Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 83 - Q1 - Chương 070: Bước Đầu Làm Ăn. (2)

Q1 - Chương 070: Bước đầu làm ăn. (2)

Ông chủ kinh ngạc há hồm, đến khi nhìn thấy đám hung thần khoanh tay đứng bên Vân Chiêu, ngoan ngoãn ngậm mồm lại.

Vân Chiêu lấy muôi múc một ít canh, đưa lên mũi ngửi, sau đó đổ lại nồi: “ Đồ ngon bị loại người như ông làm hỏng hết rồi.”

Trù tử Quan Trung vốn nóng tính, nghe vậy không nhịn nổi nữa, cầm muôi lớn rống lên: “ Ngươi đi khắp thành Tây An nghe ngóng xem, có ai không nói canh thịt cừu của Lại Lục Tử ngon, ngươi biết cái gì mà nói, nấu canh thịt cừu là phải nấu cả con! Cừu già ninh lâu, chỉ cần đủ lửa, canh đậm thịt nát, xương cốt cũng tan ra, đó là nước cốt. Lúc này mới cho thịt cừu non vào, chỉ đảo qua nước vài lần là thịt cừu non sẽ chín, khách tùy ý ăn. Tay trái một bát canh thịt cừu, tay phải một cái bánh nướng, lại thêm nhánh tỏi, cho làm thần tiên cũng không đổi.”

Vân Chiêu tủm tỉm cười không nói, vẫy vẫy tay cho Vân Mãnh cúi đầu xuống, thì thầm một hồi, Vân Mãnh vội vàng chạy đi, y chắp tay sau lưng nhìn canh thịt cừu trắng bệch: “ Thứ thức ăn người cùng khổ no bụng, chẳng đáng nhắc tới.”

Nói rồi ném cho ông chủ một nắm tiền đồng, tự mình lấy dao xẻo một miếng thịt cừu treo bên cửa, nhìn Vân Hổ, Vân Báo, lại xẻo thêm ít thịt nữa, bảo ông chủ chặt thành miếng nhỏ, ngâm nước chuẩn bị dùng.

Hành gừng thì quán có sẵn rồi, Vân Chiêu rửa tay rồi bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu.

Cảnh này lọt vào mắt Vân Hổ, Vân Báo, làm cả hai rất ngạc nhiên: “ Ngươi … à ... công tử biết nấu ăn ạ?”

“ Ta là Lợn rừng tinh, trước kia được ăn một lần mãi không quên, hôm nay vừa vặn làm cho mọi người thử. “ Vân Chiêu dẫm lên cái ghế thấp, tuyên bố với ông chủ: “ Hôm nay ta đập chiêu bài của ngươi.”

Ông chủ bĩu môi chẳng coi ra gì: “ Nếu tiểu tướng công thích, cái quán này hôm nay giao cho cậu.”

Một đứa bé muốn so tài nấu nướng với ông chủ có tiếng ở trong thành Tây An, đây là chuyện trăm năm khó gặp, người Quan Trung hiếu sự sao chịu bỏ qua, người nọ báo người kia, ùn ùn kéo tới xem.

Chỉ là trong đám đông thi thoảng lại có vài tiếng chửi, đều liên quan tới lão nương của Vân Chiêu, làm y cực kỳ khó chịu.

Không cần biết người chửi là ai, Vân Chiêu cứ sai Vân Hổ, Vân Báo đánh ông chủ, đánh cho mười mấy lần, người xem náo nhiệt thấy ông chủ đáng thương, thế là không chửi nữa, nhưng càng thêm nhiều người nhìn y với ánh mắt thù địch, mong y bẽ mặt.

Khi Vân Mãnh bê một đống đồ về thì phát hiện cái quán canh thịt cừu không nhỏ đã bị người ta vây kín, còn tưởng là chuyện gì xảy ra, vất vả lắm mới chen được vào bên trong thì thấy Vân Chiêu đang đứng ở trên ghế nấu canh, còn ông chủ chẳng hiểu ra sao mặt mày bầm tím ngồi dưới giúp y đốt bếp.

Phương thức nấu nướng của Vân Chiêu vô cùng thô bạo, sai Vân Báo lấy cà rốt chặt bừa vài cái thành miếng lớn, rồi lại bảo Vân Hổ thái cải trắng cứ như bổ củi, làm không ít kẻ xì mấy tiếng chế giễu.

Vân Chiêu cho ít mỡ vào nồi, đợi mỡ nóng lên thêm ít đường, đợi đường tan thành nước đường cho thịt cừu vào đảo nhanh, rồi đổ thịt cừu ra một hũ ngói, sao đó tới đống hổ lốn gừng hành, cải trắng, cà rốt, cuối cùng thần bí lấy một thứ trong lòng Vẫn Mãnh cho vào hũ ngói, khinh bỉ nhìn món canh của ông chủ, không thèm dùng thứ nước cốt hầm kỹ đó, múc nước sạch đổ vào rồi khoanh tay đợi thịt cừu trong nồi sôi sùng sục.

“ Nếu hôm nay mà ngươi không nấu được món canh ngon hơn Lại Lão Lục, ngươi sẽ khó thoát được một trận roi vì sự hỗn xược vô lễ.”

Đột nhiên có tiếng người phát ra, Vân Chiêu quay đầu nhìn chỉ thấy một người trung niên nam tử mặc áo đạo bào màu xanh, trời nóng mà cổ áo màu trắng vẫn cài kín mít, để râu ngắn, gạt đám đông đi tới, mặt mày nghiêm nghị như khối sắt, nhìn là biết người không hề biết ý đùa cợt.

“ Ông là ai? “ Vân Chiêu trợn mắt, ngông nghênh hỏi:

“ Mỗ là Hồng Thừa Trù.” Người vừa tới trầm giọng đáp:

Nói như thể tên mình có gì ghê gớm lắm ấy, Vân Chiêu khịt mũi: “ Chưa bao giờ nghe nói:”

Hồng Thừa Trù cười ha hả hai tiếng, ghé đầu vào hũ ngói của Vân Chiêu hít hít vài cái, chắp tay sau lưng: “ Tên của mỗ không thể khiến trẻ con nín khóc, đó là lỗi của mỗ.”

“ Sau này sẽ được.”

“ Ồ, vì sao?”

Vân Chiêu không giải thích, chỉ lặp lại lần nữa: “ Nhất định sẽ được.”

Khuôn mặt nghiêm nghị của Hồng Thừa trù có chút biến hóa, đá ông chủ quán canh thịt cừu đang ôm chân mình khóc tới nước mắt nước mũi ròng ròng, nhìn chằm chằm Vân Chiêu: “ Nhãi con hôi sữa, làm sao ngươi biết?”

Vân Chiêu lấy pháp bảo của mình ra: “ Mẫu thân ta nói ta là lợn rừng tinh, nên không gì là ta không biết.”

Hồng Thừa Trù nhìn cổ Vân Chiêu tặc lưỡi liên hồi, gằn giọng nói: “ Hôm nay ở cửa chợ, triều đình vừa mới giết một con lợn rừng thành tinh, một con giao long thành tinh, cùng một tên tự xưng có thể chạy trên cỏ. Hừm, giết nhiều yêu tinh quỷ quái như thế rồi, con lợn rừng tinh ngươi còn dám ức hiếp bách tính giữa phố xá, chẳng lẽ chê đao của bản quan không sắc?”

Vân Chiêu sờ gáy của mình: “ Không được, mẫu thân ta mong ta thi đỗ trạng nguyên, không có đầu làm sao được?”

Hồng Thừa Trù nghe tới hai chữ trạng nguyên thì thu lại ánh mắt dữ dội, xoa cái đầu tròn của Vân Chiêu: “ Đúng, đó mới là chính đồ, nếu ngươi đã đi học, vì sao còn ỷ vào ác nô ức hiếp người khác, chẳng lẽ Tam Tự Kinh học xong vứt hết đi rồi à?”

Vân Chiêu thở dài: “ Hôm nay ta vốn muốn ra đường kiếm chút món ngon để ăn, đi tới đây liền bị món canh thịt cừu vứt đi này làm hỏng hết khẩu vị, bất đắc dĩ muốn dạy cho ông chủ đây cách làm món ăn, chẳng ngờ là ông ta không biết tốt xấu, chỉ huy đám hỏa kế trốn trong đám đông chửi mắng ta, không đánh ông ta thì đánh ai? Ngoài ra, nhà ta không có ác nô, ba vị này đều là thúc thúc trong tộc.”

Hồng Thừa Trù thấy thằng bé này đối đáp trôi chảy đâu ra đó, nghiêm khắc nói: “ Hay cho cái mồm lắt léo, chỉ một câu biến ông chủ thật thà biến thành ác nhân, mỗ gia chỉ thấy ngươi hiện giờ đứng trong cửa hiệu của người ta, dùng đồ của người ta, còn chủ thì bị đánh đập nằm dưới đất, ăn cơm của người ta đập nồi của người ta. Tuổi còn nhỏ mà đã điêu ngoa như thế, sư trưởng của ngươi là ai?”

“ Ngoại công của tiểu tử họ Tần.”

“ Không phải là Bồi Lượng công đấy chứ?”

“ Đúng thế!”

“ Bồi Lượng công gia giáo rất nghiêm, con cháu trong nhà đọc sách hiểu lý lẽ, sao lại có đứa tiểu tử như ngươi?”

Vân Chiêu không thèm để ý tới lời chất vấn của ông ta, còn hỏi lại:” Nói như vậy ăn cơm của người ta lại đập nồi của người ta là không tốt rồi?”

Hồng Thừa Trù lắc đầu: “ Không tốt.”

“ Vậy ông đã từng làm chuyện này chưa?”

“ Chưa.”

Vân Chiêu khom người xuống thi lễ: “ Nếu đã thế ở đạo này tiên sinh là thầy của Vân Chiêu rồi.”

Hồng Thừa Trù mỉm cười, không tiếp lời, có điều ông ta rất tán thưởng sự nhanh trí này của Vân Chiêu, liên chỉ cái nồi: “ Ngươi hãy suy tính làm sao để thoát được đại nạn hẵng nói, nếu ngươi làm món ăn không ngon hơn Lại Lão Lục, trận roi này thế nào cũng không thoát đâu.”

Vân Chiêu vỗ ngực: “ Hôm nay tiểu tử tới đây dạy ông ta làm cơm, thế nhân ngu muội, mỹ vị ngay trước mắt không biết khổ công học tập, lại khóc lóc sụt sùi đi cáo trạng, thật là ngu ngốc.”

Rõ ràng là thằng nhóc, cao còn chưa tới cái bếp vậy mà lại thích dùng khẩu khí người lớn nói chuyện, hết sức hoạt kê, Hồng Thừa Trù phì cười:” Cứ làm được mỹ vị đi rồi hẵng nói.”

Lại Lão Lục ở bên lẩm bẩm: “ Nhìn ngươi làm bừa làm bậy, làm sao làm ra được cái gì ngon chứ?”

Vân Chiêu trông béo mập vậy thôi, mấy tháng trời bị ngược đãi làm y rất nhanh nhẹn, cho cú đấm vào bụng Lại Lão Lục, Lại Lão Lục ngã lăn ra đất, kêu gào thảm thiết: “ Quan gia, ngài xem thằng tiểu ác nhân này lại hành hung người ta rồi.”

“ Ngươi là người lớn, lại đi chấp đứa trẻ con. “ Hồng Thừa Trù cau mày mắng, lại quay sang Vân Chiêu: “ Ngươi mà làm không ngon như ngươi nói, ta sẽ thay Bồi Lượng công giáo huấn ngươi.”

Bình Luận (0)
Comment