Vân Chiêu vô cùng tham lam, từ tượng tác, chức tạo, nhuộm màu, xa mã, xứng kim, định ngân , biện đồng, in ấn, dệt vảo, thêu thùa ... Tất cả đều là mục tiêu Vân Chiêu theo đuổi.
Quốc tử giám thì thôi đi, Vân Chiêu vân chiêu không dám lấy, nếu không Từ Nguyên Thọ sẽ nổi điên, trị nông quan của Thượng Lâm Uyển phải lấy.
Dù sao bọn họ chính là những người này trồng lương thực sản lượng cao khoai tây, ngọc mễ đầu tiên ở Đại Minh, nhất là họ có kho hạt giống phong phú, những thứ này bất kể thế nào cũng phải chuyển về Quan Trung.
Bởi thế nên mấy ngày qua mật điệp của Lam Điền rất bận rộn, từ mật điệp bình thường cho tới Hàn Lăng Sơn, toàn thể đều phải hành động, tới chỗ mục tiêu của mình, đàm luận khả năng tới Lam Điền.
Chuyện thái y viện rất dễ xử lý, những người này hiểu Lam Điền hơn các quan viên khác của Đại Minh. Dù sao sau khi Lam Điền tự lập thái y viện vẫn có thể thông qua huệ dân dược cục Quan Trung biết tình hình ở Lam Điền, đôi bên văn thư qua lại chưa bao giờ đình trệ.
Huệ dân dược cục chẳng những không hủy bỏ còn được tăng cường, kể cả lúc Quan Trung đang khốn khó, Vân Chiêu chẳng những không cắt giảm những cơ cấu này còn đảm bảo cơm áo cho họ, chính quan viên kỹ thuật hạ tầng đã giúp Quan Trung khi đó không hỗn loạn. Bọn họ thậm chí thu nhận thêm nữ tử để chuyên môn chiếu cố bệnh nhân.
Cho nên khi Hạ Hoàn Thuần vừa mới lộ diện, viện sử Bình Ngọc Chinh và hai vị viện phán của thái y viện liền đồng ý rời kinh thành. Có điều họ yêu cầu, chỉ cần là đồng liêu thái y viện có thể đi được, Lam Điền sẽ phải tiếp nhận.
Hơn nữa bọn họ dù tới Lam Điền, cũng chỉ phục vụ cho quan phủ, sẽ không xuống dân gian thành "linh y" đáng thương.
Đối với những yêu cầu này, Hạ Hoàn Thuần không càn suy nghĩ cũng đồng ý ngay.
Dù sao tới nơi rồi, phân phối công tác ra sao nói thật là bọn họ làm gì có quyền lựa chọn.
Tiếp đó Hạ Hoàn Thuần lại đi gặp ti thiên giám Tiết Phương Tộ, người này quê Sơn Đông, là nhà thiên văn học, số học có tiếng của Đại Minh.
Tiết Phương Tộ học thức uyên bác, am hiểu từ thiên văn, địa lý tới thủy lợi, binh pháp, y dược, nhạc luật, số học, không gì không thông.
Lưỡng Hà thanh hối, Lịch học hội thông của ông ta dù là tám vị tiên sinh thư viện Ngọc Sơn cũng khen không ngớt miệng.
Người này vốn đã thuyết phục được từ lâu, bây giờ ông ta lại không chịu gật đầu, cứ nói muốn tồn vong cùng Đại Minh.
Theo như lời nhi tử Tiết Cầu của ông ta, đó là vì cha hắn tự trọng thân phận, không muốn bị người ta nói là một viên tiểu lại Lam Điền tới vẫy vẫy tay là đi theo, chỉ cần phía Lam Điền có trọng thần tới, ông sẽ gật đầu ngay.
Hàn Lăng Sơn cho rằng mình đường đường người đứng đầu giám sát ti mà đích thân đi chiêu mộ một quan viên ngũ phẩm thì quá mất mặt. Đang lúc hắn đang ngần ngừ thì Hạ Hoàn Thuần tới, thằng nhãi này quan chức hơi thấp nhưng lại là đệ tử thân truyền của Vân Chiêu, cái thân phận quá tuyệt vời.
Nửa đêm canh ba, Hạ Hoàn Thuần cùng đám hắc y nhân, binh mã tuần thành kết bạn mà đi, khi tới nhà Tiết Phương Tộ, chưa đợi hắn gõ cửa thì cái mặt to tướng của Tiết Cầu đã thò ra, chẳng biết đứng rình sau cửa bao lâu rồi.
Hạ Hoàn Thuần kéo khăn che mặt xuống, hết sức đúng lễ tiết chắp tay nói: “ Tại hạ Hạ Hoàn Thuần, đại đệ tử của Lam Điền Vân Chiêu, tới bái phỏng Tiết công.”
Tiền Cầu mở rộng cửa đón đoàn người Hạ Hoàn Thuần vào, nóng ruột hỏi: “ Binh mã của Sấm tặc đã tới Thiên Tân rồi, sao giờ các ngươi mới đến?”
“ Bởi vì lo lắng bất kính với Tiết công, gia sư mới phái tiểu đệ tới cung thỉnh Tiết công tới Lam Điền.”
“ Làm quá rồi, làm quá rồi, làm phiền công tử tới tận đây thật là hổ thẹn, nhưng mà tính khí người đọc sách của gia phụ phát tác, lão nhân gia không đi, tiểu đệ dù lòng nóng như lửa đốt cũng chẳng có cách nào.”
“ Tiết công đã nghỉ ngơi chưa?”
“ Còn thức, đang thở ngắn than dài ở thư phòng kia kìa, thời cuộc đã thế này rồi, ai mà ngủ được chứ.”
Nhà của Tiết Phương Tô không lớn, chỉ là một gian tứ hợp viện bình thường, đêm khuya mà phòng nào cũng sáng đèn, rất nhiều đôi mắt ghé qua khe cửa nhìn đám người Hạ Hoàn Thuần.
Hạ Hoàn Thuần nho nhã phong độ, trưng ra bộ mặt tuấn tú vô hại nhất dưới ánh đèn cho họ nhìn.
Trong tiếng thì thầm nhỏ to của mấy nữ quyến, hắn được Tiết Cầu đưa qua đại đường tới hậu viện nho nhỏ.
Một trung niên nam tử mặc áo bông đen đang ngửa mặt nhìn trời, nghe tiếng bước chân cũng không quay đầu mà phất tay: “ Thu dọn hành trang đi, chúng ta tới Lam Điền thử vận may.”
Tiết Cầu kinh ngạc: “ Phụ thân hà cớ gì lại đổi suy nghĩ.”
Tiết Phương Tộ giọng chua chát: “ Tử Vi đã không thể giải nạn, kéo dài tuổi thọ, ngăn cản biến hóa, tích phúc cho chủ nhân nữa. Thiên Tường, Văn Xương, Văn Khúc cũng đã ảm đạm, thêm vào trước năm mới Hà Bắc xuất hiện mặt trời giả ba lần, quốc quân ắt vong vị.”
“ Nếu vẻn vẹn là thế, quốc tộ Đại Minh chưa hẳn là sụp đổ, đáng tiếc tam tinh Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang đã tụ hợp, đám tặc này quấy loạn thế giới, tung hoành thiên hạ, gian ngoan xảo quyệt, như thế thiên hạ ắt đổi chủ, không sao nghịch chuyển được.”
“ Đi thôi, đi thôi, đi về phía tây, xem xem có thể tránh họa sát thân được không?”
Tiết Cầu hơi giật mình, len lén nhìn Hạ Hoàn Thuần, Lý Hồng Cơ chủ Thất Sát, Trương Bỉnh Trung tướng Phá Quân, vậy Tham Lang là nói Vân Chiêu rồi ....
Hạ Hoàn Thuần tủm nghe Tiết Phương Tộ biểu diễn hồi lâu mới đi tới chắp tay chào hỏi: “ Mạt học hậu tiến Hạ Hoàn Thuần bái kiến Tiết Công.”
Tiết Phương Tộ bấy giờ mới chuyển ánh mắt qua phía Hạ Hoàn Thuần: “ Thiếu quân đã tới, Tiết mỗ tất nhiên không dám không theo, chỉ là mỗ nghe nói tinh tượng học ở thư viện Ngọc Sơn không cùng một mạch với ti thiên giám, nếu lão phu tới thì phải làm sao?”
Hạ Hoàn Thuần cười: “ Tiết công quá lo rồi, thư viện Ngọc Sơn là nơi chuyên môn nghiên cứu học vấn, bất kể là Phật, Nho, Đạo, đông hay tây, chỉ là là học vấn tốt, sẽ không bài xích. Tiết công nếu không hài lòng với học vấn ở Ngọc Sơn thì chỉ cần tự mở một mạch riêng là được, không phải vấn đề.”
“ Gia sư thường nói, học vấn thế gian không tranh cãi rõ ràng được, đạo lý thế gian không nói ngọn nguồn, muốn thấu suốt chỉ có biết tiếp nhận các tiếng nói khác nhau ở thế gian.”
Tiết Phương Tộ lại hỏi: “ Nếu học thuyết của mỗ không được lòng chủ nhân Lam Điền thì sao?”
Hạ Hoàn Thuần tiếp tục chắp tay: “ Có người hỏi gia sư câu này rồi, gia sư nói, thế thì đành chịu đựng vậy.”
Tiết Phương Tộ lúc này mới đáp lễ mỉm cười: “ Nếu thế thì cả nhà mười sáu khẩu của lão phu nghe thiếu quân an bài là được.”
“ Vậy thì mời Tiết công thu dọn hành trang, chúng ta lập tức xuất phát, khi trời sáng vừa vặn nhập thành một đội.”
“ Lão phu đi thì dễ rồi, lão phu tin năng lực của các ngươi, nhưng lão phu không chỉ muốn người đi, còn muốn cả thiên văn đài.”
“ Lam Điền cũng có thiên văn đài.”
- Tích góp 300 năm của Đại Minh, chẳng lẽ Lam Điền cũng có sao?
Hạ Hoàn Thuần tỏ ý không hiểu.
Tiết Cầu ở bên khó xử nói: “ Thiếu quân, ý gia phụ nói tới các loại máy móc đo đạc tinh tú của quan tinh lầu, không giấu gì thiếu quân, gia phụ sở dĩ đồng ý đi Lam Điền chủ yếu là vì muốn bảo vệ những thứ quý trọng này.”
“ Lý Sấm là kẻ thô bỉ, dưới quyền toàn phường đồ tể, số máy móc này toàn làm bằng đồng cả, một khi tặc khấu vào thành, e rằng là chúng đem vào lò nung hết.”
Hạ Hoàn Thuần cẩn thận hỏi: “ Thế có nặng không?”
Tiết Cầu cười gượng: “ Ít nhất cũng hai vạn cân, cái cao nhất hơn một trượng ...”
Mồm Hạ Hoàn Thuần há to hơn cả hà mã.
…
(*) Linh y: linh ở đây là cái chuông, không khó hình dung ra ông bán thuốc dạo cầm chuông đi khắp phố phương vừa lắc vừa “thuốc đây, thuốc đây, thuốc trị bách bệnh đây”.