Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 82 - Q1 - Chương 069: Bước Đầu Làm Ăn. (1)

Q1 - Chương 069: Bước đầu làm ăn. (1)

Lửa lại đột nhiên bùng lên.

Đó là chuyện không ai ngờ được.

Trước đó đã có đội xe cứu hỏa rung chuông vội vàng chạy tới, nhưng lão bảo tử keo kiệt thấy thế lửa đã được khống chế, lo đội cứu hỏa tới dập lửa rồi sẽ tốn khoản tiền lớn đáp tạ, cho nên từ chối người ta dùng vòi phun cứu hỏa.

Người của đội cứu hỏa vừa hậm hực rời đi, cái tiểu lâu vốn sắp tắt lửa, đột nhiên có đốm lửa bùng lên, sau đó cháy sáng rực, khiến cho lầu chính bị ngọn lửa vừa rồi nung nóng cũng bắt lửa, tàn lửa bắt đầu bắn khắp nơi, hơi nóng hừng hực khiến người xem náo nhiệt liên tục phải lùi lại.

Nhìn lá cờ thêu ba chữ Minh Nguyệt Lâu bị ngọn lửa nuốt chửng, Lương ma ma cuống cuồng gọi đội cứu hỏa chưa đi xa tới chữa cháy, Vân Chiêu nắm tay Tiền Đa Đa, lặng lẽ rời hiện trường ...

“ Minh Nguyệt Lâu không còn, rất nhiều người mất chỗ kiếm ăn.” Tiền Đa Đa đi quãng xa, quay đầu nhìn chỗ khói lửa bốc lên lẩm bẩm, tựa hồ hơi chút hối hận:

“ Nhiều người sẽ bị ảnh hưởng lắm à?”

“ Nhiều lắm, Trương bà bà chuyên môn cung cấp canh ngọt cho Minh Nguyệt Lâu này, bà ấy tốt lắm, còn có Lão Phí làm thợ mộc, Lưu thúc làm vườn, Hồi bà bà làm bánh điểm tâm, Hà bá kéo dạ hương ...”

Nha đầu này không vì bi kịch của bản thân mà mất đi tính bản thiện của mình thật đáng quý, Vân Chiêu mỉm cười: “ Đó là cái giá của trả thù.”

Tiền Đa Đa khẽ cắn cánh môi hồng: “ Nói cho cùng là vì ta không có tiền, nếu không ta sẽ bồi thường cho họ.”

Vân Chiêu gãi đầu: “ Gần đây ta cũng phiền não vì tiền đây, thế nên ngươi đừng nhìn ta, ta đang nghèo rớt đây này.”

“ Phải kiếm tiền thôi.”

“ Nói đúng lắm, phải kiếm tiền, nhưng ở cái lồng Tây An này, chúng ta không cách nào cướp được.”

“ Ngươi không biết dùng cách đàng hoàng kiếm tiền à? “ Tiền Đa Đa chớp chớp mắt nhìn Vân Chiêu, dáng vẻ hồ ly tinh rất mê người:

Rắm chó, lão tử muốn làm cường đạo, cường đạo mà kiếm tiền đàng hoàng là bẽ mặt, Vân Chiêu định nói thế, chỉ là bắt gặp ánh mắt của hồ ly tinh đành thở dài, mắt nhìn quanh, từ hôm tới Tây An tới giờ vì nhiều việc nên chưa ngắm nhìn kỹ thành thị này.

Kỳ thực không có gì nhiều để nói, một tòa thành vuông vức đúng kiểu thành thị truyền thống của người Hán, bốn cổng thành bốn phía, nhà cửa san sát, dinh thự khắp nơi, kiến trúc đa phần đều giản dì gần gũi.

Nếu có gì đặc biệt thì trên đường có nhiều người đánh những đàn gia súc lớn, đa phần là đàn cừu, một ít trâu trâu, càng có nhiều đội lạc đà chở đầy hàng hóa của người Mông Cổ, theo như lời Vân Mãnh giới thiệu trong khi Đại Minh thiên tai liên miên thì mấy năm qua ở thảo nguyên, cao nguyên mưa thuận gió hòa, trâu cừu đều béo tốt, chính nhờ thương đội phương xa này mới miễn cưỡng duy trì được sự phồn vinh của Tây An.

Vân Chiêu cũng chú ý tới điểm này rồi, trên đường đi nhận ra cửa hàng cửa hiệu xếp san sát, nhưng mà phần nhiều đóng cửa im ỉm, số ít còn mở cũng lưa thưa hàng hóa hoặc khách hàng.

Đang mải suy nghĩ không để ý đường đi, đột nhiên bị Tiền Đa Đa kéo mạnh một cái, té ra là Vân Chiêu chắn đường một đội lạc đà, mắt chợt sáng lên chỉ đội lạc đà gần hai chục con vừa đi qua: “ Kiếm tiền của họ dễ lắm.”

“ Lại cướp à? Ngươi nghĩ cho kỹ đi, đội lạc đà đa phần là người bạt mạng, Thát tử còn hung ác hơn đao khách đấy.” Tiền Đa Đa tỏ ra bất tín nhiệm nghiêm trọng:

Vân Chiêu ngẩng đầu nhìn người Mông Cổ ngất nghểu trên lưng lạc đà: “ Bình thường họ ăn thịt quá nhiều, cho nên trong đầu toàn là thịt, không được linh hoạt cho lắm, cho nên đối phó với họ, không nên dùng sức, mà phải dùng cái đầu.”

“ Ý ngươi là lừa đảo à? “ Đến lượt Tiền Đa Đa sáng mắt, cái này nó thích:

“ Không, không, không, đầu óc ngươi lành mạnh chút được không, vừa rồi còn chỉ trích ta không biết kiếm tiền đàng hoàng. “ Vân Chiêu bĩu môi: “ Chuyện nhỏ không đáng để lừa gạt, một chút tiền cũng không đáng để đi lừa. Bây giờ phải kiếm chút hàng tốt bán cho họ.”

“ Ngươi có à?”

“ Vốn không có, bây giờ nhìn thấy họ ăn thịt cừu, thế là có.”

Tiền Đa Đa ngẩng đầu lên, thấy hán tử mặt mày bặm trợn cao to như ngọn núi đang cầm cái chân cừu gặm, nhìn chỗ hắn gặm, còn có vệt máu.

Người Mông Cổ rộng rãi hiếu khách, phát hiện Tiền Đa Đa nhìn mình, tốt bụng cúi người xuống đưa cái chân cừu nửa sống nửa chín đang ăn dở cho Tiền Đa Đa.

Tiền Đa Đa rất lễ phép nhún eo cám ơn, nhưng không nhận đùi cừu, đại hán Mông Cổ cười ha hả vẫy tay rời đi.

Bỗng nhiên không thấy Vân Chiêu đâu, Tiền Đa Đa quay đầu tìm, thấy y bịt mũi lùi ra xa từ khi nào, khẽ thở dài: “ Nhìn là biết ngươi chưa bao giờ phải chịu đói rồi, thời buổi này có người mang thứ đang ăn nhường cho ngươi chính là người tốt, nói thật đi, ngươi không định cướp hay lừa người ta đấy chứ.”

Vân Chiêu chỉ đơn thuần không chịu nổi mùi hôi thôi, chẳng giải thích: “ Trước tiên đi đón đệ đệ của ngươi đã, sau đó ta sẽ cho ngươi xem ta kiếm tiền thế nào.”

Tiền Đa Đa quay đầu lại nhìn Minh Nguyệt Lâu đang cháy, sau đó mới chạy theo Vân Chiêu, quyết định quên đi nơi để lại ký ức khắc sâu trong lòng nó.

Đại Minh với Vân Chiêu mà nói là một thế giới cực kỳ tự do.

Cái thế giới này ngoại trừ thích chặt đầu người ta ra thì không có quá nhiều khuyết điểm.

Dù sao ở trong cái thế giới này, luật pháp không được chặt chẽ như ở đời sau, Vân Chiêu rất có lòng tin sẽ trở thành tên tặc khấu giàu có nhất Đại Minh.

Vừa mới nhìn thấy Tiền Thiểu Thiểu là Vân Chiêu đã thích thích thằng nhóc có đôi mắt tròn xoe này.

Tiền Đa Đa chẳng hề yêu thương đệ đệ như Vân Chiêu nghĩ, vì nó vừa gặp đệ đệ là đánh ngay, không phải đánh yêu đâu, mà là đánh thật, đánh rất tàn bạo.

Tiền Thiểu Thiểu cũng không đánh trả, bị tỷ tỷ đánh chan chát vẫn nhe răng cười với Vân Chiêu, chỉ là nó thiếu mất một cái răng.

“ Ngươi đánh đệ đệ của ngươi gãy răng rồi kìa. “ Vân Chiêu hét lên:

Tiền Đa Đa lập tức dừng hành vi ẩu đả đệ đệ, thô bạo cậy mồm nó ra nhìn một cái, sau đó trừng mắt với Vân Chiêu.

“ Đừng nhìn ta, ta thay răng rồi. “ Vân Chiêu lười biếng ứng phó một câu, chỉ nhà tắm phía trước: “ Ngươi không đưa đệ đệ đi tắm à?”

Tiền Đa Đa hừ một tiếng rồi kéo đệ đệ đi.

Đối diện với nhà tắm có một quán thịt cừu, Vân Chiêu mắt đảo qua đảo lại sau đó dẫn đám Vân Mãnh đi vào, cái quán những 2 tầng, làm ăn có vẻ được lắm, chưa tới giờ cơm chỉ có một hai vị khách đang ăn, song tới tận bảy tám hỏa kế chạy qua chạy lại lau dọn bàn ghế, y chẳng gọi món mà đứng nhìn ông chủ xử lý thịt cừu rất lâu.

Ông chủ hơn 50, người thấp đậm, hai tay lực lưỡng, xem ra là người thoải mái cũng không ngại có người “học trộm”, vừa làm việc vừa tán gẫu với Vân Chiêu: “ Canh thịt cừu nhà ta là thơm ngon nhất đấy, công tử, có biết làm sao để thịt cừu ngon không?”

Vân Chiêu nhón chân nhìn nắp vung gỗ thông nảy lên nảy xuống cùng nước canh sôi ùng ục trong nồi đất, hống hách nói: “ Bao lâu ngươi mới thấy nắp vung một lần, thịt cừu ngon nhất không phải vì ông cho vào bao nhiêu gia vị, bản thân thịt cừu đã ngon rồi, thịt cừu ngon chỉ cần một nắm muối cũng thành món ngon vô song, thịt cừu không ngon mới phải dùng nhiều mỡ nhiều tương để che đi vị gây của cừu. Hơn nữa cừu non cừu già có cách ăn riêng, cừu nhỏ cừu to ăn cũng khác, nồi thịt cừu này của ông toàn là thịt thừa thẹo người ta bán thừa, ông dám nói là thịt cừu nhà mình ngon, cẩn thận tay đánh gãy răng.”

Bình Luận (0)
Comment