Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 802 - Q4 - Chương 098: Ai Tán Thành, Ai Phản Đối.

Q4 - Chương 098: Ai tán thành, ai phản đối.

Vân Chiêu vừa dứt lời, đứng lên đầu tiên là đám Hàn Lăng Sơn, Đoàn Quốc Nhân, sau đó là các quan viên rồi công tượng, nông phu, thương cổ cũng học theo.

Nhìn thấy Vân Chiêu làm thế, Chu Tồn Cực cũng đang cúi đầu đã rơi lệ, chẳng phải xúc động vì những lời Vân Chiêu vừa nói, vừa làm, mà vì những điều ấy hoàn toàn không có trong quy trình hắn vừa đọc.

Kết thúc quá trình mặc niệm với Chu Tồn Cực mà nói dài như cả thế kỷ, khó khăn lắm mới nghe thấy Vân Chiêu ra lệnh cho mọi người ngồi xuống, hắn cầu khẩn Vân Chiêu giữ ít quy củ, đừng làm gì lệch ngoài kế hoạch nữa.

May bài phát biểu sau đó của Vân Chiêu đã đi vào chính đề.

“ Từ khi Trần Thắng, Ngô Quảng ở Đại Trạch Hương hô ra câu ‘Vương, hầu, khanh, tướng, há cứ phải là con dòng cháu giống’, thì trên mảnh đất chúng ta cứ ngụ không có quý tộc chân chính nữa rồi.”

“ Con người không còn dùng huyết mạch xác định ai cao quý, ai thấp kém, ai sinh ra đã đáng được hưởng thụ vinh hoa phú quý, ai sinh ra đã phải lăn lộn trong bùn lầy.”

“ Sau Tần có Hán, sau Hán có Tấn, Tấn rồi đến Tùy Đường, hết Tùy Đường đến Lưỡng Tống. Nguyên Mông đắc thế nhất thời, sau đó bị thái tổ Minh triều đánh vứt bỏ khôi giáp, chạy về thảo nguyên.”

| Nhiều triều đại thay đổi như thế, từ suy bại lại đi tới huy hoàng, Tần Hoàng, Hán Vũ, Đường Tông, Tống Tổ, những đại đế đó đã mất đi, bọn họ sáng tạo ra hết thời đại huy hoàng này tới thời đại huy hoàng khác, khiến người ta ngưỡng mộ.”

“ Thế nhưng những cuốn sử sách chất cao nói với chúng ta, những đế vương huy hoàng đó cả đời theo đuổi ... Thiên hạ của một nhà.”

“ Theo đuổi của họ là gia thiên hạ đời đời vạn thế.”

“ Vân thị ta đã sinh sống ở Quan Trung đã nghín năm, khi thế giới công bằng, bọn ta là bách tính lương thiện nhất, khi thế đạo bất công, bọn ta là cường đạo trong miệng bách tính.”

“ Làm bách tính nghìn năm, Vân thị học được duy nhất một điều ... Gặp bất công phải phản kháng.”

“ Chúng ta không thể vì một tờ chiếu lệnh nhẹ như không của hoàng đế mà giao huyết nhục của mình ra cung phụng hoàng tộc, đó là điều không công bằng.”

“ Chúng ta tuân phủ pháp luật, chúng ta vùi đầu làm việc, chúng ta dùng tính mạng tích lũy tài phú ... Cuối cùng vẫn tay trắng.”

“ Vì sao?”

“ Vì vương triều luôn từ hưng thịnh đi tới suy bại, kẻ chấp chính ngày càng vô dụng, ngày càng tham làm, nhưng chúng đã quen rồi, quốc gia đi xuống, lợi ích chúng bị ảnh hưởng, chúng càng bóc lột bách tính nhiều hơn để bù lại.”

“ Thế rồi loại người như Lý Hồng Cơ, Trương Bình Trung xuất hiện, trừng phạt những kẻ giàu mà bất nhân, rồi xô đổ mọi thứ, đều là thứ chúng ta xây dựng, sau đó làm lại.”

“ Chuyện như vậy chúng ta đã xảy ra quá nhiều lần, quá nhiều rồi.”

“ Vì thế ta nghĩ rất lâu, kết quả cuối cùng phát hiện ra, vấn đề ở trên người hoàng đế.”

“ Chỉ cần quyền lực thiên hạ đều nắm trong tay một mình hoàng đế, loại tuần hoàn đó không thể kết thúc, nếu ta làm hoàng đế vẫn nắm hết đại quyền. Ta nghĩ chỉ vài trăm năm bách tính lại tạo phản lật nhào Vân thị.”

“ Làm sao mới có thể ngăn được chuyện này?”

“ Ta cho rằng, tốt nhất đem quyền lực của bách tính giao lại cho bách tính.”

“ Khi mà địa vị bách tính toàn thiên hạ còn cao hơn hoàng đế thì liệu có thể khiến Đại Minh mãi mãi phồn thịnh không?”

“ Trước kia hoàng đế là thiên tử, giờ tới này đến lượt hoàng đế thành nhi tử của bách tính rồi.”

“ Vì thế ta cùng những người cùng chí hướng thương lượng, đại hội đại biểu Lam Điền vì thế mà sinh ra.”

“ Nay chúng ta lựa chọn nông phu tốt nhất, công tượng tốt nhất, thương cổ tốt nhất, sĩ tử tốt nhất, quan viên tốt nhất, quân nhân tốt nhất của Lam Điền. Đem tất cả tề tụ ở đây, mọi người chính là dân ý của Lam Điền.”

“ Mọi người sẽ xác định, Vân Chiêu ta có tư cách trở thành hoàng đế của mọi người, đại diện mọi người sử dụng quyền lực không.”

“ Mọi người sẽ căn cứ vào ý nguyện của mình, lựa chọn ra quốc tướng, ra quan viên quản lý thiên hạ, mưu lợi cho mọi người.”

“ Mọi người sẽ có quyền bãi miễn những quan viên không thích hợp, chọn ra những quan viên thích hợp hơn.”

“ Mọi người sẽ chọn ra người phán ngục tối cao của Lam Điền, ta biết mọi người thích Bao Thanh Thiên, vậy hãy chọn ra Bao Thanh Thiên theo ý mình.”

“ Ở Lam Điền ta, hoàng đế sẽ là người bảo vệ đế quốc, quốc tướng sẽ là người quản lý đế quốc, pháp quan sẽ là người giải quyết phân tranh của đế quốc. “

“ Nay ta sẽ đem quyền lựa chọn ra những người chấp hành cho các ngươi, bao gồm cả ta.”

“ Ta hi vọng trong thế giới sau này, hoàng đế có thể đảm bảo cho mỗi người trên mảnh đất này sống một cách tôn nghiêm. Ta hi vọng quốc tướng có thể đảm bảo bách tính sống trên mảnh đất này không bị bóc lột. Ta hi vọng mỗi người có thể sống công bằng, không vì tài phú ít nhiều, quyền lực cao thấp mà bị phân biệt đối xử.”

“ Ta hi vọng phàm là điều luật Đại Minh sẽ mãi mãi vì phục vụ bách tính, trừng phạt kẻ ác, bảo vệ người lương thiện.”

“ Giờ ta đem toàn bộ suy nghĩ trong lòng nói ra rồi, ai tán thành? Ai phản đối?”

Giọng Vân Chiêu vẫn vang vang, hội trường im phăng phắc, không ai trả lời.

Thế mới đúng.

Lúc này Vân Chiêu không muốn nghe thấy tiếng ủng hộ theo kiểu a dua ngu ngốc, cũng không muốn nghe thấy tiếng phản đối ồn ào.

Tiếng ủng hộ quá lớn sẽ khiến những người tới dự thính hoài nghi đại biểu Lam Điền toàn kẻ nịnh nọt.

Tiếng ồn ào phản đối quá lớn khiến Vân Chiêu vô cùng xấu hổ.

Cho nên khi một mình Vân Dương hét lớn "tán thành", Vân Chiêu rất hài lòng, ném cho hắn ánh mắt cực kỳ hài lòng.

Khắp hội trường có tên này là mặc khải giáp, đeo vũ khí tham dự hội nghị, bởi thế hắn lên tiếng một cái liền thành đối tượng chú ý của tất cả mọi người.

Nếu là người khác sẽ xấu hổ lắm rồi, Vân Dương thì không, hắn hô rất sung sướng, hắn hô quên mình.

Hô tán thành miệng không được, phải viết chữ tán thành lên bảng biểu được phát, sau đó ký tên mình vào mới thành lá phiếu có hiệu quả.

Thấy các đại biểu Lam Điền được các tiểu lại đốc thúc, điền phiếu tuyển chọn, Tiền Khiêm Ích nói với Chu Thuấn Thủy bên cạnh:” Khác nào Đồng Trác mang kiếm lên triều, Tào Phi nhận nhường ngôi, Triệu Khuông Dân khoác hoàng bào lên mình chứ?”

Chu Thuấn Thủy gật gù: “ Đại hội khóa đầu thế nào không quan trọng, cứ xem khóa mười.”

“ Khóa đầu đã thế này, khóa mười có gì khác đâu.”

“ Nay thiên hạ nhiễu loạn, thế lực ngoài quá nhiều, Vân Chiêu bá đạo một chút có hề gì, khóa mưới thì hẳn thiên hạ đã yên định, toàn thiên hạ là con dân Đại Minh, để xem Vân Chiêu sẽ làm thế nào?”

Tiền Khiêm Ích chỉ các đại biểu: “ Toàn là đám bồ tát đất, không cũng là con rối mà thôi.”

Chu Thuấn Thùy không tranh luận với ông ta, chỉ nói: “ Đến khóa mười, với uy vọng của Ngu Sơn tiên sinh nhất định trở thành một người trong đó, lúc ấy có thể lớn tiếng nói ra suy nghĩ của mình rồi, ngài có thể phản đối Vân Chiêu làm hoàng đế.”

Tiền Khiêm Ích mặt mày khó coi, trước khi tới Lam Điền ông ta chỉ coi Vân Chiêu là một trong vô số kiêu hùng, chẳng qua biết che mắt thiên hạ hơn kẻ khác, bày ra bộ mặt lương thiện giả dối mà thôi. Nhưng tới đây ông ta nhận ra, Vân Chiêu có thực lực vấn đỉnh thiên hạ rồi, lúc đó ông ta dám nói không à, nhưng lại không cam lòng: “ Vân Chiêu sớm đã có thể nhất thống thiên hạ, y do dự không phát động, chính là do chúng ta đấy.”

Chu Thuấn Thủy không nghĩ vậy: “ Mỗ chỉ là một người đọc sách, nhà có vài mẫu ruộng cằn, gia nhân canh tác không nghỉ, lão mẫu, chuyết kinh dệt vải không ngừng, chẳng qua chỉ có mỗ là thích nói vài công linh tinh chứ có khác gì nông phu đâu? Vân Chiêu có bá đạo cũng đâu tới mức không cho người như mỗ đường sống.”

Câu này phân rõ giới hạn của mình với một đại địa chủ như Tiền Khiêm Ích.

…. ….

Trần Thắng, Ngô Quảng: hai thủ lĩnh đầu tiên đứng lên khởi nghĩa chống lại nhà Tần, hình như cũng là cuộc khởi nghĩa nông dân đầu tiên trong lịch sử TQ thì phải, chả biết ông nào cố vấn mà hô câu khẩu hiệu hay thế “Vương, hầu, khanh, tướng, há cứ phải là con dòng cháu giống”, khác nào tất cả mọi người sinh ra đều có quyền bình đẳng đâu.

Bình Luận (0)
Comment