Vân Chiêu dửng dưng chẳng coi lời đe dọa của Hồng Thừa Trù vào đâu, ước chừng thời gian đã đủ, mở cái nồi đất, một mùi hương ngào ngạt lan tỏa.
Hồng Thừa Trù khẽ "í" một tiếng, đi tới bên cái nồi ngói, dùng muôi nguấy thử thịt cừu bên trong, tay quạt mùi thơm hít thật sâu, tự nhủ: “ Mùi không tệ chút nào.”
Vân Chiêu nhón chân nhìn, thấy nước canh trong nồi vẫn còn nhiều, thịt cừu chưa lên nước màu, đóng nắp trở lại: “ Để ngấm thêm chút nữa đã.”
Hồng Thừa Trù kéo ghế ngồi bệ vệ sau một chiếc bàn, hôm nay ông ta rảnh rỗi ra đường dạo quanh, không ngờ lại gặp một đứa bé thú vị như thế này, không uổng công đi một chuyến.
Đám đông vây quanh ngửi thấy mùi thơm rồi, vài cái bụng réo ùng ục, nhưng bên trong có vị quan gia, không dám lỗ mãng, đứng đó nghển cổ nhìn, tất nhiên đồng thời cũng ra sức hít, không mất tiền, đừng nên bỏ phí.
“ Này, cái thằng bé này giỏi đấy, mùi còn ngon hơn bà nương nhà ta làm nữa.”
“ Bà nương nhà ngươi ngoài nấu cháo ra thì còn biết gì nữa mà cũng khoe, cơ mà thơm thật, thơm mùi thịt không phải mùi gia vị, nói không chừng là người ta là lợn rừng chuyển thế thật.”
“ Hay đây, Lại Lão Lục làm trù tử cả đời, hôm nay nếu bị dưới tay trẻ nhỏ, sau này ông ta làm cơm, đến chó cũng không thèm ăn.”
Mới đầu mọi người còn sợ viên quan gia kia, nhưng mà một người nói, hai người nói, rồi dần dần có nhiều người nói, không ai sợ nữa, trong quán liền trở nên ồn ào.
Gió đổi chiều lúc nào không hay, đám đông lúc nãy còn tức giận thằng nhãi con ngang ngược, thoắt cái bản tính hiếu sự thôi thúc khiến họ muốn xem chủ quán bêu mặt, Lại Lão Lục nghe xung quanh bàn tán mà khẩn trương, vươn dài cổ nhìn cái hũ ngói, song không dám tới xem xét.
Ông ta khẳng định, vừa rồi thằng bé mập kia làm bậy làm bạ chứ chẳng nấu nướng gì, cà rốt chặt bừa vài cái, rau chém qua loa, thịt cừu làm sao lại đi sao với đường, chưa bao giờ có ai làm thế? Quan trọng nhất là nước canh, thứ này phải đun lâu mới đậm đà ngon ngọt, không kỹ thuật nào bù đắp lại được công phu này, cái thứ canh đun chưa tới nửa canh giờ làm sao ăn ra gì cho được.
Thứ này ngửi thì ngon đấy, nhưng mà ăn thì chắc chắn khó nuốt.
Vân Chiêu khẽ dùng muôi nguấy thịt cừu và cà rốt, ném ít hành vào: “ Đáng tiếc không có khoai tây, không có ớt, nếu không nồi canh thịt này còn thơm ngon hơn.”
Hồng Thừa Trù ngửi hương thơm mới do hành bốc bốc ra, lấy làm lạ: “ Khoai tây, ớt là gì?”
Vân Chiêu chỉ thở dài, chỉ huy Lại Lão Lục múc cát vào bát: “ Cho ngươi nếm trước đấy, miễn cho ngươi nói là ta ức hiếp ngươi.”
Lại Lão Lục làm gì dám nếm, bê cái bát cẩn thận đặt trước mặt Hồng Thừa Trù: “ Quan gia, ngài phải làm chủ cho tiểu nhân.”
Hồng Thừa Trù mặt lạnh vô tình: “ Cái mồm của bản quan chỉ nhận mỹ thực, tới khi đó ai làm ngon hơn, nó sẽ nói cho người đó.”
Vân Chiêu chả thèm bận tâm bên đó ăn uống thế nào, cứ như mình là chủ nhân ở đây, đá đít sai hỏa kế chia số canh còn lại trong nồi thành rất nhiều phần nhỏ, trực tiếp đưa cho người qua đường đã xem náo nhiệt.
Lúc này Hồng Thừa Trù đã ăn hết cà rốt, thịt cừu còn lại một chút, lấy khăn tay ra lau miệng: “ Xem như trong quy củ, không phải là ngon, cũng chẳng tệ, nếu là thịt lợn thì sẽ còn ngon hơn. Nếu bản quan dự liệu không lầm, tài nghệ của ngươi không bì được với Lại Lão Lục, nhưng chiếm hai thứ hương vị, màu sắc, ta nói không sai chứ?”
Đối diện với quan viên, ba người Vân Mãnh, Vân Hổ, Vân Báo nói cho cùng vẫn có chút tâm lý sợ hãi, nhất là sáng nay xem nhiều "đồng nghiệp" bị chặt đầu như vậy, tuy cực kỳ không cam lòng, song không dám nói năng gì, sợ Hồng Thừa Trù nhớ mặt, còn cúi đầu xuống.
“ Ta biết nói thế ngươi không phục mà. “ Hồng Thừa Trù thấy Vân Chiêu ngó lơ mình thì cảng khẳng định: “ Tài nghệ của ngươi căn bản không thể so với Lại Lão Lúc, điều đó đúng thôi, dù ngươi nấu ăn trừ trong bụng mẹ cũng làm sao so với người ta, chỗ duy nhất ngươi hơn được là gói gia vị ngươi lấy từ chỗ thúc thúc của ngươi, đó là trộm công của trời dùng làm của mình, ta nói có đúng không, lợn rừng tinh?”
“ Đó là bí phương tổ truyền của nhà ta.”
Vân Chiêu nói ra khỏi miệng, Lại Lão Lục tức thì mắt mở to, những người khác đồng thời "ồ" lên.
Vân Mãnh, Vân Hổ, Vân Báo sắc mặt khẩn trương, Vân Chiêu thì nhét móng heo của mình vào mồm, bộ dạng thống khổ vì lỡ lời.
Hồng Thừa Trù thong thả ăn hết số thịt cừu còn lại, đủng đỉnh nói: “ Bản quan nghe buôn muối đông nam, đại gia Tề Lỗ mới có thói quen chỉnh lý sách nấu ăn, không ngờ Bồi Lượng công cũng có nhã hứng này. Thôi vậy, trận này tính không thắng, không thua, dù sao ngươi cũng không thể khiến Lại Lão Lục mất chỗ kiếm cơm.”
Nói rồi uể oải rời chỗ ngồi, khi đi qua Vân Chiêu nói thêm: “ Cái gì quá cũng không tốt, hôm nay ngươi vì lấy tiếng cho bí phương trong nhà, bản quan không may lọt bẫy của ngươi, sau này nhà ngươi mở quán ăn sao? Nếu mở, hãy nhớ phần ân tình này của bản quan, sau này tới quán cơm nhà ngươi ăn, không được thu tiền đâu.”
Những người khác không có cái lưỡi tinh tường như của Hồng Thừ Trù, người thường mấy khi ăn được bữa thịt chứ, lại còn là đồ miễn phí nữa, cho nên tấm tắc khen ngon, có người trắng trợn nói đây là món thịt cừu ngon nhất trên đời, ăn đứt tài nghệ Lại Lão Lục, kỳ thực có người thậm chí chưa vào quán này ăn lần nào.
Vân Chiêu nhìn đám đông xôn xao kháo chuyện với nhau, cười tới cằm lại thêm một lớp ngấn, chắp tay thi lễ:” Đa tạ đại nhân thành toàn.”
Lại Lão Lục thì tái mặt, vội gọi với theo: “ Quan gia, bọn chúng còn đánh tiểu nhân.”
“ Thứ ngu xuẩn. “ Hồng Thừa Trù căm ghét bỏ lại một câu, lần này thì thực sự là đi mất:
Trong mắt loại người như Hồng Thừa Trù, ông ta khó chịu với thứ chướng tai gai mắt chứ ông ta không phải loại người ra mặt vì dân, phàm là loại người ngu độn, kém cỏi, tầm thường, bị người ta dùng trí tuệ ức hiếp là đáng đời.
Thậm chí ông ta còn nhấp nháp ra được chút nhã thú trong truyện này, về sau nhàn hạ cùng người khác đánh cờ, uống rượu, hay uống trà đều lấy ra làm chuyện cười để kể, hoàn toàn không có chút thương hại nào hết.
Vân Chiêu thì khác, y hoàn toàn chẳng để loại chuyện này vào trong lòng, làm xong là quên ngay, dù sao mục tiêu tương lai của y là làm tặc khấu, tặc khấu mà còn để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này thì còn làm tặc khấu cái rắm.
Cho nên người xui xẻo chỉ có Lại Lão Lục, chuyện làm ăn của ông có có lẽ không ảnh hưởng mấy, song danh tiếng thối hoắc rồi, sau này chỉ cần có khác tới nhà, đều lấy chuyện này ra trêu chọc.
Thấy Lại Lão Lục mếu máo ngồi bệt dưới sàn, Vân Chiêu hơi mềm lòng, nhưng khi Tiền Đa Đa dùng ánh mắt sùng bái mình mình, không biết nha đầu đó tới từ lúc nào, y bất giác ưỡn ngực lệnh, khệnh khạng dẫn đoàn người về Tần phủ.
Lòng phiêu phiêu nên về tới nội trạch rồi Vân Chiêu mới nhớ ra mục đích mình ra ngoài hôm nay, gọi Tiền Đa Đa hỏi:” Đệ đệ ngươi đâu?”
Tiền Đa Đa chỉ tay: “ Theo đám Mãnh thúc ở tiền viện rồi.”
Vân Chiêu ve cằm ngẫm nghĩ: “ Rõ ràng chúng ta cùng về với nhau, mà sao ta lại chẳng để ý tới nó nhỉ?”
Tiền Đa Đa chẳng thấy chuyện này có gì đáng nghĩ ngợi: “ Nó theo sau ngươi, còn nhặt giúp ngươi khăn tay với tiền.”
Vân Chiêu vẫn thấy có gì đó kỳ kỳ: “ Ồ, ngươi nói ta mới nhớ ra, đúng là thế thật, mà sao ta lại quên mất nó nhỉ, trông nó thế nào? Không được gọi nó tới đây, ta muốn nhìn cho kỹ.”
Tiền Đa Đa lườm y một cái, gõ gõ lên bàn: “ Đây là nội trạch, ngươi là biểu thiếu gia nhà người ta nên mới vào được, đệ đệ ta là nam tử bên ngoài, sao vào được chứ? “ Nói song xoay eo đi luôn, đệ đệ trở về, giải quyết được mối lo, nha đầu này ngày càng kiêu ngạo.
Tiền Đa Đa đi rồi, Vân Chiêu thì vẫn đứng đó ngẫm nghĩ, càng nghĩ càng không ra, lạ quá y chẳng có chút xíu ấn tượng gì với thằng bé đó, chỉ nhờ nó gầy gầy nhỏ nhỏ như cái giá đỗ, còn mặt mũi ra sao hoàn toàn không nhớ, chẳng may ra đường gặp lại, có lẽ còn không biết nó là ai ...