Bữa sáng ở Tần thị giống Vân thị, chẳng có gì để trông đợi hết, cháo loãng, bánh bao, còn là bằng bột mì đên ... Chẳng qua thêm hai món dưa muối, trước mặt Vân Chiêu thậm chí chẳng có lấy một quả trứng gà.
Trước mặt Tần Bồi Lượng có trứng gà, hơn nữa còn có hai quả, ông ta thong thả ăn một quả, sau đó cho Tần Lương một quả, bảo với Vân Chiêu:” Nếu tối qua ngươi không hãm hại Tần Lương thì quả trứng này là của ngươi.”
Vân Chiêu biết ông ta cố ý kích thích mình, cười nói:” Mẹ cháu bảo, trẻ có khóc mới được bú, Tần Lương là đứa bé biết khóc, nên được ăn trứng là đúng.”
“ Nha hoàn của ngươi quá mức xinh đẹp, không có lợi cho ngươi.”
“ Không hẳn, nha hoàn nhà cháu xinh đẹp một chút rất có lợi, nhìn quen nha hoàn xinh đẹp trong nhà rồi, sau này nhìn mỹ nhân khác, không có cảm giác nữa.”
Tần Bồi Lượng tựa hồ khơi lên hứng thú với Vân Chiêu, bỏ cả nguyên tắc ăn không nói:” Có lý lắm, nghe đồn ngươi có liên quan tới Lợn rừng tinh.”
Quả nhiên là rất chú ý tới mình, Vân Chiêu cười híp mắt:” Vân thị loạn quá, so với người cháu càng thích chơi với lợn rừng hơn.”
“ Vậy ngươi có nghe nói một câu, không phải tộc ta, ắt có lòng khác.”
“ Tiên sinh dạy cháu câu này rồi, rất hay, có điều không phải chỉ lợn rừng, mà để chỉ Thát tử, giặc Oa, với loại khốn kiếp như Tần Lương.”
Tần Lương đang đắc ý bóc trứng ăn, còn cố tình trêu Vân Chiêu, vờ vịt để quả trứng trong miệng chứ không nuốt, đột nhiên nghe câu này, hết hồn, trứng nghẹ ở cổ họng, ú a ú ớ, mặt đỏ bừng bừng.
Vân Chiêu chạy nhanh tới, vỗ mạnh lưng hắn một cái, ép mạnh bụng, chỉ nghe phụt một tiếng, nửa quả trứng phụt một tiếng bay ra, hài lòng nói:” Ta cứu ngươi một mạng, nhớ lấy.”
“ Không có.” Tần Lương chưa thở đều lại đã cãi:
“ Người tự nhận lỗi về mình nhiều hơn trách người khác thì sẽ bớt oán hận, Tần Lương, miễn cho ngươi phạt cấm nói.” Tần Bồi Lượng nhạt giọng nói một câu, nếu không miễn trừng phạt này, e Tần Lương bị phạt mãi mãi. Lần này ông ta không khỏi thất vọng, Tần Lương được coi là đứa bé xuất sắc nhất thế hệ trẻ của Tần gia rồi, nhưng thua kém người ta xa như vậy, tương lai Tần thị thất đáng lo:
Giống bữa tối hôm qua, mọi người chỉ ăn, không nói chuyện, người cũng ít hơn, chỉ có nam tử. Ăn sáng xong Vân Chiêu vờ vịt thi lễ, về khóa viện, định tranh thủ hôm nay không phải học ngủ nướng một phen rồi tính sau.
Tiền Đa Đa đợi lâu rồi, thấy Vân Nương dẫn Tần bà bà đi chào hỏi thân thích, nâng cửa sổ lên, đứng ở ngoài tò mò nhìn Vân Chiêu nằm trên giường giang chân giang tay trên:” Này ngốc tử, xem ra người nhà này, ngươi ta chẳng coi ngươi ra gì, đường đường Đại thiếu gia Vân thị mà chẳng ai tiếp đãi.”
Vân Chiêu ngáp một cái thật dài, y cũng chẳng coi Tiền Đa Đa ra gì, không buồn mở mắt, lẩm bẩm:” Ngươi hãm hại Tần Lương.”
“ Ở bữa tiệc hắn lén lút nói muốn mời ta ăn gà.”
“ Người ta có ý tốt mà.”
“ Nếu hắn đàng hoàng nói ra, ta sẽ cho rằng hắn có ý tốt, nhưng mà hắn giấu gia gia, phụ mẫu, huynh đệ hắn, rồi mới nhỏ giọng mời ta, vậy chắc chắn là có lòng dạ bất lương rồi.” Tiền Đa Đa tự có cách nhìn nhận vấn đề của nó, Tần Lượng không đáng để nó bận lòng, hỏi nhỏ:” Ngốc tử, hôm qua ngươi lén xem bản đồ cả đêm, đã quyết định cướp của nhà ai chưa?”
Nhắc tới chuyện này lại chán, Vân Chiêu lăn qua lăn lại trên giường:” Không cướp được, thành Tây An là cái lồng kiên cố, cướp thì dễ, thoát thân mới là khó, chuyện này phải bàn tính thêm.”
Tiền Đa Đa khích:” Đồ nhát gan, Tôn hầu tử còn dám đại náo thiên cung.”
“ Tôn hầu tử giết không chết, nếu ta mà giết không chết thì ta cũng dám.”
“ Ta cho ngươi chủ ý, có một nơi tên là Minh Nguyệt Lâu nhiều tiền lắm, ngươi có muốn tới xem không?”
“ Vì sao lại là Minh Nguyệt Lâu? Chỗ đó là nơi thế nào?” Vân Chiêu không đáp mà hỏi:
Tiền Đa Đa thở dài buồn thảm: “ Thanh lâu, lần này nơi mua ta chính là Minh Nguyệt Lâu, khế ước bán thân của ta vẫn ở nơi đó.”
“ Ngươi đá bị sơn đại vương cướp đi rồi thì còn để ý gì tới khế ước, thứ đó chẳng có tác dụng gì hết, ta không tin có người dám vào núi tìm ngươi.” Nha đầu này nói gì, Vân Chiêu tự giác chỉ tin một nửa, à không một phần ba, không cần biết nó nói hợp tình hợp lý ra sao, kéo cái chăn mỏng che mặt, biểu thị kết thúc đàm thoại:
Tiền Đa Đa chạy vào phòng, kéo chăn trên mặt Vân Chiêu ra, nói rất thành khẩn:” Được rồi, là ta làm hỏng việc, khi đó sơn đại vương nhà ngươi cướp ta, ta cho rằng không xong rồi, cho nên đẩy một người xuống rãnh nước dùng cỏ che đi. Sơn đại vương nhà ngươi không phát hiện, chỉ giết hộ vệ và lão bào tử của Minh Nguyệt Lâu, tha cho đám cùng khổ đánh xe. Người được ta giấu đi hẳn là bị xa phu đưa tới Minh Nguyệt Lâu rồi, ta muốn cứu hắn.”
“ Tình lang của ngươi à?” Vân Chiêu mở một con mắt ra hỏi:
“ Là đệ đệ của ta.” Tiền Đa Đa không cười, mặt trang trọng chưa từng có:
Vân Chiêu đánh giá độ đáng tin của câu nói này:” Ngươi nói nhà ngươi chỉ có một mình ngươi thôi mà.”
“ Lời ta nói trước kia ngươi cứ coi là không tính đi, Vân Chiêu, Vân công tử, Vân đại thiếu gia, tin ta đi mà, lần này ta nói thật đấy.” Tiền Đa Đa dùng cả hai tay nắm tay Vân Chiêu, giọng điệu vô cùng khẩn thiết:
“ Làm sao ta biết câu nào ngươi nói là thật, câu nào là giả chứ?” Vân Chiêu chưa hết hoài nghi:
“ Nếu ngươi cứu đệ đệ của ta ra, sau này ngươi bảo ta làm gì, ta làm cái nấy.” Tiền Đa Đa nói câu này không hề dùng thủ đoạn mê hoặc nam nhân, rất chân thành:
Vân Chiêu nhắm mắt lại, ngáp thật to:” Đợi ta ngủ dậy nữa.”
Khi một người muốn làm chuyện lớn như cứu đệ đệ của mình thì người khác muốn ngủ là căn bản không xong rồi, cho nên Vân Chiêu bị Tiền Đa Đa thô bạo dựng dậy bắt mặc y phục, sau đó nhanh chóng xuất phát.
Mặc dù một tiểu nam hai với một tiểu nữ hài đi chơi thanh lâu có chút kỳ quái, song đám Vân Mãnh vẫn cứ đi theo.
Quản gia Tần thị sau khi chỉ đường đi cho Vân Chiêu cũng chỉ cười lạnh chứ không ngăn cản, càng không sai người dẫn đường, sau đó đóng nhanh đại môn lại, cứ như là sợ người ta biết đám người này là thân thích của Tần thị vậy.
Mặt trời hôm nay trông rất to, bầu trời không có lấy một áng mây, thời tiết rất tốt, người đi đường bước chân vội vã, đều đổ về một phương hướng.
Mấy người Vân Chiêu vừa mới ra đường chưa kịp xác định phương hướng thì đã bị đám đông cuốn đi, xô xô đẩy đẩy tới trước một cái đài không quá cao, bốn phía cắm cờ, thì ra là hí kịch, nghe kịch có từ thời Minh, Vân Chiêu rất muốn xem hí kịch nguyên thủy nhất như thế nào.
Tiền Đa Đa sốt ruột hết sức, Vân Chiêu vẫn quyết định xem náo nhiệt trước rồi tính.
Một tiếng cồng lớn làm dưới đài yên tĩnh hẳn, hán tử gầy nhỏ bị kéo lên đài, trên cổ còn cắm một cái thẻ bài, cảnh này làm Vân Hổ cao lớn không khỏi rùng mình.
Tiếng cồng thứ hai, đao phủ ôm quỷ đầu đao đi tới bên cạnh hán tử gầy gò, Vân Báo xưa nay hung hãn rụt cổ lại.
Ba tiếng cồng, đao phủ rút thẻ bài trên cổ hán tử, mặt Vân Mãnh trắng bệch.
Vân Chiêu cũng rùng mình, nuốt nước bọt đánh ực, y phản ứng có hơi chậm một chút, hì ra không phải là kéo nhau đi xem hí kịch.
Tiền Đa Đa kéo ống tay áo Vân Chiêu:” Người nơi này đang xem cái gì thế? Chúng ta chui ra ngoài đi.”
Vân Chiêu tuy sợ, mắt vẫn nhìn chằm chằm lên đài cao lắc đầu:” Cứ xem đã.”
“ Có gì mà xem, ngươi muốn xem thì về ta nhảy múa cho ngươi xem, chắc chắn hay hơn đám người này.”
Lời nó vừa dứt, một trung niên áo bào đỏ sậm đi lên đài, mở cuộn văn thư đọc lớn:” Đại điển thu quyết bắt đầu! Chém cự khấu Thảo Thượng Phi một tên.”
Sau đó trong đám đông bùng lên đủ tiếng hô hào, trong đó tiếng khen “hay” là lớn nhất.