Nhìn 50 vạn lượng bạc cuối cùng được đưa vào hoàng cung, Mộc Thiên Đào thở phào, hắn biết số bạc này chẳng cứu được Đại Minh, ít nhất cũng cho hoàng đế chút dũng khí kháng cự kẻ địch.
Quay đầu lại đối diện với vô số ánh mắt lạnh lẽo trong đám đông, Mộc Thiên Đào biết tới từ những kẻ nào, huân quý, hắn đã thành kẻ mà huân quý Đại Minh muốn diệt trừ nhất.
Hắn chẳng bận tâm.
Hắn chỉ để ý tới cuộc chiến sắp tới, đó mới là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời hắn.
Bạc trắng phau phau rải ra, Mộc Thiên Đào lại có thêm tám nghìn dũng sĩ nguyện vì tiền tử chiến.
Du kích tướng quân của ngũ quân đô đốc phủ, chính là quan chức mà Mộc Thiên Đào có được sau khi gom góp hơn 200 vạn lượng bạc cho hoàng đế.
Nhiệm vụ kiếm quân lương đã hoàn thành, Mộc Thiên Đào lập tức triển khai huấn luyện quân sự gian khổ.
Mỗi ngày hắn đến giáo trường đúng giờ, là người tới đầu tiên, là người đi cuối cùng, tự mình tham gia huấn luyện quân sự, ăn cùng quân tốt, ở cùng quân tốt, cùng đàm luận hậu quả tặc khấu vào thành.
Đạo lý hắn quán triệt cho quân tốt rất đơn giản, thắng cùng nhau uống rượu ăn thịt, mọi người vui vẻ, thua, thê tử ly tán, tan nhà nát cửa.
Thực ra hành vi tàn bạo của hắn ở kinh thành chiếm được thiện cảm của đại bộ phận quân tốt, mà hào quang hơn 200 năm vì quốc gia trấn thủ biên cương của Mộc vương phủ cũng khiến quân tốt coi hắn là vị tướng quân đáng đi theo.
Trong lúc lòng người kinh sư vô cùng hoảng loạn, quan viên chỉ lo đấu đá nhau, chỉ sĩ đóng cửa giữ mình, người có tiền của tìm đường tháo chạy, bỏ lại đám người dưới tầng chót xã hội, họ không có kiến thức, không đủ thông tin nên lâm vào hoảng loạn, không biết phải nghe ai, tin ai, có nên kháng cự hay buông vũ khí đầu hàng.
Mộc Thiên Đào xuất hiện đúng lúc như vậy nhanh chóng được đám đông vây quanh, chưa chắc họ tin tưởng hắn, ít nhất họ có thứ bấu víu vào.
Chu Mỹ Sác ngày nào cũng tới thăm Mộc Thiên Đào, lần nào cũng ở lại giáo trường rất lâu, ánh mắt của nàng không rời khỏi bóng dáng của Mộc Thiên Đào, lúc thì thẹn thùng xấu hổ, khi lại rưng rưng nước mắt, cứ si si dại dại nhìn nam nhân duy nhất có thể dựa vào.
Khi đại quân Lý Hồng Cơ áp sát Thiên Tân, kinh thành rốt cuộc cũng đóng tất cả các cánh cửa lại, cả thành im ắng như có đám mây đen dày đặc che lấp không trung ...
Chỉ đến đêm khuya vắng lặng, từng cổng thành mới mở ra, người xe nườm nượp, vô số nhà đại phú đại quý lũ lượt kéo nhau rời kinh thành, tìm nơi hoang vu hoặc trốn vào núi sâu giữ mình.
Có điều bọn họ chạy khỏi kinh thành cũng không hề thuận lợi.
Vì ngoài kia có đám đạo phỉ hung hãn chờ đón, bọn chúng không giết người, không làm nhục nữ quyến, bọn chúng chỉ muốn một thứ ... Tiền.
Dù là tiền bọn chúng cũng không mang đi toàn bộ, để lại cho nạn nhân ít bạc cứu mạng.
Ngoại lệ duy nhất là gia quyến của Thái Khang bá Trương Quốc Kỳ, bọn họ chẳng những không bị cường đạo cướp một xu nào, thậm chí còn có cường đạo nói cho bên trốn vào đâu mới an toàn nhất.
Thái Khang bá là một trong số rất ít người dốc toàn bộ gia sản ra giúp đỡ hoàng đế, người như vậy thì gia sản không đáng là bao.
Chuyện về đám cường đạo hung ác đó truyền vào trong thành, thế là số lượng đại hộ muốn rời thành lánh nạn giảm đi nhanh chóng.
Hạ Hoàn Thuần sau khi trở về trạch viện cư trú, tháo khăn che mặt ra, trước tiên là tới phòng ngủ thăm đứa bé, thấy nó đang đứng trong lòng nhũ nương nhún nhảy cười khanh khách thì yên tâm quay ra đại sảnh, hai chân gác lên bàn thấp, thở ra một hơi dài.
Chỉ nửa tháng thôi mà hắn kiếm được hơn 300 vạn lượng bạc, điều này thực sự nằm ngoài dự liệu của hắn.
Trước kia hắn luôn nghĩ Đại Minh rất nghèo, triều đình nghèo, bách tính nghèo, giờ hắn hiểu, hắn biết chưa đủ về Đại Minh, kỳ thực Đại Minh rất giàu có, chỉ là tiền tài nắm hết trong tay quan viên, huân quý, hoạn quan, đại thương cổ, đại địa chủ.
Tiền kiếm được bị mang đi hết, nó sẽ nhanh chóng biến thành lương thực, dược phẩm, vải vóc, cùng với vật tư tái thiết.
Đó là vấn đề kinh tế.
Quan viên Lam Điền sở trường nhất là cứu nạn tái thiết rồi.
Hạ Hoàn Thuần hiểu, chỉ cần Lý Hồng Cơ xông vào kinh thành, sứ mạng lịch sử của hắn sẽ hoàn thành, hắn lập tức phải đối diện với quân đoàn Lý Định Quốc nam hạ và quân đoàn Vân Dương đông tiến.
Khắp thiên hạ này không có đội quân nào có thể đối diện với hai quân đoàn toàn hỏa khí nhân số quá 20 vạn cả.
Riêng số lượng hỏa pháo đã hơn 2000 khẩu.
Số hỏa pháo này đã thoát khỏi trạng thái nguyên thủy bắn ra quản đạn đúc bằng sắt rồi, tới giờ họ đã có 5 loại đạn, đều trải qua dày công lựa chọn trong số vô vàn đạn pháo nghiên cứu ra, bao gồm đạn cháy, đạn nở, đạn lân hỏa, đạn phá thành, đạn ghém tầm gần.
Mỗi loại đạn đều nhắm vào một tình huống cụ thể trên chiến trường.
Cả Lam Điền đang đợi tin cái chết của Sùng Trinh, chỉ cần Sùng Trinh chết, sư phụ hắn giương cao ngọn cờ "báo thù" cho hoàng đế, nhanh chóng nhất thống tiên hạ, mở ra một thế giới mới.
Tiếng cười của đứa bé từ trong phòng truyền ra, Hạ Hoàn Thuần cũng mỉm cười, đứng dậy làm vài động tác thể dục, đeo khăn che mặt lên, vì kiếm thêm chút vốn liếng cho thế giới mới, đêm nay vất vả vài chuyến nữa vậy.
Không bao lâu sau hắn cùng một đám người biến mất trong bóng đêm mênh mông.
Kỳ thực trọng tâm công tác của họ không phải ở đánh cướp, Hạ Hoàn Thuần chủ yếu bận rộn tổ chức chuyển nhà.
Ở kinh thành có thứ còn quý trọng hơn tiền tài, đó là nhân tài.
Vi như nơi Hà Hoàn Thuần tới trước đó, thái y viện.
Thái y viện là cơ cấu chữa bệnh chủ yếu của Đại Minh, phụ trách khám bệnh cho hoàng đế.
Dưới tình huống bình thường, thái y viện có ba loại quan, viện sử chính ngũ phẩm, viện phán chính lục phẩm, thấp nhất là ngự y chính bát phẩm.
Đại Minh mặc dù chính trị thối nát nhưng tuyệt đối không bao gồm thái y viện.
Đó là nơi thuần túy dựa vào bản lĩnh kiếm cơm, phàm là những người y thuật chưa tới nơi tới chốn thì đều bị chặt đầu rồi, cho nên còn lại đều là những cao thủ còn kinh qua trăm trận.
Huống hồ phía dưới thái y viện có 13 khoa, đại phương mạch, tiểu phương mạch, mụn nhọt, châm cứu, mắt, răng miệng, xương cốt, thương hàn, họng ... Số lượng y sinh chẳng những nhiều, y thuật tinh diệu còn quán tuyệt thiên hạ.
Lam Điền đã thèm khát những người này từ lâu.
Những nhân vật này không phải bỏ thật nhiều tiền của vào là có thể luyện ra được, cho nên trước khi Lý Hồng Cơ công phá kinh thành, nhiệm vụ quan trọng nhất của mật điệp ti là bưng cả ổ bọn họ đi.
Không chỉ Thái y viện, ngay huệ dân dược cục được thiết lập vào thời Hồng Vũ, Vân Chiêu cũng không bỏ qua, cơ cấu huệ dân phân bố khắp Đại Minh này, Lam Điền không những không định thủ tiêu, còn chuẩn bị dùng họ bổ xung vào vệ sinh bộ mới thành lập.
Đối với quan viên bình thường, ví như quan yên dân như tri huyện, tri phủ, hoặc võ quan loại tổng binh, tham tướng, du kích, Lam Điền không thiếu, dù có thiếu cũng không bao giờ lựa chọn từ quan viên Đại Minh.
Vân Chiêu muốn là quan viên của tứ thập nhất đạo thuộc án sát ti, như binh bị đạo, binh lương đạo, đốc lương đạo, đề đốc đạo, thủy lợi đạo, diêm pháp đạo, giám quân đạo, chiêu luyện đạo ...v ...v ...
Đại Minh có thể thống trị thiên hạ, không phải dựa vào tri huyện, tri phủ những loại quan viên đỗ tiến sĩ bằng văn bát cổ, mà là dựa vào lượng lớn quan lại kỹ thuật hạ tầng này.
Nhớ lại thời Lam Điền khởi đầu, Vân Chiêu tích cực thu nạp quan viên phụ trách thủy lợi, nông điền, tiền lương vốn ít được coi trọng này, chủ bạ Lưu Tham là người ưu tú nhất trong đó.
Họ là nhân tài mà Lam Điền cần gấp.
Các mật điệp ở lại kinh thành chính là để lên danh sách những viên lại này, phân biệt ai là chân tài thực học, ai hữu danh vô thực.
Không cần họ thông làu kinh sử, chỉ cần họ giỏi một nghề, Vân Chiêu không keo kiệt trọng dụng.