“ Đại nương tử, chúng ta chỉ có thể duy trì nửa năm, nửa năm sau nếu không có lương thực mới nhập kho, quan phủ sẽ tới kiểm tra, quan phủ mà thấy kho lương không có lương thực sẽ là phiền toái lớn. “ Chưởng quầy cùng đường rồi, bọn họ nhà trong thành, không có ruộng, nếu cửa hiệu đóng cửa rồi thì sống sao, khẩn thiết nói: “ Bất kể thế nào nhà ta cũng phải chuẩn bị trước, trong thành có 187 hiệu lương, đã đóng cửa một nửa, tranh thủ quan phủ hành động vẫn chậm chạp, đóng cửa còn kịp, đợi công văn xuống, ba hiệu lương này sẽ thành dây thừng trên cổ Vân thị, ép cho ra giọt máu cuối cùng của chúng ta.”
Vân Nương cũng không có giải pháp nào cả, mùa hè lại ít mưa, mùa thu này chắc chắn không tốt, giờ trông đợi vào cái bí phương kỳ lạ kia của nhi tử nữa thôi: “ A Trệ, con thực sự làm ra được bí phương như thế à?”
Vân Chiêu gật đầu xác nhận, hỏi chưởng quầy: “ Chưởng quầy có biết nấu ăn không?”
Vân chưởng quầy lắc đầu: “ Đó là việc của nội nhân, lão phu chưa bao giờ làm cả.”
Vân Chiêu bảo Vân Mãnh lấy ra một gói gia vị vừa mới điều chế xong, nói với chưởng quầy: “ Vậy rửa rau thái thịt chắc là không khó chứ?”
Chưởng quầy cười: “ Chuyện đó không thành vấn đề.”
“ Vậy mời chưởng quầy mua nửa con cừu, thái thịt ra, đổ vào nồi đun, cho thêm ít rau củ tùy ý, sau đó đổ gói này vào, xem xem kết quả thế nào.”
Vân Nương cũng bảo Vân Mãnh đưa cho mình một gói, mở ra gửi thử, phát hiện trừ đường, táo đỏ, rau khô cùng với thứ tương khô mà nhi tử vừa mới phơi hồi sáng: “ Gói gia vị nào mà lại cho thêm đường chứ?”
“ Có đường thì trông nó mới có giá ạ. “ Vân Chiêu nói rồi dùng chỉ buộc gói lại, nhấc nhấc trong lòng bàn tay: “ Một cái giói thế này, đổi một con cừu được không mẹ?”
Vân Nương lắc đầu, yêu thương xoa cái má bầu bầu của nhi tử tuy thông mình nhưng còn chưa hiểu được khói lửa nhân gian: “ Không có ai ngốc thế đâu con ạ.”
Không ai tin Vân Chiêu có thể dùng một cái gói nhỏ chẳng có gì đáng tiền đổi lấy một con cừu, không ai hết, tất cả mọi người đều nghĩ đó là lời nói trẻ con, thế nên thậm chí còn nghi ngờ cả gói gia vị của y.
Thế nhưng khi Vân Chiêu vẫn sai hỏa kế mua thật nhiều nguyên liệu, hướng dẫn họ làm thứ tương bí mật kia, đồng thời bắt đầu dùng thủ đoạn phổ biến gói gia vị của y, cả thành Tây An chao đảo.
Khởi nguồn sự việc rất đơn giản, có thể không tốn tiền dùng gói gia vị Vân thị sản xuất làm một bữa cơm thịt, hơn nữa bữa cơm thịt này có thể chia sẻ với bằng hữu.
Khi Vân thị thuê rất nhiều ăn mày đem cáo thị này dán khắp thế giới, toàn bộ thành Tây An trở nên sôi động.
Tức thì con đường phía trước Đại Soa Thị bị người ta vây kín.
Đợi mọi người tới hiệu lương thực Vân thị mới biết là mình bị lừa, vì tất cả mọi người mà Vân thị nói không bao gồm người Hán ... Chỉ dành cho người Mông Cổ.
Tất cả mọi người lớn tiếng chỉ trích Vân thị, chưởng quầy Vân thị đi ra liên tục xin lỗi, đồng thời thanh minh, gói gia vị này sở dĩ chỉ dành cho người Mông Cổ là vì cơ hội ăn thịt của người Hán quá ít, cho dù là có cũng sẽ chế biến tỉ mỉ, làm ra các loại món ngon phù hợp khẩu vị nhà mình, nên gói gia vị này với người Hán mà nói không có mấy tác dụng.
Nhưng với người Mông Cổ thì khác, bất kể là họ nấu ăn kém tới mấy, chỉ cần dùng gói gia vị của Vân thị là có thể chế biến ra món thịt không quá tệ.
Chưởng quầy xin lỗi xong còn nói với những người ở đó, chỉ cần thuyết phục bằng hữu Mông Cổ tới thử gói gia vị của Vân thị, đồng thời nấu nướng tại chỗ, nồi thịt đó sẽ tặng cho người Mông Cổ là bằng hữu của họ.
Thế là người Mông Cổ xưa nay không được ai thích bỗng chốc lại có giá, thành đối tượng tranh cướp của rất nhiều người.
Nhìn cả con phố chật kín toàn người với người, cùng với đủ loại người Mông Cổ ăn mặc kỳ dị đang nấu thịt, Vân Nương sắp cắn nát môi, vì họ đang dùng nồi nhà nàng, thịt nhà nàng, củi lửa cũng của nhà nàng.
“ Hôm nay chuẩn bị mười con cừu, xem ra không đủ cho người ta nhét kẽ răng, con có biết mười con cừu giá bao tiền không? “ Vân Nương tóm tai nhi tử, còn ra sức xoắn:
Vân Chiêu để mặc cho mẹ nổi giận, cho dù là cái tai bị mẹ dày vò tới sưng đỏ, y vẫn cầm một quả lựu, thong thả bóc từng hạt lựu ăn.
Đợi mẹ hầm hầm bỏ đi rồi, Vân Chiêu mới xuýt xoa sờ cái tai đáng thương của mình, nói với Vân Mãnh: “ Lục thúc, mai lại chuẩn bị 10 con cừu nữa.”
Vân Mãnh đứng ngồi không yên, sơn trại cả năm chẳng có thịt ăn vài lần, vậy mà cháu mình lại lãng phí thế này: “ A Trệ, thực sự là được chứ?”
“ Thúc thúc, đạo lý đơn giản lắm, có ai đi câu lại tiếc mồi không?”
Trướng phòng tiên sinh cung cấp cừu tim đập chân run nuốt nước bọt lẫn nước mắt, tự lẩm bẩm: “ Năm lượng bạc, năm lượng bạc, thế là mất rồi sao?”
Vân Chiêu kệ bộ mặt chết cha chết mẹ của hắn, dặn: “ Mai đi mua cừu thì nhớ đừng dùng cừu trong quan, loại cừu này gầy, thịt bã, ăn chẳng có tư vị gì.”
Nhìn qua cửa sổ, Vân Chiêu thấy Tiền Đa Đa đang cùng một người Mông Cổ cao to cùng dùng sức ngấy một cái nồi đang bốc hơi nghi ngút, nhìn có vẻ bọn họ vui vẻ lắm, người Mông Cổ thi thoảng lại phát ra tiếng cười sang sảng, không hề mang chút ý dâm ô nào trong đó.
Tiểu cô nương xinh đẹp như tiên nữ đang ngóng đợi thịt trong nồi của ngươi chín để ăn, lúc này còn ai để ý tới chuyện gì nữa.
Cho nên, khi Tiền Đa Đa cùng một phụ nhân Mông Cổ nắm tay nhảy múa quanh bếp, khung cảnh liền có biến hóa rất lớn, ngày càng có nhiều người tham gia vào đó, người Hồi, người Tạng gia nhập bữa tiệc linh đình này, tiếng cười hoan lạc truyền khắp con phố, cả người Hán cũng bị lôi kéo.
Cảnh tượng đám đông đủ mọi chủng tộc nhảy múa như quần ma loạn vũ, Vân Chiêu cũng trố mắt ra, y chỉ muốn chạy ra ôm tiểu nha đầu hôn mấy cái, mình quên mất rồi, Đại Minh là thời đại cực kỳ thiếu thốn phương tiện giải trí, mà với người dị tộc ở nơi đất khách quê người, cô độc càng là bóng đen không xua đi được.
So với người Hán mà nói, người Mông Cổ càng có phong phạm, hôm nay có rượu hôm nay say, tức là chỉ cần họ bắt đầu cuồng hoan là lý trí không còn nữa.
Khi Vân Chiêu nhìn một một lạt ma mặc áo đỏ cũng tham gia đám đông, bắt đầu truyền giáo niệm kinh, rối rít gọi Vân chưởng quầy: “ Cắt một tấm lụa trắng dài ba thước rộng một thước đeo lên cổ lạt ma áo đỏ kia.”
“ Muốn siết cổ tên lạt ma thối đó vào ban ngày không được đâu, để tối ta làm cho. “ Vân Hổ nhảy ra ngứa ngáy xoa tay, từ khi vào thành ba huynh đệ bọn họ không có tác dụng gì hết, khiến người nóng tính kiêu ngạo như hắn không sao chịu nổi, thấy có cơ hội lập tức xung phong:
Vân Chiêu suýt nữa trượt chân ngã, mồm há hốc nhìn Vân Hổ, bộ dạng không nói lên lời.
Vân Hổ bị một thằng bé nhìn không ngờ lại lúng túng, xoa xoa tay vào nhau: “ Ta sai rồi sao?”
Vân Chiêu buông một tiếng thở dài, lắc đầu không nói, quay sang dặn chưởng quầy: “ Đợi tới khi vị lạt ma kia nhận dải lụa trắng, thấy người Mông Cổ hay người Tạng nào giàu có một chút đều tặng cho mỗi người một cái.”
Vân chưởng quầy ngoáy lỗ tai, tưởng mình nghe lầm: “ Thiếu gia, vạn vạn lần không thể được, đại nương tử sẽ giết lão phu mất.”
Đám Vân Mãnh gật đầu liên hồi, bằng ánh mắt giết người của Vân Nương khi nãy, bọn họ tiếp tục bại gia nữa thì những người ở đây bất kể có liên quan hay không đều chết hết.