Lão binh trong quân thường không thích chiến tranh, còn càng là tân binh lại càng hiếu chiến, đây là chuyện kỳ quái, nhưng ở trong quân thì rất phổ biến.
Đám lão binh thường khuyên tân binh đừng có quá ham muốn lập công, ra trận phải nghiêm ngặt tuân thủ mệnh lệnh, giữ mạng là hàng đầu, lập công là chuyện phụ, còn đám tân binh thì cho rằng lão binh đã mất đi nhuệ khí, cho nên không thèm nói nhiều, cứ việc mình mình làm, mỗi lần xung trận đều hăng hái xông lên phía trước.
Kết quả, sau mỗi cuộc chiến tân binh luôn chết rất nhiều, còn mức độ tổn thất lão binh rất thấp.
Nghe có vẻ giống chuyện cười, nhưng đó là hiện tượng tồn tại phổ biến trong quân Lam Điền.
Cái đầu của Thác Bạt Thạch không có tư cách làm thành chén đầu người hiến cho Vân Chiêu trấn nhiếp thiên hạ, cho nên Mã Bình ngũ mã phân thây hắn.
Trong quân Lam Điền không có hình phạt ấy, Mã Bình vẫn liều bị xử phạt làm thế, còn chấp hành trước mặt toàn bộ bách tính Thạch Tích Sơn.
Khi Thác Bạt Thạch được đại lạt ma phái người đưa tới thì hắn tỏ ra rất bình tĩnh, cho dù nhìn thấy hai nhi tử bị chặt đầu trước mặt mình cũng không có cảm xúc gì.
Sau khi buộc thừng vào tứ chi và đầu Thác Bạt Thạch, Mã Bình hỏi: “ Vì sao tìm lấy cái chết?”
Thác Bạt Thạch nhổ bãi nước bọt, khinh miệt đáp:” Thác Bạt thị vốn là hoàng tộc.”
Mã Bình không sao hiểu được suy nghĩ này của hắn:” Thổ Cốc Hồn đã biến mất nghìn năm rồi, ngươi lấy gì mà kiêu ngạo?”
“ Không phải vì Thổ Cốc Hồn, mà là vì Thác Bạt thị, còn không ra tay, Thác Bạt thị sẽ hoàn toàn biến thành người Hán.”
“ Thành người Hán khiến người thấy hổ thẹn vậy à? Vậy từ nay về sau Thác Bạt thị sẽ biến mất thì có tiếc không?”
“ Thành người Hán còn không bằng chết.”
Mã Bình phất tay: Tốt lắm, ta cho ngươi toại nguyện.”
Năm thớt chiến mã chạy về năm hướng khác nhau, khi thừng kéo căng hết cỡ, Thác Bạt Thạch ở giây phút cuối cùng cuộc đời, dồn sức rống lên đầy bất cam: “ Ta không phục.”
Âm thanh cực kỳ thê thảm khiến ai nấy đều rùng mình, dù chiến mã đang chạy cũng khựng lại, có điều bị quân sĩ thúc giục, lại lần nữa bung sức. Sau tiếng động chói tai, thân thể Thác Bạt Thạch bị chia thành năm mảnh, máu tươi phun ra như màn sương máu.
Máu tươi nhanh chóng bị mặt đất khô cằn hấp thu.
Quan thư ký đứng trước mặt bách tính, dùng giọng lạnh lùng nhất nói: “ Các ngươi nên nhớ, tạo phản sẽ mất đầu, không có ngoại lệ.”
Cảnh tượng rất khung khiếp, nhưng bách tính ở đây có vẻ chẳng sợ, bọn họ từng nhìn thấy những cảnh tượng kinh khủng hơn, nên chẳng bận tâm tới lời đe dọa đó.
Quan thư kỳ rất thất vọng.
Pháp vương chẳng những đưa Thác Bạt Thạch tới, còn đưa cả người đi theo hắn, không chỉ thế còn phái người nói với Mã Bình, chuyện trống da người không liên quan tới họ, chỉ có tà giáo mới làm thế, giáo nghĩa của bọn họ là nhân từ, ôn hòa mà thiện lương.
Quan thư ký mất lý do tiếp tục truy cứu.
Cho dù hắn rất muốn làm sạch địa khu Thạch Tích Sơn, nhưng cấp trên của hắn không cho phép hắn hành động tùy tiện khi chưa có chứng cứ xác đáng.
Song ai cũng biết rằng, muốn những người này thành người sống thực sự mà không phải là những cái xác không hồn cần nỗ lực cả đời người.
Phản loạn, tạo phản, giết chóc, cướp bóc thời gian quá dài đã thay đổi phương thức sinh hoạt của người nơi này, làm phản với họ là một công việc.
Bọn họ không phải là không biết tạo phản sẽ bị chặt đầu, bọn họ đơn thuần cho rằng tạo phản thành công thì ăn sung mặc sướng, còn về phần bị giết là cái giá của tạo phản. Chết, với họ mà nói là chuyện quá quen rồi.
Chỉ có cuộc sống ổn định lâu dài, thu hoạch được đủ thức ăn ngoài ruộng đồng, bọn họ mới biết trân trọng sinh mạng của mình.
Thác Bạt Thạch làm phản chắc chắn được thế lực lớn giật dây.
Quan thư ký thậm chí cho rằng chính là đám lạt ma đông đảo trên thảo nguyên An Tây.
Không có chứng cứ, đám Lạt Ma làm việc rất sạch sẽ, cho dù Thác Bạt Thạch chịu khốc hình cũng tuyên bố là mình tự làm phản, không liên quan tới các lạt ma.
Thác Bạt Thạch từ lúc thành lập nước Hải Tây tới khi bị tiêu diệt chỉ có vẻn vẹn 11 ngày.
“ Ai cũng cho rằng Sùng Trinh dễ bắt nạt. “ Khi Vân Chiêu nhận được báo cáo thì nước Hải Tây đã diệt vong, ném văn thư lên bàn, ít nhiều bất mãn với việc Hàn Lăng Sơn đem văn thư tới muộn như thế:
“ Thời gian qua bệ hạ liên tục gặp người đàm thoại, đây là chuyện nhỏ, không cần để ý. “ Hàn Lăng Sơn giải thích lý do chậm trễ của mình:
“ Chuẩn bị mở rộng quân đội đi. “ Vân Chiêu đặt hai chân lên bàn, ngả người dựa vào lưng ghế, thời gian qua đúng là làm y hết sức mệt mỏi:
Trương Quốc Trụ phản đối: “ Bệ hạ, tăng quân khẩn cấp sẽ làm loạn kế hoạch của chúng ta, nay Lam Điền là một cỗ máy chặt chẽ, đột nhiên tăng tốc, sẽ có rất nhiều chi tiết cần điều chỉnh. Như vậy sẽ phá hỏng kế hoạch chúng ta đang chấp hành, mà mỗi kế hoạch đều thông qua hội nghị quyết định không cần làm loạn trật tự.”
“ Hai năm qua tiến trình làm việc của chúng ta đã quá đột ngột, nhiều chuyện làm rất qua loa, giống như chuyện Hải Tây tạo phản này, chúng ta không phát hiện dấu hiệu từ trước, khi xử lý sự việc chỉ dùng binh tiêu diệt, đó là chuyện bất đắc dĩ thôi.”
“ Chúng ta phải chậm lại để thế giới phải đi theo tiến trình của chúng ta, chứ không ta phải đuổi theo người khác.”
Vân Chiêu nhạt nhẽo nói: “ Ta không phải nổi hứng bất chợt.”
“ Thì ra bệ hạ đã có dự tính trước.
“ Trương Quốc Trụ gọi bí thư tới, mang đến một chồng văn thư dày đặt trước mặt Vân Chiêu ra, lấy một bản văn thư, có ý làm khó Vân Chiêu nói:” Đây là trú bị lương thảo, đây là trù bị trưng dụng đoàn luyện, trang bị vũ khí. Nếu bệ hạ cần biết tình hình quân đội thì phải hỏi Vân Dương, đại thư phòng đã đem văn thư thuộc về quân đội đưa tới binh bộ đang xây dựng. Ngoài ra còn cần bố trí phương án phụ trợ quả mật điệp ti, giám sát ti.”
“ Nếu bệ hạ chuẩn bị lập tức khởi động kế hoạch tăng quân, giờ chúng ta cùng thương lượng xem nên bắt đầu khởi động thế nào.”
Hàn Lăng Sơn nghe đã muốn ung đầu, hắn tự tin trí kế mình không thua bất kỳ ai, nhưng mà bảo hắn bình tâm ngồi xuống giải quyết đống chuyện vụn vặt phiền nhiễu này, hắn không đủ kiên nhẫn.
Tên này đúng là nhân tuyển quốc tướng không thể thích hợp hơn.
Vân Chiêu rút văn thư của Mã Bình ném cho Trương Quốc Trụ:” Tạo phản là chuyện có thể có thể xảy ra bất kỳ lúc nào, chúng ta không có chuẩn bị thì sẽ như người vừa nói, suốt ngày phải chạy theo đuổi người ta.”
“ Đây không chỉ là chuyện xảy ra ở đất Lũng, mà còn ở nhiều nơi khác. Nhiều người cam tâm tình nguyện bị đám kiêu hùng kia lợi dụng, kỳ thực đây là quá trình lợi dụng lẫn nhau, người Đại Minh đã chọn nhầm mục tiêu sống rồi.”
“ Ai cũng nghĩ có thể thông qua tạo phản có được thứ mình muốn, không còn là bị chèn ép áp bức mà vùng lên nữa, mà đây là hành vi ăn cướp. Bọn họ cho rằng đây là cơ hội nhanh nhất phát tài, để lắc mình biến từ người bình thường thành huân quý.”
“ Lòng người hỏng rồi, bọn họ không còn muốn dựa vào đôi tay và trí tuệ của mình để có được cuộc sống tốt hơn nữa. Như thế là không được, chúng ta phải nhanh chóng khiến người đời thay đổi suy nghĩ này, quay về chính đạo, muốn thế phải diệt trừ đám thảo đầu vương đó.”
“ Vậy để thần lo liệu, xin bệ hạ cử mật điệp ti, giám sát ti đi trước.” Trương Quốc Trụ nhìn sắc mặt Vân Chiêu không thấy giống hành sự theo cảm tính, thi lễ vội vàng đi ngay, nói cho cùng hắn tuy nguyên tắc song có lòng tin lớn vào Vân Chiêu: