Trời xanh ngắt, vạn dặm không một bóng mây, ánh nắng mùa đông heo hắt chiếu xuống Ngọc Sơn vẫn đủ sưởi ấm lòng người.
Hồng Thừa Trù, Tôn Truyền Đình, Lô Tượng Thăng đứng trên mô đất cao, cho tay vào ống tay áo nhìn Vân Chiêu đi đầu đội ngũ rầm rộ bước qua chỗ bọn họ.
Lô Tượng Thăng có chút bất an hết nhìn trời lại nhìn đội ngũ kia, đưa tay ra hứng như thẻ sợ mưa: “ Các ông nói xem liệu có sơ sẩy gì không?”
Hồng Thừa Trù cười:” Nhìn những người phía sau Vân Chiêu mà xem, liệu họ có cho phép điều đó xảy ra không chứ.”
Tôn Truyền Đình nhìn đội ngũ trẻ nghiêm trọng đó cảm khái:” Năm xưa ta không tin một đám thiếu máu nóng có thể làm được chuyện gì ra hồn, không ngờ rằng khi ta nhận ra bọn họ đã có bản lĩnh thay trời đổi đất thì bọn họ đã đông đảo như thế rồi.”
“ Chúng ta cũng chuẩn bị thôi.” Hồng Thừa Trù đeo một cái mặt nạ lên, ba người bọn họ là ba u hồn vốn không nên xuất hiện ở nhân gian nữa, chỉ là họ có tên trong danh sách đại biểu, vậy thì có mạo hiểm hồn phi phách tán cũng phải tới nhân gian một chuyến thôi:
Tôn Truyền Đình cười lớn:” Đi nào, đi nào.”
Ba người cùng kiểm tra lại trang phục, sau đó hòa cùng bách tính hân hoan tiến về đại hội trường.
“ Không có chiêng trống, không có nghi trượng, không có cung nga xách hương thơm, không có kim giáp mở đường, không có lễ thần hô xướng, cả liễn xa cũng chả có ... Cứ thế mà đi bộ, mất mặt quá.” Chu Tồn Cực lẩm bẩm, đáng lẽ hôm nay là ngày hắn thể hiện, vậy mà Vân Chiêu chẳng dùng tới, làm hắn có rất nhiều oán trách:
Chu Triêu Hùng vốn là Khánh vương trước kia, nay đã là thiếu giám Hồng Lư Tư cảm thán:” Người ta vốn không để ý mấy nghi lễ đó, huynh xem đám người đằng sau đi, chỉ cần có đám người đó, Vân Chiêu dù y phục tả tơi vẫn lên làm hoàng đế.”
Chu Tồn Cực không nghe vào tai, vẫn lẩm bẩm:” Ôi, hoàng đế không xe, không tán không lọng, không biết nghĩ cái gì nữa.”
“ Đó hẳn là khí phách mà kiêu hùng mới có, ta nghĩ thái tổ Chu thị năm xưa chắc cũng thế này.” Chu Triêu Hùng nói:
Chu Tôn Cực nghe vậy giật nảy mình nhìn quanh, phát hiện ra không ai để ý tới hai đại biểu thanh y bọn họ, tất cả đầu cao đầu đi theo Vân Chiêu.
Đại Minh hết rồi, không còn chút hi vọng nào nữa, đạo lý thì bọn họ đều hiểu, nhưng mà trong lòng thì ...
Chu Tồn Cực hạ nhỏ giọng xuống nói:” Đừng nói nữa, dù nằm mơ cũng không được nói ra, chúng ta có thể giữ được tính mạng già trẻ trong nhà đã là chuyện không thể rồi. Nay ta chỉ mong người đời có thể mau mau quên đi thân phận của chúng ta mà thôi ... Nào, đi mau, không họ đi xa mất.”
Một nghìn một trăm ba mươi lăm người đi vào đại nghị sự đường Lam Điền, chuẩn bị tham gia hội nghị chưa từng có.
Trước khi hội nghị bắt đầu, không có lễ nghi phức tạp, không có thanh thế khiếp người, không có uy nghiêm làm người ta nín thở, chỉ có cờ Lam Điền đỏ rực trải kín quảng trường trước đại hội đường.
Võ sĩ giáp đen đeo trường đao đứng hai bên mắt nhìn các đại biểu đi vào vòng cảnh giới đầu tiên.
Quan viên tổ chức hội nghị nghiêm túc kiểm tra chứng nhận tư cách mỗi đại biểu, cho dù là Vân Chiêu đi đầu cũng không ngoại lệ.
Sau khi tiến vào hội trường, sẽ đo đội ngũ gồm nông phu, công tượng, thương cổ, người đọc sách, quan viên, quân nhân tạo thành này xác định tương lai của Lam Điền.
Trước ngày trọng đại đó, có ba đại biểu không may bệnh mất, chỗ trống thừa ra bên tổ chức quyết định không thay thế.
Trong thời gian diễn ra hội nghị, 1135 người này không có bất kỳ khác biệt thân phận nào, bọn họ chỉ có một thân phận chung ... Đại biểu Lam Điền.
Điển lễ quan Chu Tôn Cực hạ lệnh, hai tư khẩu hỏa pháo lắp châm dây dẫn cháy, nối nhau xạ kích.
Mỗi tiếng nổ như tuyên bố với thế giới ... Lam Điền ta tới rồi.
Vân Chiêu ngồi ở chiếc ghế chính giữa hàng đầu tiên.
Chu trị hội nghị Chu Tồn Cực không còn sự bi thương khi nãy, tinh thần phấn khích, tựa hồ lúc này hắn không còn là dư nghiệt hoàng triều Đại Minh, mà là một công thần từ đầu đã tham gia lật nhào vương triều phong kiến vạn ác.
Toàn bộ đại hội trường được xây theo phong cách kiến trúc hồi âm, dù là đại biểu ngồi hàng cuối cùng cũng nghe rõ ràng lời phát biểu của Chu Tồn Cực.
Còn Vân Chiêu ngồi ở hàng đầu thì thấy tai kêu u u liền hồi.
“ ... Công tác thoát nghèo tiến vào giai đoạn hiện nay, trọng điểm là phải điều tra nghiên cứu giải quyết vấn đề sâu xa của nghèo khó. Các cấp chính phủ phải nhận thức sâu sắc được tầm gian nan, tầm quan trọng, tính khẩn trương của nhiệm vụ thoát nghèo ....”
“ Đây là lợi ích cơ bản nhất của nhân dân, những lãnh đạo được nhân dân tuyển ra như chúng ta phải thỏa mãn nguyện vọng của nhân dân. Nếu không lịch sử sẽ vứt bỏ chúng ta, nhân dân sẽ vứt bỏ chúng ta ...”
“ ... Phương châm nhất quán của chúng ta là không từ bỏ, không bỏ rơi bất kỳ một người nghèo khó nào, nếu như toàn thể nhân dân không thể cùng tiến vào thế giới no ấm, công tác của chúng ta sẽ vô nghĩa ...”
“ Bây giờ, tiểu đội xóa đói giảm nghèo xuất phát, tôi sẽ trao cờ ... Trương Thắng Hoa ... Lưu Hải Đào ... Vân ...”
Kỳ ức xa xôi như thủy triều nhấn chìm Vân Chiêu.
Một cái hội nghị đi đầy với y mà nói vốn chẳng có nhiệt tình, chẳng kích động, chỉ có những lời lải nhải, chẳng thể để lại ký ức gì trong sinh mệnh y, giờ mới nhận ra, mình không hề quên.
Nhiệm vụ của mình thật quá nặng nề, ủy khuất dâng lên trong lòng, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc giật mình sờ mắt, mình đâu khóc chứ.
Nhưng mà đám Trương Quốc Trụ, Hàn Lăng Sơn ngồi bên cạnh đã khóc như trẻ nằm nôi rồi.
Vân Chiêu suýt bị bọn họ làm khóc theo, hỏi Trương Quốc Trụ: “ Ngươi khóc cái gì thế?”
“ Nhiệm vụ của chúng ta quá nặng.” Trương Quốc Trụ lau nước mắt rồi ngồi thẳng tắp lắng nghe, làm như không có chuyện gì:
“ Còn ngươi khóc cái gì?” Vân Chiêu hỏi Hàn Lăng Sơn:
“ Thần nghĩ tới 278 huynh đệ của chúng ta quyên mình vì nước rồi, bọn họ không có cơ hội chứng kiến ngày này ... Bệ hạ đừng nhìn, nhiều người khóc lắm.”
Lòng vốn hết sức xúc động, nói không chừng có thể khóc bất kỳ lúc nào, nhưng nhận ra có nhiều người khóc như thế, mắt Vân Chiêu nhanh chóng trở nên sắc bén.
Nhanh chóng khống chế cảm xúc là kỹ năng một chính trị gia hợp cách phải nắm bắt được.
Tiến trình hội nghị đơn giản mà thô bạo.
Chu Tồn Cực đọc xong quy trình hội nghị, chuyên môn xuống đài mời Vân Chiêu lên phát biểu, theo Vân Chiêu tới trước ống truyền thanh bằng đồng vàng, hắn cung kính buông tay đứng bên, rất giống một vị quản gia.
Có quá nửa đại biểu lần đầu tham gia loại hội nghị này, càng chưa bao giờ chứng kiến người nắm quyền thông qua phương thức phát biểu trực tiếp truyền bá tin tức tới họ như vậy.
May là đại biểu quan viên Lam Điền cũng đã quen với loại hội nghị thế này rồi, lập tức dừng trò chuyện.
Vân Chiêu đứng trên bục phát biểu nhìn xuống dưới, cảm giác thời không thác loạn, làm y mãi không nói lời nào.
Tất cả mọi người đều nhìn ra, Vân Chiêu đã chìm vào trầm tư.
Đám người làm việc gần Vân Chiêu như Trương Quốc Trụ, Hàn Lăng Sơn, Từ Ngũ Tưởng, Dương Hùng đã quá quen với chuyện này, cho nên không hề nóng ruột.
Đám nữ nhân Hàn Tú Phân, Dương Quốc Tú thì tim vọt lên tận cổ, họ rất lo Vân Chiêu làm hỏng bài phát biểu đầu tiên này.
Khi Hàn Tú Phân khẩn trương tới độ muốn đứng lên thì Vân Chiêu hồi tỉnh.
“ Hôm nay kỳ thực còn có rất nhiều người đáng ra sẽ tới đây.”
Chu Tồn Cực nghe thấy câu này lông tóc dựng cả lên, rất lo mình làm sai điều gì.
“ Họ không tới được, không thể hưởng thụ thời khắc vinh quang này giống mọi người, bọn họ đã chiến tử trên con đường vinh quang. Người chết mệt vì mưu cầu bách tính sống giàu có, cũng có người bị kẻ địch của chúng ta giết chết một cách tàn nhẫn.”
“ Vinh quang hôm nay có phần của bọn họ, chúng ta không được phép quên ... Đời đời không được quên. Khi có người dùng máu tươi của mình để chiến đấu mở ra một thế giơi mới hạnh phúc cho tất cả bách tính khổ nạn, người như thế sẽ sống mãi trong lòng chúng ta.”
“ Tất cả đứng lên, mặc niệm cho những dũng sĩ dám đi đầu tấn công vào bóng tối.”