Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 791 - Q4 - Chương 087: Hoàng Đế Nhiều Như Thế. (1)

Q4 - Chương 087: Hoàng đế nhiều như thế. (1)

Càng gần tới ngày trọng đại, người ngoài trong thành Ngọc Sơn ngày càng nhiều.

Có võ sĩ ngang tàng đi hếch mặt lên trời, có văn sĩ mặc nho sam phong nhã luôn giữ nụ cười điềm đạm phong độ, có thương cổ toàn thân vàng bạc nhưng rất hiền hòa, có công tượng thật thà, nông phu chất phác.

Mà bọn họ đâu chỉ đi một mình, ngay cả nông phu cũng kéo cả nhà tới Ngọc Sơn, cơ hội hiếm có mà, nếu như đại hội tổ chức ở Trường An thì chưa chắc đã tới nhiều như thế, nhưng đây là thành Ngọc Sơn, coi là nơi tập trung cẩm tú của cả Lam Điền, là thánh địa ở Quan Trung. Bình thường không dễ vào, người ngoài một tháng chỉ hai ngày vào mở cửa tự do, tới đây không chỉ có thể lên thư viện Ngọc Sơn, hưởng chút linh khí văn hoa cho con cái, còn có đông đảo chùa triền cầu phúc, một công đâu chỉ đôi việc.

Thành Ngọc Sơn sức chứa có hạn, khách sạn không nhiều, bởi thế phần đông phải cắm trại ngoài thành.

Được cái ai ai mang theo lòng sùng bái mà tới, lại là ngày vui cả ngàn năm có một nên không tới mức xảy ra chuyện lộn xộn, có vài va chạm nhỏ đương sự nhanh chóng cười xòa bỏ qua cho nhau.

Đại biểu lần đầu tiên của Lam Điền có tổng cộng 1130 người tham dự.

Trong đó đại biểu quan phủ hơn 600, còn lại là các bậc lương tài do các địa phương tuyển ra.

Hơn 600 quan viên này là vốn liếng của Vân Chiêu, dù toàn bộ đại biểu khác phản đối y làm hoàng đế, có quá bán số phiếu này, y vẫn đạt thành tâm nguyện.

Có điều loại tình huống này không thể xuất hiện, tư tưởng, quyết định của Vân Chiêu đoán chừng vẫn được tất cả mọi người tiếp nhận.

Mỗi đại biểu đều phấn khích, lần đầu bọn họ phát hiện, không ngờ mình có quyền lựa chọn hoàng đế.

Mặc dù chỉ có một nhân tuyển hoàng đế duy nhất, nhưng với bọn họ mà nói đây vẫn là chuyện chẳng khác nào Bàn Cổ khai thiên lập địa.

Lật hết sử sách, vị trí hoàng đế có thể kế thừa, có thể soán vị, có thể thông qua tạo phản cướp lấy, bây giờ còn có thêm một lựa chọn hợp với khẩu vị bách tính hơn ... Hoàng đế do bách tính tuyển chọn ra.

Thế nào là quyền lực?

Đây chính là quyền lực.

Chỉ cần là người có kiến thức nhất định sau khi biết được tin này không ai cho rằng Vân Chiêu diễn kịch cho mọi người xem. Phải biết rằng chuyện bách tính tuyển cử hoàng đế, cho dù làm cho có lệ cũng là sự nhượng bộ vô cùng lớn của hoàng tộc.

Hoàng đế đã do bách tính chọn ra, vậy thì ở mức độ nào đó, bách tính không có lý do tạo phản, lật nhào hoàng đế, bọn họ có thể thông qua hình thức biểu quyết để chọn ra một vị hoàng đế khiến họ hài lòng.

Vân Chiêu mở ra tiền lệ, đó là lấy thân phận người họ khác kế thừa giang sơn Đại Minh, y kế thừa không phải bằng bạo lực, chiếm đoạt, mà là do bách tính lựa chọn ra.

Như thế liền có tính hợp pháp.

Đương nhiên, đây là tính hợp pháp trong mắt Vân Chiêu thôi, còn với Sùng Trinh mà nói, đây là chuyện đại nghịch bất đạo.

Có điều giờ ý kiến của Sùng Trinh đã không còn quan trọng nữa rồi.

Vân Chiêu có thể nghĩ tới, đợi một ngày có người dùng cách tương tự ép Vân thị thoái vị, đồng thời đạt thành mục đích bằng cách Vân Chiêu định ra, chuyện thay đổi hoàng đế tự nhiên phát sinh, thì người đó vui vẻ mà làm, không cần dùng biện pháp bạo lực.

Nói cho cùng tỉ lệ tạo phản thành công quá nhỏ, quá nguy hiểm, dưới thể chế này còn dễ bị thành công địch toàn dân.

Nếu như có thể thông qua hình thức đại biểu đại hội để hoàn thành thay đổi hoàng quyền, đó là may mắn lớn của thiên hạ.

Đem đấu tranh chính trị nhốt vào trong phạm vi nhỏ là điều Vân Chiêu luôn muốn làm từ ngày đầu, giờ y thành công rồi.

Đủ các loại người quê mùa nói đủ các giọng nghênh ngang đi qua thành Ngọc Sơn.

Rất nhiều thổ dân dựa vào Lam Điền giàu lên, bọn họ tới thị tập Ngọc Sơn mua đồ không cần hỏi giá, không cần biết là mình có cần món đồ đó không, chỉ cần do xưởng Vân thị làm ra là vung tiền mua.

Trực tiếp tặng tiền cho hoàng đế sẽ bị quan phủ tống vào ngục, tặng tiền cho tộc nhân Vân thị, cả tộc nhân và hắn cùng bị tống vào ngục, chỉ có thông qua điên cuồng mua hàng hóa Vân thị sản xuất ra mới có thể khiến trong lòng họ thoải mái hơn một chút. Dù sao thì coi như mình tặng quà cho hoàng đế rồi mà.

Chuyện này về quê khoe sẽ rất có thể diện.

Bày đồ mua được ra hoàn toàn có thể nói đây là đồ ngự tứ đấy, sau đó có thể kiếm được nhiều hơn nữa từ đám nhà quê khác.

So với thổ dân thật thà đó, đám thương cổ kinh nghiệm thương trường làm việc chú ý hơn nhiều.

Trong vòng một ngày, chưởng quầy các cửa hiệu Vân thị thu được không dưới 200 hợp đồng, nếu toàn bộ hợp đồng này được thực hiện, Vân thị sẽ có thu nhập hơn 70 vạn đồng bạc.

Vân Nương sau khi thương lượng với Phùng Anh và Tiền Đa Đa đã hủy hết các hợp đồng đó.

Vì vậy đám thương cổ cũng bắt đầu theo sau thổ dân mua sắm, bọn họ hành động một cái làm trong thành Ngọc Sơn chẳng mấy chốc chẳng còn gì để bán.

Khi Dương Hùng vội vàng quay về thành Ngọc Sơn thì trời đã tối, giờ này tới thư viện thì chắc chắn chẳng có gì ăn mà quán ăn lớn nhỏ trong thành Ngọc Sơn bị người ta ăn sạch rồi, hắn nhìn qua lượng lớn lều dựng ngoài thành Ngọc Sơn là đoán ra được.

Thời gian quá muộn, hắn cũng lười tới dịch trạm nghỉ ngơi, dẫn đám bộ hạ của mình chui vào một cái ngõ nhỏ, luồn lách rẽ trái rẽ phải một hồi rốt cuộc thấy cái quán nhỏ treo ngọn đèn leo lét ngoài cửa.

Hiệu bánh bao Lưu gia bất kể muộn thế nào cũng để lại hai lồng bánh bao cho học sinh thư viện thức khuya.

Đó là thông lệ rồi, Dương Hùng không nghĩ Lưu Ngọc Thành vì muốn bán thêm vài đồng mà thay đổi thói quen lâu năm.

Nghe thấy tiếng vó ngựa, Lưu Ngọc Thành vốn đã đi nghỉ trở dậy nói với lão bà: “ Ta biết mà, để lại hai lồng bánh bao luôn dùng tới, bà cũng dậy đi, nghe tiếng vó ngựa thì không ít người đâu.”

Hai phu thê già vừa mặc áo xong thì ngoài đã có tiếng người gõ cửa cùng tiếng kêu khẩn thiết :“ Lưu bá, cứu mạng, cứu mạng, sắp chết đói rồi.”

Lưu Ngọc Thành không khó chịu mà còn cười khà khà đáp: “ Tới đây, tới đây, có Lưu bá ở đây không chết được đâu.”

Vừa mở cửa ra, Lưu Ngọc Thành thốt lên: “ Ái dà, tri phủ đại nhân tới, hiếm có quá.”

Dương Hung cười hì hì: “ Khiêm tốn, khiêm tốn, cháu là đại lý trưởng thôi, không phải tri phủ.”

“ Thiếu gia sắp đăng cơ rồi còn gì, chức đại lý trưởng của ngươi cũng thành tri phủ đại nhân thôi.”

“ Lưu bá không mang bánh bao nhân thịt lên thì không có tri phủ đại nhân đâu, chỉ có quỷ đói đại nhân thôi.”

“ Vội gì, bánh bao phải hấp nóng mới ngon.”

“ Không chịu được nữa, Lưu bá có mang đá tới thì cháu cũng ăn, một ngày đi liền 200 dặm, không ăn không nghỉ, thực sự không chịu nổi.”

Kệ cho Dương Hùng la hét om xòm, Lưu Ngọc Thành vẫn cứ đủng đỉnh châm bếp, hâm nóng bánh bao, tiện thể làm bát canh trứng.

Đêm khuya gió lạnh, người đi đường nhất định phải ăn đồ nóng.

Đám người Dương Hùng tụ tập quanh bếp lò, ánh lửa chiếu lên mặt bọn họ, trông ai nấy đều có vẻ hết sức nghiêm trọng.

Lưu Ngọc Thành không hỏi chuyện gì, kều cho than cháy to hơn.

Một người. nhìn Ngọc Sơn đen xì xì qua cửa sổ lắp kính, lẩm bẩm:” Ai cũng mạng về tin tức tốt, chỉ có chúng ta đem về tin tức xấu.”

“ Dù thế nào cũng phải nói rõ ràng với huyện tôn.”

“ Tất nhiên rồi ...”

Ai nấy thở dài, nhìn bếp lò đỏ rực mà rầu rĩ không thôi.

Bánh bao nhanh chóng được hâm nóng, canh trứng cũng mang lên, đám người đói khát lại có vẻ không muốn ăn.

Dương Hùng vỗ tay mấy cái lấy tinh thần nói: “ Kệ kệ, ăn no đã, dù bị chửi mắng hay cách chức thì cũng cần có sức lực tiếp nhận.”

Bình Luận (0)
Comment