Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 85 - Q1 - Chương 072: Tiền Thiểu Thiểu Không Có Cảm Giác Tồn Tại.

Q1 - Chương 072: Tiền Thiểu Thiểu không có cảm giác tồn tại.

Ngay hôm sau Vân Chiêu ở tiền viện mím môi mím lợi cầm thìa gỗ to nguấy một hũ tương bốc mùi dễ ngửi, sau khi thứ nâu sậm trong hũ biến thành thứ sền sệt như keo lại cho thêm rất nhiều muối, nguấy cho tan hết, cẩn thận đổ vào một cái chậu đồng bôi một lớp mỡ lợn phủ vài tránh bụi rồi để chỗ nhiều nắng, làm xong những chuyện đó, y kéo cái ghế trúc, ngồi dưới bóng cây hóng mát.

Đã tháng tám rồi, hơi nóng ở Trường An vẫn hầm hập, bầu trời không có lấy một đám mây, bói cũng chẳng đâu ra một cơn gió, đằng xa tháp Đại Nhạn lộ ra nửa thân tháp xám xịt, trông giống cây măng mọc từ dưới đất lên. Chung cổ lâu nổi tiếng tuy cách Tần phủ rất xa, nhưng buổi trưa, Vân Chiêu vẫn nghe thấy tiếng chuông.

Hôm qua quá nhiều việc nên ngủ muộn, mắt díp lại, gia vị Vân Mãnh mua về phải phân loại, còn phải chia thành từng phần, chuyện này khiến Vân Chiêu bận tới tận giờ Tí.

Hôm nay còn phải chuẩn bị rau khô, nước tương, đều phải do đích thân Vân Chiêu xử lý, cho nên mới sáng sớm đã phải mò dậy, bận rộn xong, ngả lưng xuống cái ghế trúc, thế là thiếp đi lúc nào không hay.

Đang lơ mơ ngủ thì nghe thấy tiếng ồn ào, mắt miễn cưỡng mở ra một khe hẹp, hình như nhìn thấy khuôn mặt nổi giận của mẹ, xem ra hôm qua lấy trộm tiền của mẹ bị phát hiện mất rồi.

Nhắm mắt lại điều chỉnh cơ mặt, sau đó mới mở mắt ra cười thật tươi với mẹ:” Sao mẹ lại ra tiền viện?”

Vân Nương nghiêm mặt:” Đứng dậy, ngoại công con có lời muốn hỏi.”

Vân Chiêu bật dậy khỏi ghế ngay tức thì, sau đó thấy ngoại công đang chắp tay sau lưng xem xét tương mà y phơi trong chậu đồng, rất miễn cưỡng bị mẹ đẩy tới bên cạnh ngoại công.

Ở trong cái nhà này, y tồn tại như không khí vậy, chưa từng có thân thích nào chủ động tiếp xúc với y, đám trẻ con đoán chừng bị cha mẹ nó dặn dò, nên tránh y nốt, tuy Vân Chiêu chẳng bận tâm, song thực sự là không có tí tình cảm nào với Tần thị hết, chỉ khổ cho mẹ, còn cứ vất vả lấy lòng họ, miệng mẹ nói thì nói thế, dù gì cũng là máu mủ ruột già, nếu có thể chung sống hòa thuận tình cảm, ai muốn trở mặt làm gì, nhưng mà nỗ lực của mẹ uổng công thôi.

Giờ đột nhiên ngoại công tới, chắc chắn chẳng phải đột nhiên nhớ ra ngoại sinh, hẳn là nghe được cái gì rồi.

Tần Bồi Lượng chẳng quay sang, vẫn xem xét thứ tương kỳ lạ kia:” Ngươi tới Tây An mới có hai ngày rưỡi mà đã vang danh nơi này, không phải dễ, nhưng mà nổi danh ở thuật bào trù thì hơi lệch hướng rồi.”

Biết ngay mà, Vân Chiêu cười toe toe:” Hết cách ạ, trong nhà nghèo quá, cháu muốn làm ra chút gì đó mới mẻ kiếm cái ăn.”

Tần Bồi Lượng đặt chậu đồng xuống:” Hồi môn của mẹ ngươi không phải ít, sao thiếu cái ăn của ngươi?”

“ Vân thị xưa nay chưa bao giờ để phụ nhân nữ tử phải nuôi, lão tổ không, cha cháu không, đến đời cháu cũng sẽ không.” Vân Chiêu ngẩng cao đầu kiêu hãnh nói:

Tần Bồi Lượng thoáng đỏ mặt, mượn động tác vuốt râu che đậy:” Tiền tài là dùng để tiêu, không dùng chẳng phải mất đi tác dụng?”

“ Tiên sinh của cháu dạy, thành quách đế vương ngày xưa, bất quá thành ba dặm, quách bảy dặm, giờ thành quách vắt ngang trăm dặm, phòng ốc điện xá chi chít, đều là do tiền nhân từng bước gây dựng lên. Nếu như hậu nhân chúng ta người nào người nấy chỉ biết bán ruộng nhà tiêu không biết xót, lấy đâu ra áo đẹp, nhà cao mà dùng?” Vân Chiêu đĩnh đạc trả lời:” Hồi môn của mẹ cháu, chẳng qua là gốc lập thân giữ mạng của một quả phụ, có thứ đó, dù cha cháu không còn vẫn có thể không lo cái ăn cái mặc. Cháu có chân có tay, sao lại tiêu vào hồi môn của mẹ, phải ném thêm vài đĩnh bạc lớn vào trong đó làm mẹ cháu thêm giàu có mới đúng chứ.”

Tần Bồi Lượng giơ chậu đồng lên, có chút xem thường:” Dựa vào cái thứ ngươi phơi sao?”

“ Trên đời này thứ dễ kiếm tiền nhất luôn liên quan tới ăn mặc đi ở, đó là những căn bản cuộc sống con người, cho nên cháu định ra tay từ đó, để trong nhà có chuyện buôn bán nuôi sống được lớn bé.”

“ Làm thế nào? “ Tần Bồi Lượng nhíu mày hỏi, vừa nói ra khỏi miệng nhanh chóng xua tay: “ Ngươi không cần nói đâu.”

Vân Chiêu mỉm cười, lễ phép chắp tay: “ Trong nhà ngoại tổ mà tổ chức làm ăn thì nhục tới môn phong, hôm nay cháu chuyển tới cửa hiệu của Vân thị ở trong thành Tây An.”

Tần Bồi Lượng có hơi thất vọng: “ Thôi vậy, Vân thị là Vân thị, Tần thị là Tần thị, nói cho cùng vẫn là hai nhà, nếu ngươi muốn đi thì cứ chuyển đi, mẹ ngươi ở lại trong nhà.”

Vân Nương vội nói: “ Vạn vạn lần không thể, cái con khỉ nghịch ngợm này nếu ở một mình còn phá tới đâu, phụ thân, nữ nhi phải đi trông coi nó.”

Tần Bồi Lượng hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Đợi ngoại tổ đi hẳn rồi, Vân Chiêu mới tặc lưỡi: “ Một người đọc sách sao lại làm chuyện xấu xa cướp đoạt hồi môn của nữ nhi chứ.”

Vân Nương khó xử: “ Ngoại công con không làm thế.”

“ Nhưng ông ấy muốn thế, chẳng qua là vì còn chút khí cốt của người đọc sách mà chưa trở mặt thôi.”

“ Muốn hồi môn của mẹ không phải là ngoại công con, mà là ba cữu cữu của con, viện tử Tần thị tuy lớn, nhưng chứa quá nhiều người, người đông thì dễ sinh va chạm. “ Vân Nương về nhà vài ngày, nhanh chóng làm rõ được tình hình: “ Ngoại công con muốn an bài trạch viện cho hai cữu cữu con, nhưng không đủ khả năng. Thôi được, chúng ta đi, hai ngày qua mẹ ở trong nhà cũng chẳng thoải mái, về nhà ta, ít nhất mẹ không phải xuống bếp, không cần nhìn sắc mặt của ai.”

Vân Chiêu rất tán đồng lời mẹ, người trong nhà không có tình cảm thì tránh đi là hơn, miễn phải trở mặt chẳng phải chuyện hay ho, ngồi xuống chậu đồng xem xét, thấy thứ này đã thu thập được rồi, bóc ra một lớp tương nâu đậm giờ đã cứng lại như miếng, treo lên dây thừng, thứ này chỉ cần phơi cho thật khô là có thể dùng rồi.

Vân Nương tò mò:” Con làm cái gì đấy, dùng để làm gì?”

“ Gói gia vị ạ, có thể dùng nấu thịt, khó thịt, hầm thịt cừu, rất tiện lợi. “ Thứ này Vân Chiêu học được ở cái thôn nghèo đời sau, mỗi khi lên rừng mang theo một ít, rất tiện lợi: “ Con muốn mở quán ăn sao, ai lại mua nó chứ?”

“ Mông Cổ Thát Tử ạ.”

Vân Nương giật mình: “ Hả, con làm ăn với Mông Cổ Thát tử? Con to gan quá rồi đấy, à phải rồi, hôm qua còn lấy trộm tiền của mẹ nữa, mặc dù con cứu đệ đệ của Tiền Đa Đa ...”

Vân Chiêu sực nhớ ngẩng đầu lên: “ Mẹ, mẹ đã gặp Tiền Thiểu Thiểu chưa, mẹ có nhớ trông nó thế nào không?”

Vân Nương ngẩn người, sau đó vò đầu bứt trán hoang mang: “ Thật là, sao mẹ không nhớ nó trông thế nào nhỉ, mẹ chỉ thấy đứa bé đó đáng thương.”

Vân Chiêu mới xác nhận được cảm giác của mình là đúng, chép miệng: “ Cái thằng nhóc đó trời sinh là loại dễ bị người ta lãng quên.”

“ Đúng thế thật. “ Vân Nương gật đầu, đúng là thằng bé kỳ lạ:

“ Hắc hắc, không như con, con là loại người ai gặp qua dù chỉ một lần là khó quên. “ Vân Chiêu vênh mặt lên tự đắc nói:

“ Mặt dày mày dạn. “ Vân Nương mắng thế chứ trong lòng thích lắm, chụt một cái, hôn lên má nhi tử rồi vội vàng về nội trạch chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc:

Ở Vân thị nàng tác oai tác quái quen rồi, về nhà mẹ đẻ làm ống trút giận mới hai ngày thôi đã cảm thấy như năm trời.

Còn về phần nhi tử muốn làm gói gia vị gì đó thì kệ nó, dù sao thì không bán được thì trong nhà cũng dùng được, không tính là lãng phí, chuyện mua bán với Thát tử gì đó , nàng chỉ nghĩ nhi tử trêu mình nói linh tinh thôi.

Bình Luận (0)
Comment