“ Các người làm thế là vì lợi ích của chính đảng Đông Lâm, vì lợi ích của bản thân, của gia tộc phía sau, không phải vì xã tắc, đả kích người bất đồng ý kiến là người đảng Đông Lâm, phản đổi chỉ vì phản đối là người đảng Đông Lâm, vơ vét tài phú bắt cóc hoàng đế là người đảng Đông Lâm, thậm chí vượt mặt hoàng đế ngầm giao thiệp với Kiến Nô cũng là người đảng Đông Lâm. Nay vứt bỏ hoàng đế, giở thủ đoạn thấp kém ý đồ bán mình với giá cao cũng là người đảng Đông Lăm. “Từ Nguyên Thọ nghiêm mặt phê phán: “ Ngu Sơn tiên sinh, giờ lúc lúc thiên hả đảo điên, nếu các vị vẫn còn cho rằng chân đạp hai thuyền là có thể giữ được phú quý vĩnh viễn, vậy lão phu nói, các vị sai rồi.”
“ Vân Chiêu là anh kiệt bất thế, hùng tâm của y lớn tới mức vượt qua cả sự tưởng tượng của lão phu, sẽ không vì chút tiện lợi nhất thời mà bỏ qua cho ung nhọt tồn tại.”
“ Ông thấy rồi đấy, y không ngại nghiền nát thế giới cũ, chỉ quan tâm làm sao kiến thiết Đại Minh mới, Đại Minh đã cây khô lá rụng, trên cây chỉ còn vài phiến lá mà đa phần cũng là lá vàng, bỏ có gì tiếc.”
Tiền Khiêm Ích bỏ ngoài tai những lời phê phán, đặt chén trà xuống: “ Trương Bỉnh Trung vào Giang Tây, thây chất ngổn ngang, đa phần là người đọc sách, người may mắn không chết thì trốn vào rừng núi, sống như dã nhân, Vân Chiêu tự hỏi lòng có hổ thẹn không? Ông đừng có chối là không liên quan tới Lam Điền.”
Từ Nguyên Thọ cười nói: “ Sao ta lại nghe nói nay dưới trướng Trương Bỉnh Trung có không dưới 2000 người đọc sách, đang chuẩn bị đại điển đăng cơ cho hắn ở Nam Xương?”
“ Sinh tử khó vẹn toàn, người bỏ tính mạng giữ lấy nghĩa cũng có. Vân Chiêu dung túng đạo tặc vào Giang Tây, lòng sài lang của y không thẹn là kiêu hùng. “ Tiền Khiêm Ích phản bác đồng thời mỉa mai: “ Kẻ giết người là Trương Bỉnh Trung, nhưng kẻ thao túng là Vân Chiêu, đợi khi mảnh đất Giang Tây chẳng còn ai, Vân Chiêu sẽ xua Trương Bình Trung đi họa hại nơi khác chứ gì? Mỗ biết, đông nam là nơi tiếp theo, đúng chứ?”
Từ Nguyên Thọ biết thành kiến đông nam với Lam Điền quá sâu, không dễ hóa giải, đó là do ác quả Vân Chiêu gây ra năm xưa:” Ngu Sơn tiên sinh xem Bạch Mao Nữ rồi chứ?”
Tiền Khiêm Ích nhạt giọng nói:” Một đám con hát bày trò mà thôi, không phải là thứ có thật.”
“ Đều là thật đấy, quan viên Lam Điền vào Hán Trung, nghe nói có dã nhân lông trắng xuất hiện, phái người đi bắt mới biết là bách tính Đại Minh. Có người vì trốn thuế, người vì trốn nợ, người vì giữ mạng, bọn họ thà sống trong rừng núi với dã thú, chướng khí cũng không muốn rời rừng sống với người, sao chẳng thành quỷ.” Từ Nguyên Thọ thở dài:” Ngu Sơn tiên sinh, các ông ở đông nam hưởng thụ cẩm y ngọc thực, kiều thê mỹ thiếp, có nghĩ tới dân đói khóc lóc vì miếng ăn không? Các ông đâu chỉ mặc kệ, còn cướp cả miếng cơm trong miệng họ ... Nay chỉ là báo ứng thôi.”
“ Chớ chỉ biết oán trách. Ông nên thấy may mắn vì Vân Chiêu không đích thân ra tay, nếu không các ông càng thảm.”
Tiền Khiêm Ích không uống trà nữa, giọng chuyển sang đe dọa:” Xem ra lão phu phải về đông nam, hiệu triệu người đọc sách đứng lên bảo vệ gia viên thôi, đông nam có máu dũng sĩ đúc thành tường đồng vách sắt, không sợ tặc khấu.”
Từ Nguyên Thọ cười lớn:” Thôi đừng phản kháng nữa, các ông chỉ có cái mồm thôi, nếu các ông có thể làm được thì Lý Hồng Cơ, Trương Bình Trung đâu có ngông nghênh như ngày nay, nếu các ông đều là chí sĩ đều dùng sĩ sao lại để Kiến Nô tàn hại cướp phá Đại Minh? Các ông còn không chống lại được những kẻ đó, sao chống lại được hỏa pháo của Lam Điền ta.”
“ Ngu Sơn tiên sinh, hôm nay không phải ta muốn thuyết phục ông theo Lam Điền, mà qua ông gửi lời cảnh báo sĩ nhân đông nam, phải cẩn thận đấy.”
Tiền Khiêm Ích thẹn quá hóa giận rống lên:” Trừ hỏa pháo ra thì các ngươi còn có cái gì nữa chứ?”
Từ Nguyên Thọ ung dung nói: “ Tất nhiên là có rồi, đối với bách tính không có gì cả, Vân Chiêu sẽ phân phối cho họ đất đai, phân phối trâu cày, phân phối hạt giống, phân phối nông cụ, giúp họ xây dựng nhà ở, xây cho chọ học đường, y quán, đưa tiên sinh tới dạy học, đại phu tới khám bệnh. Giúp họ bắt mãnh thú, trừ đạo tặc muốn hại họ.”
“ Những việc này đã làm ở Quan Trung, Ninh Hạ, Hán Trung, Tương Dương, Lạc Dương, Nhạc Dương, cho thấy hiệu quả rất tốt.”
“ Đạo của trời là lấy chỗ thừa bù chỗ thiếu, đạo của người lại lấy chỗ thiếu dâng chỗ thừa, Ngu Sơn tiên sinh hẳn cũng biết đó là chuyện bất công. Các ông có quá nhiều thứ, bách tính gần như chẳng có gì, bởi thế chuyện xảy ra sẽ là thiên đạo báo ứng thôi.”
“ Khi tặc khấu bắt đầu hoành hành khắp thiên hạ này thì Vân Chiêu còn đang ở trên núi bị lão phu đánh tay vì trốn học đi vào Tần Lĩnh chơi đùa kìa, ông chớ hòng kiếm cớ đổ lên đầu y.”
Tiền Khiêm Ích mặt trắng bệch: “ Dùng thủ đoạn Vân Chiêu chỉ đắc ý nhất thời, sử bút như đao sẽ khiến y tiếng thối vạn năm.”
Từ Nguyên Thọ cời bếp than, cho thêm hai quả thông, nhắc ấm nước sôi rót thêm vào ấm, trong lúc đợi ngấm trà, nói: “ Lão phu tin thiên hạ còn có lương tâm, người đời có mắt phân trung gian, Vân Chiêu sẽ chỉ chiếu rọi thiên thư, được đời sau ghi nhớ như thiên cổ nhất đế.”
Không có ai trả lời vì Tiền Khiêm Ích đi rồi, bóng dáng ông ta chẳng mấy bị gió tuyết che phủ.
Từ Nguyên Thọ nhón miếng bánh kho cho vào miệng hưởng thụ, miệng lẩm bẩm: “ Tân học đã hưng thịnh, sao còn chỗ cho đám hủ nho các ngươi, vì đại kế của tân học, cho dù Vân Chiêu không giết các ngươi thì lão phu cũng chôn hết các ngươi thôi.”
Nói rồi ném cái chén Tiền Khiêm Ích vừa dùng xuống vực sâu muôn trượng.
Tuyết lớn vẫn rơi liên tục, công tượng trong đại hội đường hết sức bận rộn, tranh thù mười ngày nữa hoàn thành cung điện hùng vĩ này.
Hà lão đại đóng xong cái đinh cuối cùng, như vậy trừ mộng và chốt ra còn thêm một tầng bảo hiểm nữa.
Thấy toàn thân nóng nực, Hà Lão Đại kéo vạt áo bông ra ném búa quát đám đồ đệ:” Kiểm tra thêm lần nữa tất cả góc cạnh phải mài tròn, chỗ nào nhô lên phải làm phẳng, cần đánh bóng thì đánh bóng. Nếu để các vị lão gia tham dự họp ngồi xuống bị cào xước, cẩn thận lão tử lột da các ngươi.”
Đám đồ đệ đồng thanh đáp lời sư phụ, lấy các loại công cụ ra, kiểm tra từng chút một.
Nhìn đám trai trẻ làm việc không biết mệt, Hà lão đại cầm cái ấm đất lên tù ứng ực, tới khi không giọt nào mới thôi, nghĩ tới vài ngày nữa đại sự diễn ra trong đó lòng hết sức thỏa mãn tự nói với bản thân:” Hà lão đại này vậy mà cũng có vinh quang hôm nay.”
Thành Lam Điền tưng bừng náo nhiệt, thế giới ngoài kia cũng nóng nảy bất an.
Ngày 11 tháng 10 năm Sùng Trinh 16, Minh tướng Ngụy Đại Tù ở Sa Châu vệ tự lập thành vương, xưng là Uy Vũ vương.
Ngày 13 tháng 10, thủ lĩnh Ba Đồ Nhĩ của Chuẩn Nhĩ Cát hai lần đánh bại Sa Nga xâm lược, định ra Khách Nhĩ Khách Vệ Lạp Đặc pháp điển, chính thức thành lập hãn quốc Chuẩn Nhĩ Cát.
Ngày 25 tháng 10, Thác Bạc Thạch của Tích Thạch Sơn Hà Hoàng Thanh Hải tự lập, xưng là Hải Tây Vương.
Ngày 02 tháng 11, Lý Hồng Cơ xưng đế ở phủ Tế Nam, lấy Lý Kế Thiên làm thái tổ, quốc hiệu Đại Thuận.
Ngày 03 tháng 11, Trương Bỉnh Trung xưng đế ở Nam Xương, quốc hiệu Tây Sở.
Ngày 06 tháng 11, Xa Minh Hoa hậu duệ Xa thị xưng đế ở phủ Tư Nam Quý Châu, quốc hiệu Đại Lương.
Ngày 09 tháng 11, An Đạt xưng đế ở phủ Mạnh Định Vân Nam, quốc hiệu Đại An.
Những vị vương trên kia vẻn vẹn là những người có tên tuổi, có quân đội, có địa bàn thôi, chứ còn cái gì mà Hằng Thiên Vương, Ma Thiên Vương, Vĩnh Bình Vương, mấy tên chiếm núi xưng vương ấy thì đếm không xuể.
Điều này đánh dấu sự thống trị của vương triều Đại Minh ở trên mảnh đất này đã hoàn toàn suy bại.