“ Chàng làm hỏng trang điểm của thiếp rồi, thiếp tốn mất nửa canh giờ đấy. “ Tiền Đa Đa mếu miệng muốn khóc, nàng tốn công ăn mặc một phen còn đang đợi trượng phu khen ngợi, kết quả không như ý muốn:
Vân Chiêu chẳng thèm để ý, vừa rửa mặt vừa nói: “ Nàng là đồ lợn lười, dậy sớm thế để làm gì?”
“ Sau này chàng phải tảo triều, thiếp không thể để người khác nghĩ chàng tham hoa luyến sắc, từ đó quân vương không tảo triều.”
“ Ai bảo nàng sau này ta phải tảo triều?”
“ Chàng là hoàng đế mà.”
“ Ai bảo nàng là làm hoàng đế phải tảo triều, bọn ta mỗi người có văn phòng riêng, gặp phải vấn đề tới phòng hội nghị cùng thương lượng là được. Việc quái gì mà trời chưa sáng đã xua người ta dậy như một đám ngốc mặc đồ diễn kịch mới dùng để đi đóng giả tượng chứ.”
Tiền Đa Đa muốn khóc thật: “ Thế thì không giống hoàng đế.”
Vân Chiêu ngang ngược tuyên bố: “ Ta làm thế nào thì hoàng đế chính là thế đấy. Nàng phải nhớ, trên đời này có phu quân của nàng trước, mới có hoàng đế Vân Chiêu, đừng có nhầm thứ tự. Từ hôm qua tới giờ nàng không thấy thiếu tự nhiên à?”
Tiền Đa Đa ương bướng lắc đầu: “ Không hề, thiếp thấy rất tốt.”
Vân Chiêu dùng hai tay béo má nàng: “ Nàng ở thư viện mấy năm phí hoài, chỉ làm hại bao người mất chữ quốc trong tên, chẳng học được gì.”
Đôi mắt to của Tiền Đa Đa đảo mấy vòng liền, cuối cùng nhận ra mình bị trượng phu ngược đãi, nhảy phắt lên lưng Vân Chiêu cắn vai y, rất lâu mới chịu buông.
“ Không được nói với Phùng Anh, càng không được cảnh cáo cô ta trước.”
Nghe lời đe dọa của Tiền Đa Đa, Vân Chiêu cười, ít nhất lão bà quay về rồi, gỡ nàng từ lưng xuống, hôn ngấu nghiến, ném xuống giường đánh vào mông, sau đó nghênh ngang rời phòng.
Từ đại trạch Vân thị tới đại thư phòng hơn một nghìn bước, mà Vân Chiêu giơ chân đá người lên tới con số 300.
Ăn đá trước tiên là Vân Xuân, Vân Hoa.
Hai nha đầu tráng kiện này đầu vấn một búi tóc cao vút kỳ quái, người mặc y phục kỳ quái, Vân Chiêu vừa đi ra liền thấy chúng quỳ trước cửa như sư tử đá.
Cảnh này ... Khiến Vân Chiêu rống lên đá hai con sư tử đá, thường ngày y mà nổi giận một cái là hai nha đầu này chạy biệt tăm khiến y không có chỗ phát tiết ... Hôm nay cứ quỳ đó không nhúc nhích, Vân Chiêu đi khắp nơi tìm dao, hai đứa ngốc mới khóc lóc bỏ chạy.
Vân Thụ, đệ đệ của Vân Dương mới sáng sớm đã toàn thân giáp trụ làm bản thân vàng chói mắt, tay cầm một thanh mã sóc không biết kiếm đâu ra, đứng giữa nội trạch và ngoại trạch Vân thị làm môn thần.
Khi hắn nhìn thấy Vân Chiêu đi tới, ôm mã sóc chắp tay thi lễ: “ Xin thứ mạt tướng mang giáp trụ không thể hoàn thành nghi lễ.”
Chắc là nghe được trong mấy vở kịch đây, mẹ nó, thứ bất học vô thuật này, Vân Chiêu thấy thế hít sâu một hơi, tích đủ sức lực, coong một cái đá vào chân Vân Thụ ... Thế là chân phải của Vân Chiêu mất cảm giác, vừa rồi đá vội quên mất tên này mặc giáp vàng.
Chân phải vừa mới khôi phục chút cảm giác, Vân Chiêu quát tên khốn kiếp quay người đi, vì thuận tiền cưỡi ngựa nên mông không có giáp, vừa vặn để Vân Chiêu đá.
Vân Chiêu đá Vân Thụ suốt dọc đường, đá từ hỏa sảnh đá tới tiền sảnh mới thôi, quát cha hắn là Vân Kỳ: “ Còn dám đóng giả môn thần đánh 20 roi.”
Thế là Vân Kỳ sợ hãi quỳ sụp xuống khấu đầu, xin bệ hạ tha mạng. Vãi, lão tử định giết người bao giờ, Vân Chiêu tức điên cho cả cha lẫn con mỗi người một cái.
Đại hồng lư Chu Tồn Cực vốn đáng định quỳ lạy thấy cảnh đó hai chân vừa khom xuống liền đứng thẳng, mặt mang nụ cười rất thiếu tự nhiên: “ Bệ hạ, quy củ hoàng gia cần thời gian dài huấn luyện mới được, vừa vặn nội tử được lễ bộ Đại Minh dạy bảo, có thể đưa ít ma ma vào nội cung dạy. Thần cũng từ nhỏ được học lễ pháp, có thể phân ưu cùng bệ hạ.”
Vân Chiêu cười lạnh: “ Lão bà ngươi cũng tính là mỹ nhân hiếm có, ngươi không sợ vào nội trạch của ta có đi không có về à?”
Chu Tồn Cực ngớ người: “ Bệ hạ nói đùa rồi.”
Vân Chiêu nhìn hắn gắn giọng:” Ta không đùa, dám đưa lão bà ngươi tới dạy quy củ rắm chó gì đó thử xem, lão tử cho ễnh bụng ngay.”
Chu Tồn Cực cẩn thận lấy ống tay áo thấm mồ hôi trán: “ Bệ hạ lệnh thần chỉnh … chỉnh lý điển chương nghi lễ, vi thần triệu tập vô số đại gia lý học, tốn ba tháng rốt cuộc hoàn thành.”
“ Có làm theo nguyên tắc của ta không đấy.”
“ Thần không dám vượt quyền.”
Vân Chiêu nghiêm giọng nói: “ Quốc gia cần có đại lễ, dù kính thiên hay tế tổ, hoặc bái tướng mừng công, vạn quốc lai triều, chung vui với dân, tất nhiên càng long trọng, càng quy củ càng tốt. Còn với cá nhân, dù là hoàng đế cũng không nhận nổi vạn dân triều bái.”
“ Đại lễ chân chính thuộc về công thần dẹp loạn, mở rộng bờ cõi. Thuộc về liệt sĩ đổ máu vì mảnh đất này, thuộc về chí sĩ bác học phẩm hạnh cao vời công với thiên hạ, thuộc về tấm gương nhân hiếu xuất chúng làm gương muôn người. Còn lại không đáng dùng đại lễ.”
“ Điền này ngươi phải nắm cho chắc.”
“ Ta không xem điển chương đại lễ ngươi soạn ra, bằng vào những lời ngươi vừa nói, thứ ngươi soạn ra ắt không thích hợp, cần phải trao đổi với đám Hoàng Tông Hi, Cố Viêm Vũ nhiều hơn.”
Chu Tồn Cực vội khom người: “ Vi thần tuân lệnh.”
Còn chưa phải là hoàng đế mà tất cả mọi người đã đối xử với Vân Chiêu như hoàng đế rồi.
Từ tộc nhân Vân thị tới người ở thành Ngọc Sơn rồi quan viên các nơi cùng học tử thư viện, ai nấy đều tỏ ra kích động, cũng hết sức lóng ngóng, người quỳ người bái loạn xạ chả ra cái thể thống gì.
Nghĩ cũng phải thôi, cái ngọn núi nhỏ chỉ sản sinh cường đạo, không ngờ giờ xuất hiện hoàng đế, bảo sao không kích động, bảo sao không biết phải làm thế nào.
Bởi thế khái niệm đối đãi với hoàng đế thuần phác nhất xuất hiện, chỉ cần thấy Vân Chiêu là quỳ xuống khấu đầu.
Vân Chiêu về tới đại thư phòng thì hai chân đá người tới tê hết cả, bọn họ càng cung kính thì y càng nóng nảy, y đá đít người ta, còn bản thân bị người ta đã ra khỏi hoàn cảnh sống quen thuộc, vô cùng khó chịu.
Khi Vân Dương tới, Vân Chiêu nhìn hắn chằm chằm, nếu tên này quỳ xuống là y xông tới đá đít ngay.
Rất may, Vân Dương cười toe toét, chỉ là không dám đặt mông ngồi lên bàn của y nữa, điểm này Vân Chiêu hoàn toàn hài lòng.
“ Hôm qua ta bảo cha ta rồi, đừng quỳ lạy ngươi, bị cha ta chửi cho một trận.”
“ Ừm, không tệ, bao năm rốt cuộc ngươi cũng làm đúng được một chuyện.”
“ Hôm qua ta chính thức đề nghị, đem thành Ngọc Sơn và thư viện Ngọc Sơn quy về nhà ta, ai cũng đồng ý, Từ tiên sinh còn nói đây là chuyện hiển nhiên.” Vân Dương tranh thủ khoe công:
Vân Chiêu gật gù:” Tốt, làm đúng chuyện nữa.”
Vân Dương lại nói: “ Nhưng hai tên Hoàng Tông Hi, Cố Viêm Vũ lại rất đáng ghét, rõ ràng không đồng ý chuyện thư viện Ngọc Sơn thuộc về nhà ta. Tuy không nói ra, nhưng muốn lập 5 thư viện tương tự khắp đông tây nam bắc, nếu để chúng làm như thế, thư viện Ngọc Sơn của nhà ta còn tác dụng rắm gì nữa.”
Vân Chiêu cười: “ Người ta kiến nghị không sai đâu, sau này đừng nói 5, chúng ta ít nhất kiến lập tới 500 cái thư viện không chừng, Đại Minh cần nhân tài các mặt, vài cái sao mà đủ.”
“ Hả, nếu ai cũng là người đọc sách thì ai đi làm lính, ai đi làm ruộng, làm công, buôn bán chứ? “ Vân Dương bị dọa nhảy dựng lên:
Vân Chiêu liên tục xua tay: “ Ngươi nghĩ ngược rồi, nếu ai ai cũng đọc sách thì chúng ta càng có nông phu, binh sĩ, công tượng, thương cổ giỏi hơn. Đọc sách là quyền lợi của tất cả mọi người, vì chỉ có đọc sách biết chữ mới thành được con người thực sự, chúng ta cần đảm bảo quyền lợi của họ không bị xâm phạm.”
Vân Dương đấm bàn: “ Người đọc sách khó quản lắm.”
Vân Chiêu cầm bút lên vừa phê duyệt văn thư vừa nói:” Vậy sau này ngươi làm việc bớt qua quít đi, làm gì cũng phải đáng hoàng vào, đừng có hàm hồ để lại ấn tượng là ngươi muốn phạm pháp, tất nhiên không dễ quản lý.”
Hai huynh đệ trò chuyện nhìn có vẻ thoái mái đấy, chỉ là khi ra ngoài, trời lạnh thế mà Vân Dương vẫn lau mồ hôi, làm Vân Chiêu thua xót.
Y dám khẳng định lúc này mình đã biến thành hổ rồi, con hổ trong câu làm bạn với vua như chơi với hổ.
Tính chất đặc biệt của quyền lực làm ai nấy đều phải cẩn thận.
Mặc dù Vân Chiêu muốn thay đổi tính chất của hoàng đế, nhưng trong mắt mọi người, hoàng đế gì cũng là hoàng đế, hổ gì cũng ăn thịt ... Mà một con hổ vừa cười vừa ăn thịt càng thêm đáng sợ.