tuần tra, không có chiến hạm. Mà đường biển thì bình an chắc? Trịnh Sâm, giặc Oa, người Tây Dương lại thêm đám Thi Lang, còn nguy hiểm hơn.
“ Vậy thì đám người Trâu Diễn cũng không còn đường sống.”
Hàn Lăng Sơn nghĩ khác:” Ti chức nghĩ Trâu Diễn không cho rằng như vậy, bọn họ nắm trong tay món châu báu tuyệt thế hoàng đế, dù là ai vào kinh trước, họ cũng có thể đầu cơ kiếm lợi.”
Không ngờ có một ngày hoàng đế lại biến thành món hàng để người ta trục lợi, nghĩ mà bi ai.
Nhưng thiên hạ nát thế này rồi, chuyện hoang đường gì chẳng có, quân quân thần thần cũng thành lời chót lưỡi đầu môi thôi.
Vân Chiêu cũng chẳng có nhiều thời gian nghĩ chuyện này, y bận lắm, hơn nữa Hồng Thừa Trù trở về rồi.
Hai người gặp lại nhau cùng cười lớn.
Hồng Thừa Trù thao khăn che mặt , cời giày, đi thẳng tới giường gấm trong thư phòng Van Chiêu, khoanh chân ngồi xuống:” Ta giết chết Hoàng Thai Cát.”
Vân Chiêu lắc đầu:” Ông không giết chết Hoàng Thai Cát, người ta bị bệnh mà chết.”
Hồng Thừa Trù không để ý tới lời phản bác đó:” Ta thấy chuyện này có thể khắc lên bia mộ, nếu có con dấu của ngươi nữa thì tốt.”
“ Cả nhà ông sẽ bị người Kiến Châu bất chấp mọi giá giết chết.”
“ Khi đó hẳn là không còn người Kiến Châu nữa rồi.”
“ Hi vọng là thế.”
“ Mang rượu tới đi, chúng ta chúc mừng.”
“ Nói đúng lắm, nên chúc mừng, nói thật đấy, khi ông bị người Kiến Châu bắt đi, có gặp Bố Mộc Bố Thái không?”
“ Không, đó là trái cấm của ngươi, ta nhìn thấy cũng không dám nhớ.”
Mùng 7 tháng 10 năm Sùng Trinh thứ 16, năm Sùng Đức thứ 8, năm Lam Điền 1643, Thanh thế tông Hoàng Thai Cát bệnh mất ở cung Thanh Ninh Thịnh Kinh.
Hiếu Đoan Văn thái hậu, hoàng hậu của Hoàng Thai Cát, nữ nhi của Mãng Cổ Tư tuẫn táng.
Mùng 9 tháng 10 năm Sùng Trinh thứ 16.
Thanh thế tông giá băng, do chưa dự định lập trữ, cho nên sau sự kiện đột phát này, Hòa thạc thân vương Đa Nhĩ Cổn cùng Túc thân vương Hào Cách trưởng tử của Hoàng Thai Cát triển khai cuộc triển giành hoàng vị kịch liệt.
Hai bên quân lực tương đương, giằng co mãi không thôi.
Mắt thấy Đại Thanh sắp đi vào cục diện chia rẽ, Đa Nhĩ Cổn tinh minh tùy cơ ứng biến, đề xuất lập người con thứ chín của Hoàng Thai Cát là Phúc Lâm làm đế, do Hòa Thạc Trịnh thân vương Tề Nhĩ Cáp Lãng và hắn cùng phụ chính, kết quả được thông qua.
Phúc Lâm đăng cơ vào ngày 26 tháng 10.
“ Trong chuyện này nhất định có rất nhiều câu chuyện hay.” Vân Chiêu gãi gãi tai, nghe chưa đã.
“ Đương nhiên có rất nhiều.” Hồng Thừa Trù gắp một miếng tai lợn nhai rau ráu, uống ngụm rượu nuốt xuống:” Ngươi nghĩ mà xem, bằng vào cái gì mà Phúc Lâm mới 6 tuổi đã làm hoàng đế, mà không phải hoàng trưởng từ Hào Cách? Trong chuyện này nhất định đã phát sinh nhiều chuyện trọng yếu. Hoàng hậu Triết Triết tuẫn táng, Hải Lan Châu chết, Bố Mộc Bố Thái độc chiếm hậu cung Mãn Thanh, sớm nói với ngươi không đơn giản, nói không chừng ...”
“ Không thể nào ta đã gặp Đa Nhĩ Cổn, cũng coi như một kiêu hùng, không thể vì một nữ nhân mà dâng hoàng vị lên.”
“ Đương nhiên là không thể, chuyện này ngươi có tác dụng lớn, Đa Nhĩ Cổn nếu không phải kiêng kỵ ngươi, ngươi cho rằng Đa Nhĩ Cổn dám tấn công Hào Cách sao? Chính vì ngươi mà hắn mới lựa chọn nhẫn nhịn, ngươi đợi xem đi, Hào Cách sẽ chết nhanh thôi, Phúc Lâm cũng thế, Đa Nhĩ Cổn sẽ thành hoàng đế thứ tư của Mãn Thanh. Theo tập tục của Mãn Thanh, Bố Mộc Bố Thái khả năng thành hoàng hậu.”
Vân Chiêu phả ra một hơi rượu:” Không liên quan tới ta, Đa Nhĩ Cổn và Hào Cách tranh giành hoàng vị đánh nhau thành đầu heo, lúc này không thể tỉnh táo được, nhất định có chuyện khác xảy ra. Còn nữa, Hải Lan Châu chết là do ai ra tay? Liên hệ với hoàng hậu Triết Triết tuẫn táng, hung thủ rất rõ ràng.”
“ Í có lý, ngươi nói Đa Nhĩ Cổn và Bố Mộc Bố Thái là một bọn, còn câu kết gian díu với nhau?” Hồng Thừa Trù hiếm khi nổi tính buôn chuyện một lần:
“ Hài, nam nhân và nữ nhân hợp tác, hợp tới mức lên giường là chuyện thường, cho ông xem cái này.” Vân Chiêu lấy từ ống tay áo ra một cái khăn tay đưa Hồng Thừa Trù:
Hồng Thừa Trù mở ra xem khẽ ngâm:
- Chớ hướng mưa xuân trách sầm rền
Nước theo gió chảy hoa tự bay
Trác nữ vì tình theo Tư Mã
Ngu Cơ máu rưới cờ Bá Vương
Tiếng địch thổi mòn bên gối vắng
Mông đẹp hóa phượng bay điện tây
“ Mỹ nhân này thổ lộ tiếng lòng với ngươi à? Không phải là Bố Mộc Bố Thái chứ?”
Vân Chiêu lắc đầu:” Đương nhiên không phải của ta, là mật điệp ti muốn cho ta một nhận thức trực quan nên tìm người thêu cái khăn tay tương tự, gửi hỏa tốc tám trăm dặm về.”
“ Ở đâu có cái thế này vậy?”
“ Trên giường của Hoàng Thai Cát.”
Hồng Thừa Trù hít một hơi khí lạnh:” Chuyện bí ẩn thế mà ngươi cũng biết à?”
Vân Chiêu nhìn trăng sáng bên ngoài, bình thản nói:” Ông đâu phải không biết bản lĩnh của Hàn Lăng Sơn, Tôn Quốc Tín.”