Cứ tưởng phải có điển lễ gì trang nghiêm lắm cơ, ví dụ như là bắn ba tiếng pháo rồi đọc văn tế tuyên bố tội trạng, cho phạm nhân nói câu cuối gì đó cơ, nhưng chỉ thấy tên đao thủ phủ ngậm ngụm rượu từ hồ lô bên hông, phun lên đao làm lễ rửa đao, vung đao chém cái phập, chả có tí cảm giác nghi thức nào, cục súc thô bạo hơn giết lợn, thế là một cái đầu liền rời khỏi thân.
Đao phủ dẫm chân lên người Thảo Thượng Phi, không cho thi thể trượt xuống, cái cổ không đầu phun máu ào ạt vào một cái chậu gỗ, cho tới tận khi không còn máu chảy ra, hắn đá thi thể sang một bên.
Cái đầu lâu mắt còn mở trừng trừng rơi bịch xuống đất, tên quân binh mặt mày hung ác đá cái đầu lâu vào đám đông: “ Nhìn cho rõ đi đây chính là tên phỉ tặc ngày đi nghìn nhà, đêm ghé trăm hộ.”
Đầu lâu lăn tới đâu, đám đông dạt ra tới đó, khiến cái đầu như lăn vào chỗ không người.
Tiền Đa Đa thấy cái đầu lăn tới chỗ mình thì ré một tiếng, nhảy phắt lên lưng Vân Chiêu, ôm chặt lấy cổ của y, nó cảm tưởng cái đầu lâu kia đang nhìn mình, thậm chí còn nháy mắt với mình một cái.
Vân Mãnh bước nhanh tới tóm lấy tóc cái đầu lâu, ném mạnh lên đài, đao phủ rất lễ độ chắp tay cảm tạ Vân Mãnh, lại đá một phát rơi vào sọt lớn.
Vân Chiêu không có bất kỳ phản ứng gì, không la hét, cũng chẳng bỏ chạy, y cứ đứng đó trơ trơ, lúc này y ở trong trạng thái hết sức kỳ diệu ... Không sao diễn tả hết được.
Cho tới khi một hán tử bẩn thỉu đầu tóc rối bù, y phục rách nát gào khóc van xin bị người ta kéo xềnh xệch lên đài cao Vân Chiêu mới rùng mình cái nữa hồi tỉnh.
“ Chém Đại Mục thám tử đạo phỉ Nguyệt Nha Sơn một tên.” Quan viên áo bào đỏ lại đọc rồi phất tay một cái tỏ ra rất mất kiên nhẫn:
Giống như thế tên đao thủ phủ chẳng buồn phun rượu lên đao nữa, kệ thanh đao dính máu, kệ luôn tên tặc khấu kêu gào "oan uổng", cứ thể chém phập phát nữa.
Quy trình vẫn tiêu chuẩn như vậy, máu chảy vào chậu gỗ, đầu bị quân binh đá như bóng ...
Trong đám đông có một tiểu cô nương xinh đẹp ôm chặt lấy một thằng bé đẹp đẽ như con búp bê, hết sức bắt mắt, vì thế tên quân binh khốn kiếp chơi ác đá thẳng cái đầu lâu về phía hai đứa bé.
Cái đầu lần này không giống với cái trước, cái trước chỉ chớp mắt một cái, cái này sinh động hơn nhiều, miệng còn mấp máy, khóe mắt còn rơi lệ, vẻ mặt đầy kinh hoàng cùng cầu khẩn ...
Hai đứa bé như chết đứng tại chỗ, không nhúc nhích tí nào, tên quân binh cười khẩy.
Vân Mãnh thở dài lại một lần nữa nhặt cái đầu ném lên cho đao phủ.
Ở trong buổi sáng ánh nắng rực rỡ ấy, Vân Chiêu và Tiền Đa Đa tận mắt chứng kiến sáu người đang sống sờ sờ bị chặt mất đầu.
Quan viên đối xử với những người đó chẳng hề có chút thương xót nào, cứ giống như xem giết lợn ... Có lẽ còn chẳng bằng giết lợn, vì giết lợn người ta còn háo hức đợi có thịt ăn ... Còn những người bị giết này, không ai ăn thịt họ ... Cho nên trừ căm ghét chỉ có căm ghét.
Mạng người dưới đao của đao phủ không phải mạng người, đầu người khác với hắn chỉ là công tác buồn chán bình thường.
Cả đời Vân Chiêu chưa bao giờ thấy người bị giết, mặc dù nghe thấy nhiều rồi, thiên tai, nhân họa đủ kiểu, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy ... Không đây là lần thứ sáu nhìn thấy.
Một lần thì chấn động, một ngày nhìn sáu lần thì trơ lỳ.
Có điều ý định làm một vụ lớn trước khi tới Tây An, lúc này không khác gì tuyết trắng bị dội nước sôi, đã tiêu tan sạch sẽ rồi.
Phải thừa nhận, công tác giáo dục pháp luật của Đại Minh làm rất tốt, đơn giản thô bạo mà vô cùng hiệu quả.
Xem giết người xong, bất kể là Vân Chiêu, hay Vân Mãnh, Vân Báo, Vân Hổ, đều chỉ muốn ăn cơm.
Món ăn ngon nhất trong bát người Quan Trung vĩnh viễn là mì, nếu cho thêm một muôi nước canh thịt cừu nóng hổi, với người đói khát mà nói, đây chính là thiên đường.
Cái đầu quan trọng là vì có cái miệng trên đó, mấy người há to mồm mút mì sùn sụt, như để thấy mình may mắn là còn cái mồm để ăn.
Tiền Đa Đa thì chẳng muốn ăn, nó không hiểu sao đám người này còn tâm trạng ăn uống:” Hay là ngươi bán ta đi, chuộc đệ đệ ta ra, còn tiền dư thì coi như tiền cơm của đệ đệ ta ở nhà ngươi.”
Ắn hai bát mì, trong đó một bát của Tiền Đa Đa, bụng no căng, hồn phách Vân Chiêu vì thế cũng quay về, nhớ ra mình định làm gì rồi:” Đệ đệ ngươi tới Minh Nguyệt Lâu làm cái gì?”
“ Nó làm sai vặt, nếu như sau này lớn lên chút nữa, tuấn tú một chút ...”
Vân Chiêu xua tay cắt ngang:” Hiểu rồi, ta hỏi bây giờ nó làm được gì?”
“ Đứa bé bảy tuổi, chỉ có thể giúp việc trong bếp, trước kia có ta, ma ma ít nhiều nể mặt ta mà cho nó ăn no bụng ... Giờ ... Giờ không biết nó sống thế nào?”Tiền Đa Đa nói tới đó bắt đầu nghẹn ngào:
Vân Chiêu thở dài: “ Với vị ma ma kia mà nói, đệ đệ ngươi chẳng khác gì đứa con ghẻ đúng không?”
Tiền Đa Đa cắn môi: “ Đúng là thế, mấy năm qua vì đệ đệ của ta, ta ra sức học đàn, học sáo, học nhảy múa, học nấu ăn, học làm đẹp, học bản lĩnh quyến rũ nam nhân, muốn trở thành quân bài quan trọng nhất trong tay ma ma, có như thế ta mới có thể giúp đệ đệ của mình.”
“ Nói vậy kỳ thực ngươi không muốn được người ta cứu?”
“ Nếu như cứu cả tỷ đệ ta, tất nhiên là ta muốn, ta cũng từng ao ước có một vị anh hùng cái thế cưỡi mây ngũ sắc tới cứu tỷ đệ ta, nếu có người như thế, ta nguyện ý hầu hạ cả đời, đi theo bên cạnh không oán không hối.”
Bảo sao nha đầu này lại thích Tôn Ngộ Không như vậy, vì mơ ước có người thần thông quảng đại như con khỉ kia, Vân Chiêu chỉ bản thân: “ Ngươi thấy ta có được không?”
“ Mặc dù trông ngươi giống Trư Bát Giới, nhưng nếu như ngươi cứu được tỷ đệ ta, ta vẫn coi ngươi là đại anh hùng, dù ngươi có là một con lợn. “ Tiền Đa Đa biểu thị quyết tâm cứu đệ đệ của mình:
Tính đến giờ thì đây là lời thật lòng nhất của nha đầu này, bởi thế Vân Chiêu gật gù: “ Mãnh thúc, có thể cho Minh Nguyệt Lâu một bó lửa không? Làm sao để không ai hay biết ấy.”
“ Được chứ, chỉ cần ít lưu huỳnh, thuốc nổ là được. “ Vân Mãnh đánh mắt cho Vân Báo: “ Mang theo chứ?”
Vân Báo lấy từ túi bên hông một ít bột màu đen cười gằn: “ Không thành vấn đề, lúc nào cũng có cả.”
Đúng là dân chuyên nghiệp có khác, Vân Chiêu đưa mũi ngửi thử: “ Thuốc nổ đen sao?”
Vân Hổ kiêu ngạo giới thiệu: “ Đây chính là tuyệt chiêu của A Báo đấy, hắn vốn tự đặt cho bản thân biệt danh là Phun hỏa báo tử, nhưng Mãnh ca thấy phô trương quá, sẽ khiến người ta đề phòng, nên không cho dùng.”
“ Không ngờ lại là sở trường của Báo thúc.” Quả nhiên không hổ là thế gia cường đạo, giết người phóng hỏa đều có nhân tài, Vân Chiêu cẩn thận dặn: “ Vậy cho một bó lửa thiêu rụi, chú ý chút, đừng đốt nhanh quá, cho người bên trong chút thời gian bỏ chạy, chúng ta thừa lúc hỗn loạn cứu người ... Đúng rồi, đệ đệ ngươi tên là gì?”
“ Tiền Thiểu Thiểu. ( Tiền in ít) “ Tiền Đa Đa trả lời cực nhanh, rõ ràng cái tên này là sản vật nó nghĩ ra:
Vân Chiêu câm nín, nha đầu này tới giờ vẫn không chịu nói thật, chẳng thèm truy cứu, cái nhà nghèo tới mức bán cả con, ta chẳng thèm tới cướp.
Vân Mãnh nhìn Vân Chiêu chằm chằm: “ Cháu không sợ à, phóng hỏa là tội chặt đầu đấy, nhất là ở trong thành.”
Vân Chiêu giang tay: “ Sớm muộn gì cháu cũng thành tặc khấu, coi như tập luyện đi.”