Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 820 - Q4 - Chương 116: Hạ Hoàn Thuần Tiến Kinh. (1)

Q4 - Chương 116: Hạ Hoàn Thuần tiến kinh. (1)

Lòng người kinh thành cũng tan tác rồi, căn bản không cách nào tử thủ, Mộc Thiên Đào hi vọng Chu Mỹ Sác hiểu nỗi khổ tâm của hắn, khuyên hoàng đế sớm ngày rời kinh nam hạ.

Thậm chí Mộc Thiên Đào tin rằng mượn đường Lam Điền nam hạ là an toàn nhất.

Nhưng câu này hắn không sao nói ra được.

Chu Mỹ Sác đột nhiên ngồi vào lòng Mộc Thiên Đào, gương mặt đỏ rừng rực, gần như dùng hết dũng khí nói:” Ta không đi đâu, ta ở lại đây chiến tử cùng huynh.”

Mộc Thiên Đào ôm lấy vòng eo còn đang không ngừng run lên của Chu Mỹ Sác, lòng càng đau đớn khôn nguôi, hắn không sợ chết nhưng ai muốn chết cơ chứ:” Nếu có thể sống vì sao phải một lòng muốn chết, chúng ta có thể nam hạ mà.”

“ Ta cũng từng nghĩ thế.” Chu Mỹ Sác lắc đầu, giọng buồn thảm:” Giờ không được nữa rồi, Sử Khả Pháp muốn khởi binh cần vương, nhân mã, lương thảo, khí giáp đều đã chuẩn bị xong, nhưng quân đội không chịu nghe ông ta. Chẳng những binh mã, cả huân quý trong thành cũng phản đối cần vương, họ sợ không có đại quân bảo vệ, Nam Kinh sẽ nguy hiểm.”

“ Bạch Quảng Ân, Vương Phác, Tào Biến Giao cũng không chịu tới, nói là không có lương thảo, quân giới thì không thể lên đường.”

“ Phụ hoàng ta hay tin nôn ra máu, ta thừa lúc người hôn mê xem tấu chương mới biết chuyện ... Chúng ta thực sự không còn đường sống nữa rồi, người thiên hạ đã từ bỏ Chu gia rồi.”

Mộc Thiên Đào bế thiếu nữ tuyệt vọng đó lên, đặt nàng xuống giường gấm, hôn lên trán: “ Nàng đã quá mệt mỏi rồi, ở đây rất an toàn, ngủ một giấc đi.”

Chu Mỹ Sác thẹn thùng nói: “ Ở lại cùng ta ...”

“ Không cần vội, chúng ta có thời gian mà, nếu phụ hoàng nàng chịu để nàng hạ mình cưới ta, chúng ta sẽ sống hạnh phúc.”

“ Vậy, đợi ta ngủ hẵng đi ...”

Mộc Thiên Đào ngồi xuống bên giường gấm, nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh giá, kể cho nàng nghe chuyện trong thư viện.

Nam nữ yêu nhau khi ở cùng một chỗ thì mãi mãi không hết đề tài để nói, nhất là thư viện Ngọc Sơn có vố số người tinh minh, cổ quái, lúc nào cũng tạo ra đề tài nói không biết chán.

“ Nàng biết không, kỳ thực học tử thư viện để ý tới nàng lắm đấy, nhất là sau này nàng ngày càng xinh đẹp, thậm chí đám cùng phòng của ta còn nói, nếu ta muốn nhìn nàng tắm rửa, bọn họ có thể giúp ta canh chừng để đục lỗ trên tường ....”

“ Hừ, hạ lưu.”

“ Ta cũng nói thế đấy, kỳ thực ta thừa biết bọn chúng kiếm cớ vậy thôi, chúng lợi dụng để nhìn nàng thì có.”

“ Thế huynh có hối hận không?”

“ Không hối hận, sau này ta có thể thoang thả nhìn mà.”

“ Huynh cũng vô sỉ ... Ta mệt quá.”

“ Vậy thì nhắm mắt lại đi, ngủ một giấc thật ngon, ta ở ngoài canh cho nàng.”

Mộc Thiên Đào đắp chăn lên người Chu Mỹ Sác khẽ giọng hát:

- Một con cua tám cái chân

Hai đôi mắt làm sao mà lớn thế

Hai cái càng sắc thật sắc

Đi đường muốn quay cũng chẳng quay nổi

Cua ơi là cua

Có tám cái chân

Có hai cái mắt

Mai cứng thật là cứng ...

Đó là bài hát trẻ con mà mẹ hắn từng hát ru cho hắn ngủ, hôm nay không biết làm sao, nhìn thấy Chu Mỹ Sác rõ ràng rất kinh hoàng hoảng loạn vẫn cố tỏ ra kiên cường, không kìm lòng được muốn an ủi nàng. Mộc Thiên Đào hát rất lâu, mẹ hát luôn giúp hắn ngủ ngon, chắc là cũng hữu hiệu với cô công chúa đáng thương này.

Nữ tử khác vào thư viện Ngọc Sơn coi như bước sang chương mới của cuộc đời, mở ra tương lai vô hạn, còn cô gái nhỏ này sau khi tầm mắt mở mang, nàng nhìn thấy sự thực tàn nhẫn, nhà của mình kỳ thực đã bị hủy rồi.

Càng biết nhiều chỉ khiến nàng càng thêm đau khổ.

Tiết tú tài đã xuất hiện ở ngoài cửa hai lần, Mộc Thiên Đào biết, hẳn là người của mật điệp ti tới, những người này luôn rất đúng giờ, hẹn giờ nào là không bao giờ thay đổi, chính xác như cái chuông cực lớn báo giờ ăn ở thư viện vậy.

Chu Mỹ Sác nắm tay áo của hắn rất chặt, Mộc Thiên Đào không dám gỡ, sợ nàng tỉnh giấc, vì thế hắn cởi áo ngoài ra, khẽ đắp lên người nàng, sau đó rón rén ra ngoài. Mộc Thiên Đào vừa đi, hai hàng nước mắt long lanh chảy trên gương mặt xinh xắn.

Mộc Thiên Đào đóng cửa lại, sai thị nữ trông chừng, sau đó cùng Tiết tú tài tới hậu trạch cực lớn của Mộc vương phủ.

Bên trong hậu trạch đỗ tám cỗ xe lớn, Mộc Thiên Đào cau mày nói với một hắc y nhân đã thay đổi qua loa đường nét trên mặt: “ Sao các ngươi đem thứ này vào đây được?”

Hắc y nhân đó nhún vai nói thản nhiên như không: “ Xếp hàng, vận chuyển, sau đó đẩy tới cửa hậu trạch của ngươi, thấy lão già này ra mở cửa thế là bọn ta đẩy vào.”

Mộc Thiên Đào phẫn nộ: “ Quân thủ thành chết cả rồi à?”

“ Ha ha, sao ta thấy ngươi cứ như không muốn lấy hàng ấy nhỉ?”

“ Bao nhiêu hàng?”

Hắc y nhân kéo giấy dầu phủ lên một cỗ xe, chỉ 20 cái thùng gỗ trên đó: “ Thuốc nổ 1200 cân.”

Tới cái xe thứ hai chỉ:” 5000 quả thủ lôi ...”

Lần lượt như thế, tổng cộng là 1200 cân thuốc nổ, 5000 quả thủ lôi, 800 điểu súng, 600 đạn dầu hỏa, 300 đạn lân hỏa, 3 vạn đạn pháo, cứ thế được mật điệp Lam Điền nghênh ngang đưa vào nhà hắn.

Mộc Thiên Đào không hiểu, đám người theo dõi hắn suốt cả ngày cơ mà, chúng đi đâu rồi, chẳng lẽ chúng không hứng thú với mấy thứ này.

Hắc y nhân giọng quen thuộc xòe tay: “ Ưu đãi 5 vạn lượng bạc.”

Mộc Thiên Đào chỉ đại sảnh: “ Bạc thì có, các ngươi lấy được không?”

Hắc y nhân đó cười lớn gọi người khác: “ Này này làm việc, rỡ hàng, lấy bạc.”

Rất nhanh hàng hóa trên xe được rỡ xuống, bày chật kín mấy gian phòng, sau đó 5 vạn lượng bạc cứ thế chất lên xe, sau đó cứ vậy đẩy đi chẳng thèm lén lút gì cả, cứ đường hoàng chọn đường lớn mà đi.

Hắc y nhân ra tới cửa mới quay lại nói:” Đây mới chỉ là hàng cất giấu một chỗ thôi, sợ ngươi cần gấp nên mang tới trước. Nếu ngươi còn bạc thì chúng ta sẽ tiếp tục mua bán.

Mộc Thiên Đào phất tay: “ Có bao nhiêu mua bấy nhiêu.”

….. ….

Hạ Hoàn Thuần bị Vân Dương đá đi.

Vân đại tướng quân đang bận điều binh khiển tướng, chuẩn bị tới trú quân ở Khai Phong, bận tới không ngơi tay, đâu rảnh đi để ý chuyện vớ vẩn của bọn trẻ con.

Còn về phần tên nhãi đó muốn xin vũ khí, đúng là đầu óc bị thối rồi.

Sư phụ hắn đã phái hắn tới kinh thành thì làm sao thiếu đồ cho hắn dùng được, nếu như thực sự không có thì có nghĩa là sư phụ hắn không cho phép hắn giết chóc tùy tiện.

Hạ Hoàn Thuần đành mang một bụng tức tiếp tục tới kinh thành.

Đôi khi hắn oán trách, Mộc Thiên Đào là người chẳng liên quan gì tới Lam Điền, sư phụ lại dốc toàn lực hỗ trợ, hắn là đệ tử thân truyền, ngược lại giống như được nhặt từ đống rác về, không người thân, không ai thích chưa nói, còn bị đá.

Tới khi hắn tới được Khai Phong không ngờ nhận được thư của cha hắn, lá thư do người của mật điệp ti giao cho.

Trong thư cha hắn muốn hắn giúp thăm dò, Trương Phong và Đàm Bá Minh ở Nam Kinh có phải là mật điệp của Lam Điền không?

Đọc được thư, Hạ Hoàn Thuần thấy cha mình hỏi sai rồi, ông ấy nên hỏi ở nha môn Ứng Thiên phủ có ai không phải là mật điệp Lam Điền mới đúng.

Câu trả lời ấy à, không chỉ hai người kia, trong nhà môn Ứng Thiên Phủ trừ Sử Khả Pháp, cha hắn, vài người bằng hữu như Trần Tử Long thì toàn bộ là mật điệp Lam Điền hết.

Nếu Sử Khả Pháp cứ yên ổn ở lại Nam Kinh thì ông ta sẽ không có phiền não gì hết, đợi khi nào sư phụ hắn tới dưới thành, ông ta sẽ được đám bộ hạ xúm quanh cùng ra đón tân hoàng đế tới.

Khi đó cho dù là thống khổ thì cũng chỉ thống khổ một hồi thôi, sau đó là nên làm gì thì làm nấy, cuộc sống mà, phải sống thôi chứ sao.

Bình Luận (0)
Comment