“ Cha, mẹ, cứu con với ...”
Hỉ Nhi mặc áo đỏ phát tiếng kêu đứt từng khúc ruột, người xem ai cũng che mặt khóc, ai khóc nhiều nhất? Ngu Sơn tiên sinh khóc ướt áo rồi.
Từ sân khấu kịch đi ra, tâm tình Tiền Khiêm Ích không sao bình lặng lại được, kệ học sinh Cố Viêm Vũ ở bên, hỏi lão phó: “ Chỗ chúng ta có chuyện ác độc thế xảy ra không?”
Lão phó cúi đầu đáp: “ Bẩm lão gia, nhà ta không dám làm ô uế thanh danh lão gia, đối đãi với nô phó, điền hộ rất tốt, thu tô chỉ năm thành, có nhà ai không khen lão gia nhân nghĩa. Còn những nhà khác, ài … chuyện thế này không phải quá hiếm.”
Tiền Khiêm Ích quay sang hỏi Cố Viêm Vũ: “ Nghe nói nông sự ở Lam Điền cực kỳ phồn thịnh, không biết điền tô ra sao?”
Cô Viêm Vũ hết sức ngại ngùng chắp tay đáp: “ Bẩm tiên sinh được hay, nếu chỉ ở huyện Lam Điền thì gần như không có điền tô, không chỉ không có, người đem ruộng đất cho thuê còn phải trả giúp điền hộ nửa thuế.”
Tiền Khiêm Ích ngớ người: “ Thế là sao?”
Cố Viêm Vũ lựa chọn câu chữ làm sao giảng giải chuyện này một cách đơn giản, ở Lam Điền có quá nhiều thứ khác biệt với thiên hạ, người ngoài mới tới khó hiểu được, thoạt nghe sẽ vô cùng hoang đường, rất dễ dẫn tới hiểu lầm: “ Tiên sinh có điều chưa biết, đất đai Lam Điền nay là tượng trưng thân phận, người có ruộng đa phần là người bản địa cùng với nạn dân tới Lam Điền sớm nhất.”
“ Mười mấy năm qua hai mặt công thương của Lam Điền cực kỳ phồn thỉnh, hiệu ích thu được gấp sản xuất nông nghiệp chục lần, vì thế mà rất ít người bản địa bỏ công sức vào nông sự.”
“ Nhưng mà luật Lam Điền viết ... Mỗi mẫu đất không trồng hoa màu, một năm phạt 500 đồng, hai năm không trồng thu một nửa, ba năm không trồng thu hết.”
“ Mà đất đai quý giá, nên chủ nhân tất nhiên không thể bỏ, nên xảy ra hiện tượng kỳ quái là bỏ tiền nộp thuế để nông hộ cày cấy.”
Tiền Khiêm Ích thoáng ngạc nhiên, gật gù tán thưởng: “ Lam Điền coi trọng nông canh như thế, Vân Chiêu xem như còn có chút kiến thức.”
Có chút kiến thức? Giọng điệu tiên sinh đúng là có phần … khóe miệng Cố Viêm Vũ hơi co giật, rốt cuộc cũng nhịn được, vẫn giữ sự cung kính: “ Tiên sinh đã đến Trường An, sao không tới thành Ngọc Sơn một chuyến, Trường An tuy phồn hoa thịnh vượng, nhưng với tiên sinh mà nói thì quá dung tục. Chỉ có không khí văn hoa ở Ngọc Sơn mới hợp với tiên sinh.”
Tiền Khiêm Ích cười lớn, không coi ra gì:” Nói thế là Vân Chiêu cho kẻ nhàn nhã ở nhà như ta tới vương đô của y rồi à?”
Cố Viêm Vũ nhỏ giọng đính chính: “ Hoàng đô ạ.”
Tiền Khiêm Ích phất tay: “ Hoàng đô ở Thuận Thiên phủ, bệ hạ vẫn còn đó, y tối đa chỉ được xưng vương, thế là quá rồi.”
Cố Viêm Vũ không tranh cãi với ông ta, khom người: “ Bệ hạ mời tiên sinh vào thư viện Ngọc Sơn ở.”
Tiền Khiêm Ích nhìn về phía Ngọc Sơn: “ Từ lâu ta đã biết tân học thư viện Ngọc Sơn, ta tới đây quá nửa cũng là vì nó, lần trước Từ Nguyên Thọ tới đông nam quá gấp gáp, ta không gặp được nên luôn thấy tiếc nuối.”
“ Tiên sinh thấy tân học phồn thịnh, nhất định sẽ thích.”
“ Chưa chắc.”
“ Chẳng phải tiên sinh nói Nho học từ sau thời Chu Hi đã không tiến thêm được nữa, đến lúc cần phải bỏ đi một số thứ cũ kỹ vụn vặt rồi sao?”
“ Ta lo ngươi đi vào ma đạo thôi.”
Cố Viêm Vũ ở Lam Điền năm năm không thể hòa nhập, rốt cuộc không ở lại làm quan mà trở về Giang Nam chuẩn bị tham gia khoa cử, ai ngờ về tới Giang Nam thì cảm giác ngay bầu không khí cũng không thở nổi, từ ấy mới nhận ra được chân lý, nên giờ đây hắn không vì tiên sinh mà mù quáng nghe theo: “ Nơi này là chính đạo nhân gian ạ.”
Tiền Khiêm Ích cười nhẹ: “ Chính đạo nhân gian là tang thương.”
Cố Viêm Vũ bình tĩnh nói: “ Ít nhất vị hoàng đế này do bách tính chọn ra.”
“ Ha ha ha, chỉ có một mình Vân Chiêu, nói gì tới lựa chọn, chỉ lừa kẻ ngu phu ngu phụ, chí sĩ thiên hạ còn nhiều người sáng mắt lắm.”
“ Tiên sinh, trước kia hoàng đế đều tự xưng thiên tử, quyền uy do trời ban cho, nhân gian không thể xâm phạm, nay bệ hạ cho rằng quyền lực của mình tới từ bách tính, không có tính thần thánh như trước nữa, dù chỉ có một người để chọn, với học sinh mà nói thế là đủ rồi.”
Tiền Khiêm Ích dừng chân, buông tiếng thở dài: “ Quyền thuật của kiêu hùng thật ghê gớm đấy, nhưng Đại Minh này mang họ Chu, không phải họ Vân, người thiên hạ không phải chỉ toàn kẻ ngu dốt dễ qua mắt, ít nhất đông nam ta là đất học, thủ đoạn của y không có đất sống.”
Nói chuyện tới mức này, Cố Viêm Vũ ít nhiều thấy hết sức chán nản, hai người là sư đồ song không còn tiếng nói chung nào nữa: “ Đúng là giang sơn này không phải họ Vân ạ, sau này bách tính Đại Minh về mặt pháp lý ai cũng có thể thành hoàng đế, thiên hạ này không còn là của một người nữa.”
“ Giờ tranh luận cũng vô ích, chúng ta cứ thong thả mà xem.”
Cố Viêm Vũ còn định nói tiếp, nhưng thấy một nữ tử khoác áo choàng màu lục được nha hoàn dìu từ bên trong Minh Nguyệt lâu đi ra, dưới ánh đèn lồng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng khác thường, làm người ta sinh lòng thương xót.
Có thể nhận ra, mặt nàng có dấu nước mắt.
Hắn không dám nhìn, cúi xuống, đó là sư nương của hắn.
Tiền Khiêm Ích đi tới nắm tay nàng:” Đã gặp được cố nhân chưa?”
Nữ tử lặng lẽ gật đầu.
“ Đợi ta gặp được Vân Chiêu sẽ cứu họ ra khỏi nước lửa.”
“ Họ sống rất tốt.”
Tiền Khiêm Ích ôn nhu nói:” Dưới dâm uy của y, sao có thể sống tự do tự tại, phải phá vỡ lồng giam này, thả họ về rừng.”
Nữ tử nói:” Không giống giả bộ, bọn họ thực sự sống rất tốt, ai nấy đều vui vẻ.”
Tiền Khiêm Ích cười một tiếng ra vẻ cao thâm.
Cố Viêm Vũ nhìn tiên sinh như thế thống khổ muôn phần, lên tiếng nói: “ Bệ hạ tới nay chỉ có hai vị phát thê, chưa từng trêu hoa ghẹo cỏ, những lời đồn thổi ngoài kia là cố ý hạ thấp bệ hạ mà thôi. Đám Khấu Bạch Môn đều tấm thân tự do, nếu họ muốn ngay lúc này có thể đi bất kỳ đâu họ muốn. Không ai hạn chế họ, là họ tự ở lại Lam Điền không đi, Chu Quốc Bật, Cung tiên sinh đều phái người tới muốn đón Khấu Bạch Môn và Cố Hoành Ba đi, đều bị họ đánh đuổi. Khắp thiên hạ chỉ có ở Lam Điền này nữ tử mới có được tôn trọng đáng có.”
“ Tiên sinh vạn vạn lần đừng hiểu lầm Lam Điền.”
Tiền Khiêm Ích vẫn giữ nụ cười cả thiên hạ say chỉ mình ta tỉnh đó chẳng nói gì.
Vân Chiêu lúc này đang ở đại thư phòng mở cuộc họp nhỏ, từ Hàn Lăng Sơn, Hàn Tú Phân, Tiền Thiểu Thiểu ra thì còn có mười chín người khác đều có chữ "Quốc" ở trong tên, tổng cộng là hai mươi ba người.
Từ đầu cuộc họp tới giờ Vân Chiêu chẳng nói lời nào cứ nhìn đi nhìn lại từng người một.
Hàn Lăng Sơn bị nhìn tới sởn da gà, rốt cuộc không nhịn nổi nữa nói thắng: “ Bệ hạ muốn nói gì cứ nói đi.”
Vân Chiêu vẫn không nói, nhìn Hàn Lăng Sơn lắc đầu, ánh mắt chuyển qua Đoàn Quốc Nhân, nhìn tai hắn thở dài lắc đầu, tiếp đó đến Tiền Thiểu Thiểu ...
Tiền Thiểu Thiểu như biết gì đó lập tức hô lên: “ Thần không không được, thần không thích hợp đâu.”
Mọi người nghe hắn nói thế, đồng loạt đem ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt hắn, mà không có kẻ nào là có ý tốt đẹp hết.
Làm gì người nào trong phòng này dễ đối phó, Tiền Thiểu Thiểu bị cả đám nhìn như muốn ăn thịt làm sao chịu nổi chứ, vội khai: “ Là tỷ tỷ ta nói cho ta biết, các ngươi có giận thì đi tìm tỷ ấy, ta không muốn nghe nhưng tỷ ấy nhất định muốn nói.”
Hàn Lăng Sơn giọng âm u truyền tới: “ Vậy mau nói cái chuyện bọn ta không biết đi.”
Tiền Thiểu Thiểu thấy tỷ phu không có ý ngăn cản, nói luôn: “ Bệ hạ muốn tìm một người thích hợp trong số chúng ta làm quốc tướng, tham gia tuyển cử năm nay.”
Từ Ngũ Tưởng phấn khích đứng bật dậy như gắn lò xo ở mông, là người đầu tiên lên tiếng: “ Ta thấy ta ...”
“ Không thích hợp.” Hàn Lăng Sơn không đợi Từ Ngũ Tưởng tự xung phong đã phủ quyết, giọng điệu vô cùng khó ưa:
Hàn Tú Phân không chậm hơn: “ Ta cũng phản đối.”
Tiền Thiểu Thiểu cũng lắc đầu: “ Người không thích hợp đâu.”
Đoàn Quốc Nhân chỉ ngắn gọn hai chữ: “ Phản đối.”
Từ Ngũ Tưởng không ngờ rằng mình chưa kịp nói hết lời mà đã bị phản đối nhiệt tình tới mức này, chẳng buồn đợi thêm phiếu chống hậm hực ngồi xuống quay đầu sang bên không thèm nhìn mặt đám huynh đệ tỷ muội khốn kiếp nữa.