Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 795 - Q4 - Chương 091: Ngươi Sẽ Là Quốc Tướng. (2)

Q4 - Chương 091: Ngươi sẽ là quốc tướng. (2)

Chu Quốc Bình điệu đà vén tóc đứng lên, Trương Quốc Trụ đã uy nghiêm quát: “ Ngồi xuống!”

Chu Quốc Bình tức tím mặt, ngực phập phồng một hồi, chỉ mặt khó ưa của Trương Quốc Trụ, xung quanh không một ai lên tiếng ủng hộ mình, biết không có cơ hội, rốt cuộc bĩu môi ngồi xuống.

Cả đám gườm gườm nhìn nhau, tình thế chưa rõ, không ai liều lĩnh đứng lên chuốc nhục vào thân nữa.

Người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng họ là kẻ thù sinh tử, Lam Điền sắp chia rẽ tới nơi, Vân Chiêu thì quen rồi, bình thản nói; “ Chúng ta đi tới bước này, phân quyền là nhất định, hiện này lập pháp, tư pháp, giám sát, hành chính, hoàng quyền, quân quyền sẽ cùng tồn tại. Cơ cấu quyền lực này sẽ là cơ sở của Lam Điền ta, toàn bộ quyền lực tới từ đại hội quốc dân.”

“ Đại hội khóa đầu tiên cơ bản là do những người ngồi đây định đoạt, những đại biểu hội nghị cũng không hiểu thế nào là quyền tuyển cử và quyền ứng cử. Cho nên chúng ta chính cần tạo nên kết cấu quyền lực ổn định.”

Những người còn lại đều gật đầu, đợi Vân Chiêu nói tiếp.

“ Giải Trại, Chu Tước, Thanh Long, trong ba người này cần một người đứng đầu cơ cấu của Lam Điền, ai có ý kiến không?”

Đối với Giải Trại, mấy năm qua chấp pháp nghiêm minh ở Lam Điền, mọi người đều thừa nhận, chính là nhân tuyển đầu tiên được Vân Chiêu khẳng định, bọn họ không có ý kiến gì.

“ Giải Trại quản tư pháp là thích hợp nhất rồi. “ Hàn Tú Phân là người nhiều tuổi nhất đám huynh đệ tỷ muội, tư cách cũng cao, lên tiếng: “ Hoàng quyền, quân quyền là một, bệ hạ không thể chia cho người khác.”

Vân Chiêu mỉm cười: “ Ta cũng không định chia.”

Hàn Lăng Sơn hỏi: “ Trong số quyền lực còn lại, quyền hành chính là lớn nhất, thần nghĩ người đứng đầu hành chính là quốc tướng mà Tiền Thiểu Thiểu nói phải không?”

Vân Chiêu gật đầu: “ Đúng là thế.”

Nói tới chuyện nội chính, Từ Ngũ Tưởng là bí thư đầu tiên của Vân Chiêu, sau xuống huyện, lại tham gia đại di dân đi Ninh Hạ, giờ cai quản một quận rõ ràng kinh nghiệm phong phú nhất:” Được, bỏ qua quốc tướng tạm chưa nói, chức vị trọng yếu tiếp theo đó là quyền giám sát rồi, thần cho này cái này chia làm hai, do Hàn Lăng Sơn và Tiền Thiểu Thiểu phân quản, không thay đổi.”

Tôn Quốc Tín cũng tham dự cuộc họp này, nhưng không mặc trang phục lạt ma mà mặc đồ học sinh thư viện, giọng ôn hòa:” Các ngươi không được có quyền thẩm phán.”

Thường Quốc Ngọc nói: “ Trong số chúng ta nếu có người phạm sai lầm, cũng chỉ có thể do chúng ta thẩm phán.”

Dương Quốc Tú lại hỏi: “ Thế các ngươi thì do ai giám sát, đứng nói với ta là các ngươi tự giữ mình nhé, tất cả huynh đệ tỳ muội ở đây chẳng ai có cái bản lĩnh đó đâu. Nếu đã nói tới rồi thì đưa ra chương trình đi.”

Hàn Lăng Sơn nhìn Vân Chiêu, mặt có chút bi tráng: “ Bệ hạ định đoạt.”

Trương Quốc Trụ nắm chặt tay, kệ muội muội Trương Quốc Oánh kéo xuống, vẫn hỏi:” Thế ai giám sát bệ hạ?”

Tức thì trong phòng xôn xao, có người vỗ bàn, có người chửi mắng, một số ít người trầm tư, hoặc trừng mắt giận dữ với Trương Quốc Trụ, chỉ có Vân Chiêu mỉm cười chỉ hắn:” Ngươi có thể làm quốc tướng.”

Tất cả cùng bất ngờ, Trương Quốc Trụ không phải người có thành tựu nổi bật như Hàn Tú Phân, Hàn Lăng Sơn, Tôn Quốc Tín, nhưng bằng vào lời hắn vừa nói, bọn họ không ai dám nói ra, như thế giờ cũng chẳng nói được gì ...

Bên ngoài tuyết bắt đầu rơi.

Từ khi Vân Chiêu xác định quyền lực, vị trí của mình, nhân tuyển đại pháp quan, quốc tướng, cùng với giám sát ti, mọi người trong phòng liền yên tĩnh.

Vân Chiêu lấy ra một điếu thuốc, Bùi Trọng nhanh chóng chạy tới châm lửa cho y:” Thế nào, vừa rồi các ngươi xung phong hăng hái lắm mà, sao bây giờ im ắng thế? Lam Điền là do những người chúng ta đây gây dựng lên, tất nhiên là do chúng ta quản lý. Trọng rách phải do các ngươi gánh, chẳng nhẽ muốn ta đi tìm người ngoài?”

Đoàn Quốc Nhân nghiêng đầu đi:” Thần thiếu một cái tai, bề ngoài không tốt, quốc tướng thì thôi đi, thần muốn mời bốn vị huynh đệ tỷ muội cùng gánh lấy mảng lập pháp, không biết có ai muốn giúp một tay không?”

Hàn Tú Phân giơ tay nói đơn giản:” Ta là quân nhân, ta là người của bệ hạ, các ngươi tự xem mà làm đi.”

Dương Quốc Tú dựa vào ghế Trương Quốc Trụ cười duyên: “ Ta theo Trương lão đại, mảng vệ sinh y liệu là của ta, bất kể dân dụng hay quân dụng đều là của ta hết, ai muốn tranh với ta thì lúc mắc bệnh chớ tới tìm ta.”

Tôn Quốc Tín chắp tay niệm một câu Phật hiệu, Hàn Lăng Sơn tức thì cướp lời: “ Được rồi, mảng tôn giáo là địa bàn của ngươi, ai mà tranh được chứ, cũng chẳng ai thèm tranh.”

Cả đám cười rộ.

Thường Quốc Ngọc năm xưa tới Trương Gia Khẩu quản lý hiệu buôn Lam Điền vỗ ngực:” Thương nghiệp, ta chỉ cần thương nghiệp.”

Thường Quốc Ngục từng đảm nhận quan tư pháp trong quân Cao Kiệt ở thảo nguyên, kiềm chế đám kiêu binh mãnh tướng xa nhà không để xảy ra vấn đề, vốn ít nói nhất cũng lên tiếng:” Quân tư pháp là lãnh địa của ta.”

Tiền Quốc Xương béo tròn béo trục như địa chủ cần lật đổ, xưa nay là người ít xuất hiện nhất, nói:” Ta là thần giữ của, ta giữ quốc khố là ổn thỏa nhất rồi.”

Ngồi bên cạnh hắn là Lưu Quốc Lương gầy như que củi:” Ta quản lý kho bình thương, nhất định không xảy ra ... Ngoài thì mang tiếng lợi dân, trong thì chiếm đoạt bách tính.”

Từ Ngũ Tưởng thấy Vân Chiêu cứ nhìn mình mãi, đành thở dài một tiếng:” Làm bí thư cho bệ hạ bao năm như thế, quan lớn quan nhỏ Lam Điền trong tay ta rồi, nên ta nhận lại bộ.”

Tiết Quốc Tài cũng là người năm xưa lên thảo nguyên rèn luyện, phụ trách liên lạc giữa các nhóm: “ Ta luôn quản lý dịch đệ qua lại Lam Điền, thôi thì quen tay dễ làm.”

Bùi Trọng nhanh chóng đem ý nghĩ mỗi người ghi chép lại, sau đó các bí thư sao chép, chốc lát sau chia lại cho mọi người.

Vân Chiêu xem nội dung trên đó: “ Vân Dương nắm binh bộ, Cao Kiệt, Lý Định Quốc, Lôi Hằng, Vân Phúc làm phó thủ, thời chiến dẫn quân xuất chinh, trở về toàn quân do Quốc Phượng quản lý.”

Trương Quốc Phượng từ trong đám đông hoang mang đứng dậy: “ Bệ hạ, e không ổn.”

“ Vậy ngươi nghĩ Cao Kiệt hay Lý Định Quốc thích hợp hơn đây?” Vân Chiêu hỏi lại:

“ Mọi người thấy Vân Phúc thế nào?”

Cả phòng cố nhịn cười, ấn tượng rõ nhất của họ là hồi bé trốn về nhà trộm đồ ăn, sau đó bị Vân Phúc cầm cành trúc đuổi đánh. Ông già đó à, trung thành không cần bàn cãi, chứ làm việc thì ... chỉ giỏi hút thuốc.

Trương Quốc Phượng kỳ thực chỉ thích về quê làm ruộng, cuối cùng gật đầu: “ Mạt tướng tuân lệnh.”

Tên này chỉ có đúng một nhược điểm là chẳng hề có chí tiến thủ, chỉ chăm về trông ao cá vườn rau của mình, nhưng chính vì thế Vân Chiêu mới yên tâm dùng hắn, ngả đầu sang nói với Hàn Tú Phân ngồi bên cạnh: “ Hải quân sẽ thành lập hải quân bộ, là đơn vị riêng biệt, ngươi muốn làm bộ trưởng không?”

Hàn Tú Phân giơ tay đính chính: “ Hải quân thượng thư, ở đây toàn đám vịt cạn, thần đành miễn cưỡng vậy.”

Thấy đám còn lại vừa nhao nhao lên, Hàn Tú Phân sắn tay áo khoe cơ bắp, thế là đâu vào đó.

Đợi Bùi Trọng chỉnh lý lại văn kiện, Vân Chiêu gõ gõ tay lên đó: “ Trong vòng ba ngày phải quyết định xong, nếu có gì khó nói có thể tới nói riêng với ta.”

Thấy cả đám im re, nhấn mạnh thêm:” Đa Đa cũng không biết đâu ... Chuyện này không ai được tiết lộ ra ngoài.”

Hôm nay coi như xác định ý kiến sơ bộ, còn lại bọn họ tất nhiên tự tìm nhau thương thảo kỹ hơn, không thể một việc quan trọng như vậy quyết định qua loa trong lúc chưa ai có chuẩn bị gì.

Khi mọi người rời đại thư phòng thì tuyết rơi ngày một lớn, đã phủ một lớp trắng muốt trên mặt đất rồi.

Vân Chiêu đưa tay hứng lấy vài bông tuyết nói: “ Tuyết rơi là dấu hiệu được mùa.”

Trương Quốc Phượng lại đăm chiêu: “ Quan Trung có lẽ là thế ạ, nhưng thành Lam Điền chưa chắc, từ nhập thu có tới lúc thần về chẳng có lấy một giọt nước, giờ có tuyết cũng chỉ làm tình hình tệ hơn.”

Trương Quốc Trụ cũng nói: “ Không riêng thành Lam Điền đâu, Sơn Tây, đất Lũng, Hà Nam, Hà Bắc, Sơn Đông đều không có mưa, lại thêm dịch bệnh, gần đây lại có tin nói Lý Hồng Cơ lấy được phủ Tế Nam, đang bận rộn chuyện xưng đế. Năm Sùng Trinh thứ 17 không phải năm tốt.”

Tôn Quốc Tín chắp tay buồn bã niệm một câu Phật hiệu:” Thiên hạ bất ổn, có năm nào không phải là năm thiên tai.”

“ Thế nên Sùng Trinh phải chết. “ Trương Quốc Trụ kiên quyết nói: “ Bệ hạ, một khi thần chính thức đảm nhận quốc tướng, đó sẽ là chuyện lớn đầu tiên thần làm.”

Bình Luận (0)
Comment