Khắp nơi nơi xưng đế thế này đối với Lam Điền mà nói kỳ thực đây lại là tin tức tốt, thiên hạ toàn loại giặc cỏ, chính là lúc anh hùng xuất sư, thi triển hùng tài, giết sạch giắc khấu, trả lại bình an cho người đời.
Nhưng cũng có người không đồng ý.
Nhất là giáo úy Mã Bình của Lam Châu vệ càng lửa giận ngút trời.
Mặc dù bộ hạ của hắn chỉ có nghìn người, nhưng phải bảo vệ vùng đất quá lớn, chu vi tới 500 dặm, trừ Bạch Ngân Hán địa vị siêu nhiên không thuộc sự quản hạt của hắn ra thì những nơi còn lại đều là địa bàn quân sự của hắn, phản tặc Thác Bạt Thạch ở ngay trong phạm vi quản hạt của hắn.
Mới đầu nghe tin Thác Bạt Thạch phản loạn, Mã Bình không dám tin vào tai mình.
Trước kia khi đại quân tuần thị Thạch Tích Sơn đã biết nơi này là cái nguồn sinh phản loạn ở tây bắc, Lý Hồng Cơ, Trương Bình Trung đều để lại dấu chân ở đây.
Vì thế đại quân tới đó với tâm thái dẹp loạn.
Nhưng tên Thác Bạt Thạch này lúc ấy thể hiện thủ đoạn siêu nhiên của mình, cực kỳ cung kính với đại quân, chẳng những chấp hành chuẩn xác các loại mệnh lệnh của quân Lam Điền, còn đi trước một bước lĩnh hội quốc sách Lam Điền, biến Thạch Tích Sơn hoang toàn trong thời gian ngắn biến thành trật tự ổn định.
Vì thế chính vụ ti cho rằng Thạch Tích Sơn đã tiến vào giai đoạn mới, không cần phái quan viên trú đóng, có thể giao người đương địa quản lý.
Ba tháng trước Mã Bình dẫn binh mã tuần thị đi qua Thạch Tích Sơn, khi đó là vụ thu hoạch, toàn bộ nông dân đều bận rộn, Thác Bạch Thạch thậm chí còn thề thốt, một năm nữa không cần Lam Điền viện trợ.
Thư ký trong quân thậm chí còn đánh dấu xanh binh an lên mảnh đất này.
Giờ Thác Bạt Thạch phản rồi còn tự xưng Hải Tây vương.
Sau khi gửi thư xin xử phạt lên quân vụ ti, đồng thời phát ra cảnh báo với Bạch Ngân Hán, Mã Bình dẫn theo 800 kỵ binh vũ trang tới thẳng Thạch Tích Sơn.
Thác Bạt Thạch chạm trán quan quân ở Xuy Ma Than, Mã Bình không thèm xem lễ vật quý giá hắn dâng lên, rút súng bắn chết ngay sứ giả, sau đó điên cuồng tấn công.
Nhân số đông nhưng toàn ô họp, bị kỵ binh tinh nhuệ của Mã Binh xung kích, địch chỉ kháng cự chốc lát rồi vứt cuốc gỗ, chĩa gỗ, dao chặt củi chạy sạch.
Mã Binh khó hiểu nhìn đám phỉ tặc hoặc bỏ chạy hoặc quy hàng một cách quá nhanh chóng, hắn cứ nghĩ mãi, nghĩ tới vỡ đầu cũng không biết vì sao bọn họ lại tạo phản.
Bắt một nông phu mặt mày trông cũng hiền lành thật thả, hỏi vì sao lại tạo phản.
Nông phu rụt rè nói, được cho tiền.
Mã Bình hét dài, vung đao chặt đứt một tay nông phu lại hỏi, có biết tạo phản sẽ chết không?
Nông phu bị chém đứt một tay lăn lộn trên mặt đất không ngừng gọi mẹ tới cứu, không ngừng hô không dám nữa, làm Mã Bình không làm sao xuống tay tiếp được.
Cảnh này với Mã Bình mà nói vừa quen thuộc lại xa lạ, mười năm trước tặc nhân hoành hành đất Lũng, huynh trưởng của hắn cũng từng lăn lộn dưới đất cầu xin như thế. Mà đám tặc binh vẫn cứ dùng từng nhát thương đâm vào người huynh trưởng hắn, tới khi huynh trưởng hắn bị đâm tới không nhích được nửa, bọn chúng mới cười hỉ hả đi tìm mục tiêu mới để chơi đùa.
Mã Bình tin những người này thực sự không có ý tạo phản, bọn họ chỉ làm theo nguyên tắc dân gian, người ta bỏ tiền thì mình bỏ sức.
Nhìn nông phu kia mất mấu quá nhiều dần dần mất sức trở nên yên tĩnh, Mã Bình nước mắt ròng ròng, gào thét: “ Thác Bạt Thạch, ta sẽ rút gân, lột da, lóc thịt, chặt xương ngươi.”
Tiếng rống của hắn gần như bao phủ cả chiến trường huyên náo.
Mã Bình hai mắt đỏ ngầu nhảy lên chiến mã, đao cầm trong tay quát bộ chúng: “ Không cho Thác Bạt Thạch thoát.”
Vì thế kỵ binh bỏ truy kích những nông phu chạy trốn, chỉ tập trung vào đám thổ phỉ cưỡi ngựa bỏ chạy.
Từ Xuy Ma Than tới Thạch Tích Sơn chỉ 60 dặm, đối với khinh kỵ Lam điền được trang bị chiến mã tốt nhất không là gì cả, còn đám thổ phỉ kia cưỡi lựa thổ muốn chạy nhanh về Thạch Tích Sơn có chút khó khăn.
Bọn chúng bị bắt từng tên một, cuối cùng bị kỵ binh không muốn thoát khỏi đội ngũ để trông coi tù binh buộc hai tay, kéo sau ngựa.
Thạch Tích Sơn là nơi không lớn, có một tòa thành đất do vệ sở Đại Minh để lại.
Mã Bình chạy tới thành đất thị Thác Bạt Thạch đứng ở trên tường thành chỉ huy, một trận tên bay loạn xạ, Mã Bình phải lui ra khỏi tầm tên bắn.
“ Bảo với chúng, muốn toàn thây thì đây là cơ hội cuối cùng cho bọn chúng rồi đấy.” Chạy 60 dặm đường, lửa giận trong lòng Mã Bình càng lớn.
Bởi vì dọc đường hắn nhìn thấy ba phong hỏa đài bằng đá, mỗi cái đều đang đốt khói, người trong phong hỏa đài chẳng những đóng cửa tầng dưới cùng, còn bắn cung vào bọn họ.
Dùng thủ lôi phá cửa vào phong hỏa đài, Mã Bình thậm chí không thèm giao phong với đám người đò, châm bọc thuốc nổ ném vào, những kẻ dám kháng cự đều chết trong đống loạn thạch.
Kỵ binh chạy vòng quanh thành đất hết lượt này tới lợt khác đem quân lệnh của Mã Bình truyền tới người bên trong thành, trong thành vẫn im phăng phắc.
Từ trên tường thành thả xuống hai cái rương gỗ nặng nề, Mã Bình không thèm để ý, lại có hai nữ tử dị tộc mặc quần áo lộng lẫy cho vào sọt thả xuống, Mã Bình hạ lệnh công thành.
Mưa đạn dồn dập làm người trên tường thành không dám thò đầu ra, sau đó kỵ binh chất đống bọc thuốc nổ ở cổng thành, ném bọc thuốc nổ cuối cùng được châm lửa tới. Một tiếng sấm vang trời, tòa thành đất sụp đổ.
Phía sau cổng thành lộ ra từng khuôn mặt kinh hoàng, bọn chúng nhìn thấy kỵ binh hung ác bên ngoài, hét một tiếng chạy tứ tán.
Mã Bình không vội tấn công, cho người nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục chạy vòng quanh thành đất, chỉ có số ít kỵ binh ném ra cái móc, móc vào khối đất kéo đi, chuẩn bị dọn đường cho đại quân tiến vào.
Mắt thấy chướng ngại sắp bị kéo hết, từ cổng thành khác có đám người cưỡi ngựa chạy như chó nhà tang, sau khi rời thành hướng tới thành Linh Dương.
Mã Bình lạnh lùng nhìn người đào tẩu, nói với quan thư ký: “ Ngươi nói không sai, đúng là dư nghiệt Thổ Cốc Hồn.”
Quan thư ký cau mày: “ Đám người A Sài này không biết nhớ ơn sao, người Thổ Phồn, người Mông Cổ đối xử với chúng ra sao, rồi nhìn xem chúng ta đối xử với chúng ra sao? Sao luôn có những kẻ không biết lượng sức mình như thế, giờ hay rồi, chúng không có đường sống nào nữa.”
Mã Bình cười lạnh: “ Gửi tin cho lạt ma bạch giáo pháp vương Cung Quỳnh, ta muốn Thác Bạt Thạch còn sống, không thiếu một cọng lông nào.”
“ Cũng được, chúng ta cũng phải đàm luận chuyện trống da người với vị pháp vương đó.”
“ Chuyện này liên quan quái gì tới chúng ta, đều do người ta cam tâm tình nguyện bị lột da.”
Quan thư ký nổi giận: “ Khi ngươi ở thư viện chẳng lẽ không được các tiên sinh dạy nhìn thấy nhân gian khổ nạn không được phép khoanh tay đứng nhìn sao?”
“ Bách tính nơi này vừa mới ổn định ...”
“ Chỉ cần chuyện chén đầu người, trống da người còn tồn tại, bách tính nơi này còn bị đầu độc, như vậy tân pháp của Ngọc Sơn không cách nào tới An Tây khai mở dân trí. Ta cho rằng hỗn loạn nhất thời là tổn thất mà chúng ta có thể gánh được, hơn là để chuyện tương tự tiếp diễn mãi.”
Mã Bình nhìn viên quan thư ký tuổi trẻ quá mức: “ Ý kiến chúng ta có chia rẽ, vậy thì báo lên trên đi.”
Quan thư ký ung dung nói: “ Mã huynh, ý kiến của huynh sẽ không được tiếp nhận đâu, vì tránh tổn hại tới uy nghiêm của huynh trong quân, do một mình ta viết báo cáo là được, trong đó sẽ viết rõ ý kiến của huynh, huynh xem qua rồi gắn si vào.”
Mã Bình nhìn kỵ binh xua bách tính khỏi tòa thành đất: “ An Tây từ nay lắm chuyện rồi, chết bao người mới ổn định lại được đây? “