Chu Mỹ Sác tới Mộc vương phủ giật mình phát hiện nơi này đã biến thành chiến trường.
Trước đại môn hùng vĩ của Mộc vương phủ xác chết khắp nơi, Mộc Thiên Đào mặc trọng giáp, tay cầm trường thương uy phong lẫm liệt ngồi trên một chiếc ghế nhìn cuối con đường dài, giáp trụ của hắn đã dính một lớp máu dày, trường thương ánh bạc cũng đỏ rực.
Đại môn Mộc vương phủ sau lưng hắn đang treo hai người, cả hai đều thoi thóp, xem bộ dạng của họ tuyệt đối không qua được tối nay.
Cả con đường dài trước Mộc vương phủ như bãi tha ma, chỉ có vài tên lén lút ngó nghiêng ở cuối con đường, nhưng không kẻ nào dám tới gần nữa.
Mộc Thiên Đào nhìn thấy công chúa tới, gương mặt tuấn tú dính đầy máu tanh xuất hiện nụ cười.
Công chúa tới bên cạnh Mộc Thiên Đào thi lễ: “ Chu Mỹ Sác bái kiến thế huynh, không biết đại kế thu gom quân lương của huynh tiến hành thế nào rồi?”
“ Bạc có sáu chục vạn lượng, đầu người có chín cái, xác chết hơn ba trăm.”
Mộc Thiên Đào nói tới đó thì thấy hương giờ cắm trong lò hương cháy hết, chẳng nói chẳng rằng ném trường thương trong tay ra như ánh chớp. Người treo bên trái đại môn kêu thảm, trường thương đâm xuyên qua ngực.
Trường thương rút ra, máu tuôn như suối, chảy ảo ào xuống bậc thềm lát đá xanh.
Chu Mỹ Sác kinh khiếp lùi lại mấy bước: “ Kẻ vừa chết là ai?”
Mộc Thiên Đào không coi nhi tử một vị hầu tước ra gì: “ Quách Uy nhi tử Vũ Định hầu Quách Minh, tới cứu Chu Quốc Bật liền bị ta bắt, xem ra cha hắn rất keo kiệt, không chịu bỏ ra 20 vạn quân lương. Không sao, người chết không có nghĩa là hết nợ, đợi ta xử lý xong chuyện ở đây sẽ tới tận nhà đòi.”
“ Chu Quốc Bật đâu?”
“ Nộp 30 vạn lượng bạc được ta cung kính tiễn khỏi Mộc vương phủ rồi.”
“ Người của trung quân đô đốc phủ không tìm huynh gây chuyện sao?”
“ Tướng sĩ nghe nói ta gom quân lương cho mọi người, phụng lệnh tới xem một lần bị ta suất lĩnh mọi người đánh tan, họ vứt lại hỏa khí chạy rồi.”
Chu Mỹ Sác lắc đầu: “ Huân quý kinh thành đông đảo, dù gia nô liên hợp lại cũng trên vạn người, huynh chớ xem thường.”
Mộc Thiên Đào cười lớn: “ Nếu như là nhưng công huân thời khai quốc tới, ta tất nhiên không phải đối thủ của họ, giờ đây con cháu họ toàn là hạng giá áo túi cơm, ta ngồi đây nửa ngày trời mà chẳng có kẻ nào có gan tới kiếm chuyện.”
Chu Mỹ Sác tới gần thêm chút nói nhỏ: “ Sao thế huynh còn chưa tới nhà tổ phụ ta gom quân lương, nếu thế huynh nể mặt mẫu hậu ta thì ta cho rằng không cần đâu.”
Mộc Thiên Đào nhìn mặt trời đang lặn ở hướng tây: “ Ta đang đợi vũ khí ta cần.”
Chu Mỹ Sác mắt sáng lên, hỏi nhanh: “ Lam Điền sao?”
“ Ừ, ta mua chút vũ khí, hẳn là sắp tới rồi.”
Mắt thời trời tối dần, Mộc Thiên Đào đứng dậy đi vào trong phủ, trước khi vào trong còn nâng cằm cái tên bị treo lủng lẳng: “ Ngươi còn hai canh giờ nữa.”
Hán tử bị Mộc Thiên Đào hành hạ cho chỉ còn chút sức lực, thấy công chúa vùng vẫy: “ Công chúa cứu mạng.”
Chu Mỹ Sác nhìn rất lâu mới nhận ra được Hồ Kính con của Đông Xuyên hầu Hồ Xa, tuy thấy hắn đáng thương vẫn cứng rắn nói: “ Các ngươi trơ mắt nhìn kinh thành gặp nguy chứ không chịu bỏ sức sao?”
Hồ Kinh cúi đầu: “ Đông Xuyên hầu phủ thực sự không có 20 vạn lượng bạc.”
Mộc Thiên Đào nhạt giọng: “ Vậy thì chết đi.”
Hồ Kính cuống cả lên: “ Mộc huynh, Mộc huynh, đệ biết vài thương cổ rất giàu có.”
“ Không cần ngươi nói, bách tính có tiền là chuyện của bách tính, ta chỉ hỏi huân quý. “ Mộc Thiên Đào không nhiều lời, dẫn Chu Mỹ Sác vào Mộc vương phủ:
Lúc này so với việc nói đây là vương phủ chẳng thà nói đây là bảo lũy, hơn nghìn người bảo vệ một vương phủ không thành vấn đề, phía sau tường cao, cung tiễn thủ, hỏa thương thủ, trường thương thủ, thuẫn bài thú đều bố trí đâu ra đó.
Thời chiến loạn mà, ai chẳng biết vài ngón nghề phòng thân.
Trong đại sảnh bạc chất thành đống, Mộc Thiên Bào chỉ đống bạc nói:” Vì thứ này mà đám người kia quên đi quân phụ, quên Đại Minh, quên giang sơn xã tắc. Mỹ Sác, nàng nói xem, đợi Sấm tặc vào thành, chúng còn giữ nổi những thứ này không? Thực sự là ngu không sao chịu nổi.”
Chu Mỹ Sác nhìn đống bạc lóa mắt cũng chẳng vui hơn, tùy tiện cầm lên một đĩnh rồi ném lại, mắt đầy bi thương.
Từ đầu tới cuối Mộc Thiên Đào không hỏi Chu Mỹ Sác cái nhìn của hoàng đế với hành vi thô bạo của hắn.
Tắm rửa sạch sẽ xong quay trở ra, tên đồ tể máu me không tháy nữa, thay vào đó là một quý công tử luôn phong độ ngời ngời.
Bận rộn suốt cả một ngày, tới giờ Mộc Thiên Đào mới ăn cơm, Chu Mỹ Sác ở bên gắp thức ăn cho hắn, giống như một tiểu tức phụ thẹn thò.
Ăn được nửa bát cơm, Mộc Thiên Đào đặt đũa xuống:” E không giữ nổi kinh thành nữa rồi.”
Chu Mỹ Sác thản nhiên:” Thì cùng tồn vong với nó.”
Thư viện Ngọc Sơn không dạy học tử như vậy, nhưng Mộc Thiên Đào hiểu, với thân phận công chúa nàng khó có thể làm khác, nghĩ một lúc nói:” Nếu một ngày thành Ngọc Sơn bị công phá, Vân Chiêu nhất định sẽ chạy, còn chạy vô cùng dứt khoát.”
“ Vì y là lưu khấu.”
“ Muội sai rồi, Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung là lưu khấu, chỉ có Vân Chiêu là không phải, y lập thân ở Quan Trung, xây dựng nơi đó, quản lý nơi đó, chưa bao giờ ngơi nghỉ. Từ một cái nhà tặc khấu nho nhỏ đã thực sự từng bước biến thành nhà đế vương.”
Chu Mỹ Sác không đổi thái độ: “ Trong mắt ta, y vĩnh viễn là tặc khấu.”
Mộc Thiên Đào mỉm cười: “ Tất nhiên là thế, nhưng trong mắt người thiên hạ, y đã là hoàng đế, còn là hoàng đế được sùng bái nhất, là hoàng đế do bách tính lựa chọn ra.”
“ Vô sỉ, y tự so mình với Nghiêu Thuấn.”
“ Nếu như sau này hoàng đế của Đại Minh đều do bách tính lựa chọn ra, vậy y so mình với Nghiêu Thuấn cũng đúng mà.”
Thân thể Chu Mỹ Sác hơi run lên, giọng hơi gượng gạo:” Huynh cũng xem trọng Vân Chiêu thế sao?”
Mộc Thiên Đào lắc đầu:” Không phải là ta xem trọng y, thiên hạ tới mức này đã là của y rồi, bất kể là thực lực hay lòng dân, khắp thiên hạ này không ai bì nổi.”
“ Vậy phụ hoàng của ta thì sao?”
Đây đúng là câu hỏi khó trả lời, Mộc Thiên Đào không trả lời được, thế nên hắn đành tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Giọng Chu Mỹ Sác mang theo chút nghèn nghẹn:” Đây chính là nguyên nhân huynh nói kinh thành không giữ được chứ gì? Huynh không nói tới Lý Hồng Cơ, kỳ thực nói tới Vân Chiêu phải không?”
Mộc Thiên Đào trầm mặc.
Sau khi Thanh Châu tri phủ Cát Húc Ninh tuẫn tiết cùng thành, toàn bộ Sơn Đông đã rơi vào trong tay Lý Hồng Cơ.
Tiếp ngay đó Thương Châu, Hà Gian, Tấn Châu đều gửi cấp báo, văn thư cấp báo gần như mỗi ngày ba lần.
Đại quân Lý Hồng Cơ tới phủ Hà Gian, hiện tri phủ Đậu Văn Quang đang thực hiện kế sách vườn không nhà trống, truân binh thề quyết một trận tử chiến với Lý Hồng Cơ.
Sau khi thiết lập được liên hệ với mật điệp ti, nguồn tin của Mộc Thiên Đào liền linh thông hơn rất nhiều.
Hắn không chỉ biết Lý Hồng Cơ nay tự xưng Đại Thuận hoàng đế đã tới biên giới Thương Châu, còn biết Lưu Tông Mẫn đang tiến về phủ Thuận Đức, Lý Cẩm tiến về phủ Chân Định.
Sấm tặc đã chặt đứt vận hà, Thiên Tân nguy trong sớm tối.
Hoàng đế đã lệnh cho Ngô Tam Quế, Tào Biến Giao, Bạch Quang Ân, Vương Phác dẫn thiết kỵ Quan Ninh hỏa tốc tăng viện cho kinh sư.
Còn lệnh giám quân thái giám Đỗ Huân cùng Đại Đồng tổng binh Khương Tương, Tuyên Phủ tổng binh Vương Thừa Dận dẫn 6 vạn binh mã tới Tế Nam cố thủ.
Mà lúc cách thời điểm Lý Hồng Cơ đã chiếm Tế Nam tám tháng rồi.
Phủ Đại Đông từ lâu đã thành nơi nuôi ngựa của Lý Định Quốc, Tuyên Phủ được hắn triệu tập mấy chục vạn nông phu cày cấy, tới giờ Đại Đồng, Tuyên Phủ đều do quan lại Lam Điền quản lý thay.
Phía Lam Điền từng gửi thư cho Khương Tương, Vương Thừa Dận vô số lần, hi vọng bọn họ quay về quản lý địa phương ... Đáng tiếc cả hai người đó không ai muốn quay về.
Mộc Thiên Đào càng biết nhiều càng mất lòng tin vào Đại Minh, lúc này hắn chỉ muốn đại chiến với tặc khấu một trận thật thống khoái mà thôi, hắn không hi vọng gì vào chuyện cứu vãn Đại Minh nữa.
Hắn chỉ hận mình sinh muộn 20 năm.
....
Hôm nay dừng ở đây!