Mấy ngày qua nếu như nói Hạ Hoàn Thuần và Hàn Lăng Sơn sợ tặc binh tới mức phải trốn ở trong hầm chỉ biết ngủ thì quả thật là oan cho bọn họ.
Hàn Lăng Sơn tận mắt chứng kiến chủ phó hoàng đế và Vương Thừa Ân uống rượu tới thất khiếu chảy máu mà chết sau đó an bài thi thể bọn họ, đảm bảo không cho ai làm nhục.
Rồi dựa theo mệnh lệnh Lam Điền truyền tới, bọn họ thu liệm thi thể những người vì Đại Minh tuẫn quốc.
Cho nên hai người họ đều vô cùng bận rộn.
So với Chu Lệ lên ngôi chư thần Kiến Văn đế tuẫn quốc nhiều vô kể thì người tuẫn quốc theo Sùng Trinh không có nhiều lắm, chỉ hơn ba mươi thần tử, đa phần là văn nhân sĩ đại phu. Nhưng những người này cương liệt tuẫn tiết không thua tiền nhân.
Về phần thân thích hoàng đế, có Tuyên Vũ bá Vệ Thời Xuân, Tân Nhạc hầu Lưu Văn Bình, phò mã Cùng Vĩnh Cố, bọn họ hoặc đóng cửa tự thiêu hoặc cả nhà nhảy giếng.
Phương diện văn thần có đại học sĩ Phạm Cảnh Văn, hộ bộ thượng thư Nghê Nguyên Lộ, tân khoa trạng nguyên Lưu Lý Thuận, tả đô ngự sử Lý Bang Hoa. Trước khi chết đều để lại những vần thơ khóc ra máu sau đó hoặc treo cổ hoặc uống thuốc độc mà vong, để lại đời sau không ít bài thơ trung liệt.
Thái thường tự thiếu khanh Ngô Lân Chinh, mặc dù là quan văn dù thành phá vẫn chiến đấu ở tường thành, đến khi bị bao vây tứ bề, treo cổ tự sát.
Binh sĩ Đại Thuận nghe danh qua cửa nhà ông ta không vào cướp bóc cảm thán :" Hảo nam tử, đúng là trung thần."
Binh bộ chủ sự Kim Huyền nhảy sông, mẫu thân cùng thê tử của hắn không chịu nhục trong tay tặc binh nối nhau nhảy xuống giếng, đệ đệ hắn thu liệm thi thể huynh tẩu xong cũng nhảy xuống giếng mà chết, cả nhà khoogn còn một ai.
Đáng phục thay lúc thành phá quốc vong, những cung nữ không theo công chúa bỏ chạy tự sát tới mấy trăm người, cương cương liệt liệt, khiến hàng vạn hàng thần chết thẹn.
Nhiều người tuẫn tiết như vậy khiến Hạ Hoàn Thuần và Hàn Lăng Sơn bận tối mắt.
“ Đợi chuyện ở kinh thành kết thúc, đệ muốn về nhà, về thư viện, dọc đường đi thăm cha đệ, đệ lo ông ấy bị đám Đàm Bá Minh, Trương Phong làm tức chết. “ Trải qua chuyến đi kinh thành lần này, Hạ Hoàn Thuần thu hoạch nhiều nhất, thiếu niên 17 tuổi trở nên hết sức trầm ổn, đợi thêm thời gian lắng đọng, thế nào cũng có tinh tiến mới trong cuộc đời:
Hàn Lăng Sơn thì trước kia thích nhất tranh luận với người khác, từng đứng trước cửa ngoại công của Vân Chiêu ba ngày nói cho người ta không dám ra khỏi nhà, giờ mỗi ngày một trầm mặc: “ Sắp kết thúc rồi, Lý Định Quốc đánh tới là xong, nếu không có đại tướng Lý Cẩm của Lý Hồng Cơ liều chết cản đường thì hắn đã tới kinh.”
“ Đệ hơi nhớ Mộc Thiên Đào, quân đội của hắn bị tặc khấu đánh tan, không biết giờ hắn sống chết thế nào. “ Hạ Hoàn Thuần rất hoài niệm đối thủ ngày nào, giờ không thấy hắn quá đáng ghét nữa:
“ Tốt hay xấu thì đó cũng là lựa chọn của hắn, Lam Điền ta xưa nay luôn tôn trọng ý nguyện của người khác, thế nên ngươi không phải cần nghĩ ngợi nữa.” Hàn Lăng Sơn sợ Hạn Hoàn Thuần vẫn còn lấn cấn ở chuyện này:
“ Kỳ thực binh sĩ trong thành còn rất nhiều, những nhà huân quý, quan thương cũng tích góp rất nhiều lương thảo, vàng bạc, chỉ cần bỏ ra một nửa trong số đó là đủ ... “ Hạ Hoàn Thuần nói một nửa tự mất hứng xua tay: “ Thôi bỏ, Đại Minh mất rồi, đệ chẳng muốn nói xấu bọn họ nữa.”
Cả hai cùng buông thở dài não nề.
Mộc Thiên Đào y phục tả tơi đi trên đường lớn, mắt nhìn thẳng về phía trước, vô số quân tốt Đại Thuận hú hét chạy qua bên cạnh hắn, hắn chẳng hề kinh hoàng.
Nay trên đường phố toàn là loại người như hắn.
Quân đội Đại Thuận cực kỳ hung dữ với những người mặc lụa là gấm vóc, còn đối với thiếu niên lưu lãng như hắn lại vô cùng thân thiện, mới đi qua nửa con đường, không cần xin cũng được người ta nhét cho nửa con gà bị gặm qua, hai cái bánh hấp đen xì.
Hắn cũng chẳng chê, tay cầm gà tay cầm bánh vừa ăn vừa lang thang trên phố như bóng ma.
Đại quân 8000 người tan tành trong một buổi, hắn cũng chẳng mấy bi thương, ít nhất Tiết tú tài theo hắn tới cùng đánh ra khỏi trùng vây.
Mộc Thiên Đào bố trí bọn họ ở trong sơn trang mà Tiết tú tài mua trước đó, còn mình hắn đi vào kinh thành.
Trải qua huyết chiến sinh tử ở kinh thành, Mộc Thiên Đào cho rằng mình đã trả hết ấn tình của Mộc vương phủ, hắn thực sự chuẩn bị tuẫn quốc, hắn nỗ lực hết mình rồi, tặc binh không giết được hắn, hắn cũng không làm việc đó thay chúng.
Dù sao giờ hắn tự do rồi, hắn muốn sống vì mình một lần.
Nhưng hắn không còn mặt mũi nào về Lam Điền nữa.
Cho nên hắn muốn theo Lý Hồng Cơ một thời gian xem tình hình thế nào.
Chẳng phải vì hắn muốn mấy thứ quan cao tước dày thối tha gì, hắn quá hiểu, có Vân Chiêu ở đó, kết cục của Lý Hồng Cơ không thể tốt được. Hắn chỉ muốn biết Lý Hồng Cơ sau khi bị đại quân Lam Điền đuổi khỏi kinh thành sẽ chạy đi đâu.
Dọc đường đi có nhiều quân tốt Đại Thuận nhìn trúng thiếu niên vóc dáng cao ráo này, rủ rê hắn gia nhập quân đội Đại Thuận ăn bát to uống chén lớn.
Thế nhưng Mộc Thiên Đào coi thường đám quân tốt râu ria lớm chởm, bẩn thỉu xấu xí đó, không ngừng từ chối, nói là muốn tìm thúc thúc của mình trong quân Đại Thuận.
Cái giọng Thiểm Tây đặc sệt của hắn làm rất nhiều quân tốt Đại Thuận sinh thiện cảm, nơi đó là đất phát tích của Sấm vương mà, người của lão doanh hoặc thân vệ của Lưu Tông Mẫn đều là người Thiểm Tây hết.
Sau khi hỏi thăm được phủ Lưu Tông Mẫn, Mộc Thiên Đào bước thấp bước cao đi về phía đó, không nhanh không chậm, hắn còn vội vàng gì nữa đâu.
Thật ra Mộc Thiên Đào được lòng người như vậy là nhờ Lam Điền.
Mấy năm qua Lý Hồng Cơ muốn tuyển mộ Tần binh từ Quan Trung vô cùng khó khăn, vì người Quan Trung bây giờ toàn là chân chó của Vân Chiêu, ai mà muốn vứt bỏ gia nghiệp đi theo đám lưu khấu tương lai mù mịt chứ.
Cân nhắc kỹ càng, Mộc Thiên Đào thấy trà trộn vào quân Lưu Tông Mẫn tốt hơn.
Nhìn thấy cọc Lưu Tông Mẫn cắm trước cổng cùng với thi thể be bét trói trên đó, Mộc Thiên Đào nhìn nửa ngày trời không nhận ra được thủ phụ đương triều Ngụy Đức Tào.
Sau đó hắn tìm một tờ giấy, lấy ngón tay viết ba chữ Ngụy Đức Tào xiêu vẹo, sau đó chấm máu viết thêm bốn chữ "Tào công bảo tàng", dùng tiếng Quan Trung tiêu chuẩn đưa quân tốt Đại Thuận trông cửa.
Nghe nói là trẻ con Quan Trung lưu lạc tới kinh thành, đám quân tốt toàn người Thiềm Tây cảm thấy thân thiết hơn vài phần.
Không bao lâu sau chàng quý công tử sớm bị gió lạnh, chiến hỏa biến thành tiểu tử nhà nghèo được đưa tới trước mặt Lưu Tông Mẫn.
“ Ngươi có ý gì?” Lưu Tông Mẫn ôm một phụ nhân trần truồng trong lòng, tay gân guốc to như cái quạt phẩy tờ giấy hỏi:
Mộc Thiên Đào đáp: “ Ngày hôm đó ta được trưng dụng lên tường thành vận chuyển gỗ đá, vô tình nghe nói thủ phụ đương triều Ngụy Đức Tào có được bản đồ bảo khố của Tào Hóa Thuần.”
“ Tên thái giám đề đốc Đông Xưởng ấy hả?”
“ Vâng.”
Lưu Tông Mẫn lúc này mới đẩy phụ nhân trong lòng ra, chỉ mặt Mộc Thiên Đào: “ Trẻ con Quan Trung à?”
Mộc Thiên Đào ưỡn ngực lên đính chính: “ Đao khách Quan Trung.”
“ Ha ha ha, đao đâu?”
“ Mất trên đường rồi.”
Lưu Tông Mẫn cười càng to, bất ngờ rút trường đao bên cạnh chém tới.
Mộc Thiên Đào tung người ra sau, lăn mình trên mặt đất hai vòng, thoáng cái tránh xa, người vừa đứng dậy đã đầm một phát vào hông tên thị vệ, tên đó bị đau cúi người xuống, tức thì bị Mộc Thiên Đào cướp đao kề cổ, mắt đảo hai bên dè chừng những kẻ khác xông vào, hét lớn: “ Để ta đi.”