Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 81 - Q1 - Chương 068: Chúng Ta Cùng Làm Cường Đạo.

Q1 - Chương 068: Chúng ta cùng làm cường đạo.

Bàn bạc xong đoàn người Vân Chiêu rời quán mì tới Minh Nguyệt Lâu, theo sự chỉ điểm của Tiền Đa Đa, lén quan sát hình dạng của Tiền Thiểu Thiểu đang làm việc, Vân Chiêu đã có tính toán, Vân Báo đi do thám về cũng nói nếu chọn lầu phụ ít người để phóng hỏa sẽ dễ thành công hơn, hắn sẽ dùng một nén hương sẽ trì hoãn thời gian bắt lửa, chỉ cần bọn họ xuất hiện ở địa điểm công khai cho người khác thấy sẽ không ai nghi ngờ được gì.

Vì thế Vân Chiêu dẫn mọi người tới quán trà đối diện với Minh Nguyệt Lâu nghe thuyết thư.

Tiền Đa Đa đội mũ chùm đầu che bớt hoa dung nguyệt mạo, Vân Chiêu bộ dạng phú gia công tử, dẫn tỷ muội trong nhà lén ra ngoài nghe thuyết thư, đối với người quán trà mà nói đây là chuyện bình thường.

Chưởng quầy quán trà vô cùng biết ý, đưa đoàn người Vân Chiêu tới nhã phòng ở tầng hai, nơi này không chỉ nghe được người thuyết thư, còn không bị người ta nhìn thấy.

Ba người Vân Mãnh, Vân Hổ, Vân Báo, bộ dạng hung thần ác sát thì tất nhiên là gia đinh của đôi tỷ đệ phú gia này, người như thế chưởng quầy thấy nhiều rồi.

Sau khi trà bánh đưa lên, Vân Chiêu phát hiện, ba vị cường đạo thúc thúc của mình vì gây an trong thành mà có vẻ rất khẩn trương, Tiền Đa Đa biểu hiện cực kỳ trấn định, uống trà, ăn bánh, cắn hạt dưa đều thong thả, còn có giáo dưỡng hơn phú gia công tử nào đó.

Hôm nay thuyết thư là hồi 4 Tam Quốc Diễn Nghĩa: Phế Hán Đế, Trần Lưu lên ngôi. Lừa Đổng tặc, Mạnh Đức dâng kiếm.

Người thuyết thư kể rất đặc sắc, dù đọc nát cả truyện rồi vẫn khiến cho Vân Chiêu gần như quên cả chuyện phóng hỏa.

Không biết Vân Báo về từ khi nào, đứng sau lưng Vân Chiêu cũng dần hòa vào đoàn người nghe thuyết thư.

Chỉ có Tiền Đa Đa lắm chuyện, trong thời gian ngắn bảo Vân Báo đi tìm chưởng quầy lấy bánh trái tới ba lần, trông cái mặt ba người, có vẻ xót tiền lắm.

Nghe đoạn Tào Tháo vờ hiến đao giết Đổng Trác không thành cưỡi khoái mã rời Trường An, Vân Chiêu nghe tới say sưa vỗ bàn: “ Chuyến này đi là giao long nhập hải.”

Tiền Đa Đa cũng bình phẩm: “ Là anh hùng ắt phải có thủ đoạn tùy cơ ứng biến, nếu không có sự nhanh trí đó, Tào Mạnh Đức e là Việt kỵ giáo úy Ngũ Phu thứ hai rồi.”

Vân Chiêu không ngờ nha đầu này còn tâm tư nghe thuyết thư thật, không phải chỉ giả vờ: “ Tiền Đa Đa, ngươi không lo cho an nguy của đệ đệ ngươi sao, dù gì cũng là một vụ cháy.”

“ Nếu nó ngay cả cửa ải này cũng không qua được, sau này sao có thể trưởng thành.”

“ Ngươi đánh cược với vận khí của đệ đệ ngươi à?”

Tiền Đa Đa cười sáng lạn: “ Ai muốn sống cũng cần một chút vận khí mà.”

Một người muốn thành đại sự phải dứt khoát, nếu không lỡ thời cơ, Vân Chiêu không khỏi cảm thán, nha đầu này mà sinh ra là thân nam nhi, có lẽ thiên hạ có thêm một kiêu hùng.

Nghe thuyết thư xong, Vân Báo gọi người thuyết thư vào, Vân Chiêu và Tiền Đa Đa mỗi người thưởng cho người thuyết thư 10 đồng, còn khen ông ta thuyết thư hay, đợi người thuyết thư tạ ơn lùi ra, Tiền Đa Đa mới thể hiện chút sốt ruột hỏi: “ Còn chưa tới giờ sao?”

Vân Báo khẽ nói: “ Ta để lại nửa nén hương, cũng sắp tới giờ rồi.”

Vân Chiêu rót cho mình một cốc trà: “ Kỳ thực khi lửa bốc lên, trong thành Tây An sẽ có kẻ khóc người cười, chỉ tiếc là người cười không phải là chúng ta, lần sau còn làm loại chuyện này, chúng ta thế nào cũng phải phát tài một phen mới được.”

Vân Hổ thấy Vân Chiêu nói chuyện rất hợp khẩu vị, cười ha hả: “ Thừa lúc cháy nhà hôi của đúng là chuyện chúng ta nên làm, đáng tiếc lần này chỉ để cứu một thằng nhóc.”

Vân Chiêu xua tay thở dài tiếc nuối:” Không phải, không phải, Hỏa thúc nói thế là sai rồi, một nơi bị cháy thì phải xây lại, nhất là chỗ nhiều tiền như Minh Nguyệt Lâu, chúng ta phải chuẩn bị xây lại Minh Nguyệt Lâu, đây là vụ làm ăn lớn, không phải là thừa lúc cháy nhà hôi của.”

Tự đốt nhà người ta rồi xây lại, thế này còn vô sỉ hơn ăn cướp, đang lúc mọi người mắt tròn mắt dẹt nhìn Vân Chiêu thì phía đối diện trà quán đột nhiên có tiếng hô lớn:” Cứu hỏa.”

Người trong trà quán đang nhàn nhã uống trà bình luận chương truyện vừa nghe, nghe tiếng hô này tức thì kẻ nào kẻ nấy đá ghế, đẩy bàn, bỏ chạy thục mạng, nơi này khô hạn lâu ngày, hỏa hoạn một cái là lan nhanh lắm.

Đám Vân Mãnh cũng hòa vào đám đông chạy ra.

Vân Chiêu, Tiền Đa Đa tất nhiên ở lại cuối cùng mới rời nhã phòng, khi xuống lầu, Vân Chiêu còn tốt bụng đỡ chưởng quầy quán trà lên, ân cần hỏi thăm, rộng rãi thanh toán tiền trà nước, làm chưởng quầy quán trà cảm động rơi lệ.

Người uống trà chật nhà, nhưng mà trả tiền chỉ có đôi tiểu nam nữ này, đám khốn kiếp đều lợi dụng thời cơ chạy sạch rồi.

Đi ra ngoài nhìn, thế lửa không lớn, vẻn vẹn chỉ có một lầu phụ cháy mà thôi, lúc này là giữa trưa, các nương tử Minh Nguyệt Lâu đa phần còn ngủ, ai nấy mặc yếm lót run rẩy ôm nhau đứng bên đường làm không ít nam nhân được một phen no mắt, một lão bảo tử béo ú đang dẫm chân tức tối chỉ huy đám hỏa kế phó dịch lấy nước cứu hỏa.

Vân Chiêu liếc nhìn Tiền Đa Đa, cho dù là cách mũ chùm và lụa che mặt, cũng cảm thụ được ánh mắt nha đầu này có một ngọn lửa.

“ Nếu như giờ ngươi có một chiếc đoản nỏ, có thể giết lão yêu bà đó mà thần không biết quỷ không hay.”

“ Ngươi có không?”

“ Chưa có, nhưng sau này sẽ có.”

“ Được, khi ấy ta muốn ngươi dạy ta dùng thứ đó.”

“ Tất nhiên rồi, chúng ta là những người sẽ làm cường đạo, làm sao có thể không biết dùng vũ khí?”

“ Vì sao lại là chúng ta?” Tiền Đa Đa lúc này đang nhìn bốn phương tám hướng tìm đệ đệ của mình, vẫn nhận ra lời của Vân Chiêu không ổn:

“ Từ ngày ngươi đặt chân vào Vân thị thì đã là cường đạo rồi.”

Vân Mãnh đang tham gia đội ngũ giúp đỡ cứu hỏa, đẩy một thằng nhóc gầy gò chắn đường ra, hai tay xách hai thùng nước nhiệt tình xông vào đám cháy, khiến lão bảo tử lớn tiếng khen hay.

Ánh mắt mọi người đều bị thu hút vào nam nhân hùng tráng hiệp nghĩa đó, không để ý thằng nhóc kia bị người ta lôi đi mất.

“ Này, đệ đệ của ngươi được cứu ra đồi, không đi an ủi nó à?” Vân Chiêu thấy Tiền Đa Đa vẫn đứng yên tại chỗ, nghĩ nó chưa biết, nhắc:

Tiền Đa Đa lắc đầu: “ Không cần, ta muốn xem lửa cháy.”

“ Còn xem gì nữa, đám cháy này sắp tắt rồi.”

“ Chưa chắc.”

Vân Chiêu ngạc nhiên nhìn Tiền Đa Đa.

“ Bên trong kho của lầu phụ có một thùng đèn dầu.”

“ Í, chẳng phải ngươi bị người ta bán tới Trường An à, làm sao lại am hiểu nơi này như thế?”

Lúc này do ngọn lửa phát hiện kịp thời, lại thêm mọi người tích cực chữa cháy, thế lửa bị áp chế, đám đông xem náo nhiệt dần tản đi, ai ngờ đột nhiên lại có ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ, cao tới cả trượng, khuôn mặt mỹ lệ của Tiền Đa Đa mới xuất hiện nụ cười đẹp thê lương:” Đèn dầu là do ta đặt vào đấy, ta trải qua một đêm đáng sợ trong tiểu lâu đó, thế nên sinh ra ý định kéo tất cả chết chùm, về sau nghĩ tới đệ đệ, nên ta từ bỏ.”

Vân Chiên tìm lấy bàn tay Tiền Đa Đa, nắm chặt:” Quên đi, vừa vặn hôm nay đốt sạch luôn.”

Tiền Đa Đa quay đầu nhìn Vân Chiêu, lần đầu tiên trong ánh mắt thể hiện sự ôn nhu chân thành:” Thời khắc đó ta thấy mình không phải là người, chỉ là con vật bị người ta kiểm tra đi, kiểm tra lại.”

“ Quên hết đi, sau này ngươi là cường đạo, chỉ có chúng ta ức hiếp người khác, không ai ức hiếp được chúng ta.”

“ Ừ, sau này ta theo ngươi làm cường đạo, cho dù bị chặt đầu cũng không hối hận.”

Vân Chiêu cười toét miệng:” Chúng ta phải cực lực tránh chuyện đó, bị người ta chặt đầu không phải mục tiêu cuối cùng của chúng ta.”

Bình Luận (0)
Comment