Vân thị có 4 cửa hiệu ở Tây An, ba cửa hiệu lương thực thì một cái do không đủ hàng đã đóng cửa, một hiệu tơ lụa, lần lượt phân tán ở ba thị tập lớn trong thành.
Trên đường tới hiệu lương thực Vân thị ở Đại Soa Thị, Vân Chiêu giữ mặt Tiền Thiểu Thiểu nhìn thật kỹ, lại còn sờ mắt, mũi, miệng nó một lượt mới khẳng định: “ Ngươi đúng là có mắt có mũi có miệng.”
Tiền Thiểu Thiểu ủy khuất nhưng không phản bác, mắt nó không to không nhỏ, mày không đậm không nhạt, mũi chẳng cao chẳng thấp, miệng càng không có đặc điểm gì, giống miệng bao người, tìm mỏi mắt không ra điểm gì để ghi thớ.
Tiền Đa Đa nhìn đệ đệ đầy lo lắng: “ Đứa đệ đệ này của ta cứ không cẩn thận là lạc mất, từ nhỏ tới lớn để lạc mất nó mấy chục lần.”
Vân Chiêu thở dài: “ Bất kể là ai gặp phải tỷ tỷ như ngươi, đều bị người ta quên mất.”
“ Đúng thế đấy, nó rõ ràng là nam oa, đáng lẽ phải được cưng chiều nhất, vậy mà chẳng ai thích nó, mỗi ta coi nó như bảo bối. Ta hỏi Đại nương tử rồi, sau này nó làm thư đồng của ngươi, theo ngươi đọc sách, cưới một thê tử con nhà lành, nối dõi tông đường. “ Tiền Đa Đa tính rất xa:
Vân Chiêu ngửa mặt nhìn trời, đột nhiên phát hiện ra, con người ở cái thế giới này, đặc biệt là nữ nhân, đều suy tính rất xa.
Giống như mẹ mình, khi vừa thấy nhi tử không ngốc nữa là ngay lập tức nghĩ tới chuyện mời tiên sinh tốt nhất, ảo tưởng nhi tử đỗ trạng nguyên, rồi cùng tân tức phụ mặc áo hỉ quỳ xuống dâng trà.
Giờ lại tới Tiền Đa Đa chưa gì đã tính chuyện cưới lão bà cho đệ đệ, ảo tưởng đệ muội sinh ra đứa chất nhi béo ú cho nó bế, nhìn Tiền Đa Đa cười ngốc nghếch, đoán chừng bị chất nhi còn nằm nôi đái vào mặt rồi.
Có lẽ vì hiện thực chẳng có gì trông đợi hết, nên ai ai cũng không trong mong gì, gửi gắm hết mong mỏi vào trong tương lai mỹ hảo, còn quá trình gian khổ nhất dẫn tới tương lai đó gần như bị bỏ quên, hoặc cố tình không nghĩ tới.
Chưởng quầy hiệu lương thực Vân thị cũng họ Vân, tên là Vân Thạch Đức, nghe tên là biết không phải bản tộc, là người ngoại phòng, tuổi không nhiều, nhưng bối phận lớn.
Cứ nghĩ là mẹ dùng lễ đối đãi, không ngờ là mẹ từ trên xe ngựa xuống, mặt như sương giá giữa đông.
Vân chưởng quầy vốn ưỡn thẳng lưng, từ khi thấy mẹ y, lưng không thẳng lên được nữa.
“ Sổ sách.”
Vân Nương nói một câu, trướng phòng tiên sinh khom người tới nâng cuốn sổ đưa lên, sau đó lùi lại đứng cùng với chưởng quầy, cúi đầu đợi chất vấn.
Vân Chiêu ngồi trên cái ghế cao, ăn trà bánh mà cửa hiệu dùng để chiêu đãi khách, thứ này chẳng có vị gì, đung đưa chân giữa không trung ngó nghiêng cửa hiệu.
Trước kia chỉ biết là trong nhà có hiệu lương, nhưng không ngờ là quy mô lớn như vậy, con phố dài không tới 300 mét, vậy mà hiệu lương thực ba gian của Vân thị đã chiếm nửa con phố rồi, bằng vào tìm hiểu mấy ngày qua của y, ở Tây An tuyệt đối được tính là làm ăn lớn.
Còn hai hiệu lương thực nữa ở gần Chung Cổ Lâu, Vân Chiêu chưa tới xem, nhưng mà nhìn quy mô cái cửa hiệu này thì hai cái kia không thể kém được.
Đại Soa Thị vốn là con phố nhỏ ở huyện Vạn Niên xưa, vì ở gần dịch trạm Kinh Triệu lớn nhất của Quan Trung, dần dần biến thành đại thảo thị (chợ phiên) , rồi cùng với biến hóa khẩu âm của người Quan Trung, đại thảo thị thành Đại Soa Thị.
Vân Chiêu liên tưởng tới vị trí này ở thành Tây An đời sau, nếu mà khi đó mình có cửa hiệu ban gian lớn thế này, mình còn phải làm ăn gì nữa, mỗi ngày lái xe đi tán gái là được rồi ...
Mà cái Đại Soa Thị này giờ làm ăn cũng có vẻ chẳng tốt, cửa hiệu đóng cửa rất nhiều, còn ở khoảng đất trống dùng để họp chợ thì chỉ còn lác đác vài cái còn mở, trong đó nhiều nhất lại là những cái lều lớn khá kiên cố mỗi cái mỗi vẻ, màu sắc đa dạng phong phú trước lều cắp cột biểu trưng bộ tộc của mình, hiển nhiên giao thương với người dị tộc đã là động lực thương nghiệp chủ yếu của Tây An.
Vân Nương xem xong sổ sách lại đi kiểm tra kho, cái dùi dài đâm vào ụ lương thực cỏ kho bện thành, rút ra kiểm tra chất lượng lương thực rồi bảo hỏa kế đổ vào.
Quy trình này được mẹ làm hết sức thuần thục, rõ ràng là làm nhiều lần lắm rồi.
“ Mặc dù có sai lệch nhỏ, đại thể không đáng ngại.” Vân Nương quay trở lại ghế, thong thả cầm trà lên uống, cho chưởng quầy và trướng phòng tiên sinh uống viên thuốc an thần:
“ Tiểu nhân nhất định cẩn thận hơn nữa. “ Chưởng quầy liên tục chắp tay, sau đó cẩn thận hỏi: “ Thiếu gia ở Nam đại nhai đánh bại Lại Lão Lục đã vang danh thành Tây An, đúng là anh hùng xuất thiếu niên, nghe nói trong tay thiếu gia có bí phương ẩm thực của Vân thị ta, không biết có phải không ạ?”
Vân Nương nhướng mày lên: “ Trẻ nhỏ nghịch ngợm mà thôi.”
Vân Chiêu không chịu: “ Mẹ, sao lại gọi là nghịch ngợm, đó là bí phương con làm ra, có nó, có thể biến đồ ăn bình thường thành mỹ thực hiếm có.”
Chưởng quầy vội nói: “ Không biết thiếu gia định dùng bí phương này ra sao, nếu như được, Vân thị còn hai cửa hiệu ở Chung Cổ Lâu, một cửa hiệu trống, có thể chuyển sang kinh doanh quán ăn.”
Với người trong nhà, Vân Chiêu giải thích kỹ càng hơn: “ Bí phương này chỉ giúp làm thức ăn đơn giản thuận tiện hơn một chút thôi, nếu so sánh với món ăn làm cầu kỳ ở quán ăn thì không bằng được được. Cho nên nhà ta không mở quán ăn, chúng ta chuyên môn làm gói gia vị, bán cho Thát tử, cải thiện món ăn sơ sài của họ.”
Chưởng quầy nghe vậy liền lên tinh thần: “ Thiếu gia, phải làm thế nào?”
Vân Nương bực mình mắng chưởng quầy: “ Ngươi làm ăn đáng hoàng là được, đừng nghĩ bày trò này trò kia, nó là trẻ con ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng là trẻ con à?”
“ Đại nương tử không biết rồi, nếu thực sự đúng như lời thiếu gia nói thì chuyện làm ăn này là cơ hội lớn. “ Nhắc tới làm ăn là Vân chưởng quầy nghiêm túc hẳn lên, bước tới một bước: “ Do cuộc sống di chuyển khắp quanh năm, không có thời gian để chăm chút cho sinh hoạt, thức ăn của người Mông Cổ này thực sự quá đơn giản, chẳng qua chỉ có nướng, luộc với kho và phơi khô thôi. Cho nên mỗi lần người Mông Cổ tới Quan Trung làm ăn, thích nhất là ra Trường An nhai ăn uống, mấy cái quán như của Lại Lão Lục phục vụ chủ yếu khách thương Mông Cổ, bách tính chúng ta sao ăn nổi, người có thịt để ăn thì ở nhà nấu nướng rồi.”
“ Nếu như thiếu gia có bí phương thực sự cải biến được thức ăn đơn giản của họ, tiểu nhân thấy có thể làm vụ làm ăn này. Nay sản lượng lương thực ở Quan Trung giảm mạnh, lương thực còn lại trong kho nhà chúng ta không đủ nữa, tới tháng tư năm sau, cửa hiệu nhà ta sẽ dối diện với chuyện còn lương thực mà bán. Quan phủ không cho chúng ta gom lương thực không bán, lúc đó nếu không có lương thực bán ra, nhất định bị kiện cáo.”
“ Nếu giờ chúng ta chuyển nghề, không buôn bán lương thực nữa, chuyển sang buôn bán cái khác, vậy vẫn có thể duy trì, đợi vượt qua được thiên tai lớn này, lương thực sung túc rồi, mở lại hiệu lương cũng được.”
Mùa hè mấy chưởng quầy Vân thị đã chạy tới khóc lóc tình hình trong hiệu với Vân Nương rồi, Vân thị sở dĩ có thể mở hiệu lương thực vì Vân thị là lương trưởng của Vân gia trang tử.
Thân là lương trưởng, liền có nghĩa vụ thu tiền lương nộp cho triều đình.
Trước kia Quan Trung lương thực sung túc thì không nói làm gì, năm nay không xong rồi, trải qua mấy năm hạn hán liên tiếp trên diện rộng, nông phu không có thừa lương thực mà bán nữa, dù có thể giá cũng quá cao ...
Lương thực đã lên tới giá ba lượng sáu bạc một gánh lương, cao gấp đôi bình thường, vậy mà người mua vẫn không ngớt, chỉ cần cửa hiệu mở cửa kinh doanh, người mua lương thực không dừng lại.
Mà sau mùa hè năm nay, Vân Nương không cung ứng lương thực trong nhà cho nơi này giống mọi năm nữa, khiến lương thực tích trữ trong hiệu giảm mạnh, không cầm cự được bao lâu nữa.