Không ngờ Lưu Tông Mẫn chém xong một phát thì tra đao vào vỏ, phụ nhân diễm lệ kia cung quay trở về lòng hắn, hắn vừa xoa bóp cặp mông trắng hếu của ả vừa nói: “ Bọn nhãi Quan Trung có điểm này không hay, nóng tính, đầu óc không tốt.”
Phụ nhân cười khúc khích: “ Tướng quân có thể thu hắn làm nghĩa tử, từ từ dạy hắn thông minh lên là được.”
Mộc Thiên Đào phẫn nộ:” Muốn nhi tử thì đi mà sinh, gia gia đây có cha mẹ.”
Lưu Tông Mẫn cười càng vui vẻ, mỗ mạnh lên mông phụ nhân đó một cái: “ Nàng ấy cũng giỏi sinh nở, đợi lão tử rảnh rỗi sinh bảy tám nhi tử cùng tranh thiên hạ.”
Ngẩng đầu thấy Mộc Thiên Đào bắt giữ thị về kia dần lui ra cửa thì gằn giọng: “ Tới cửa nhà ta rồi muốn đi dễ thế sao?”
“ Cho ngươi đường phát tài, ngươi lại muốn giết người bịt miệng, cùng lắm là mạng đổi mạng.”
Lưu Tông Mẫn cười chảy nước mắt: “ Nàng xem, nàng xem, đúng là cái thằng ngốc mà, ta mà muốn giết hắn thì hắn có thoát được không?”
Phụ nhân che miệng cười khúc khích, vừa rồi đến nàng cũng nhìn ra Lưu Tông Mẫn chỉ muốn thử thân thử tên tiểu tử đó thôi, tên tiểu tử ngốc đó hay rồi, tưởng người ta định giết người cướp bảo tàng.
Tên thị vệ bị bắt cũng chẳng tỏ ra sợ hãi: “ Tiểu tử ngốc, còn không mau buông ra, khấu đầu với tướng quân đi, mẹ nó, còn xưng đao khách nữa, thế cũng không nhìn ra.”
Mộc Thiên Đào quay đầu nhìn quanh, một đám thị vệ khoanh tay đứng xem trò vui, không ai can thiệp, còn xúi hắn mau mau giết tên vô dụng bị cướp đao đi, liền ngơ ngác trả đao cho người ta.
Tên thị vệ xoa xoa hông: “ Tiểu tử đao pháp chả ra gì nhưng nắm đấm khỏe đấy, tên gì, người ở đâu?”
“ Ta là Hắc Toan Nghê Liễu Vân Long.”
Cả đám cười phun nước bọt, Lưu Tông Mẫn cũng cười lăn ra giường:” Hắc Toan Nghê, Hắc Toan Nghê, mẹ nó uy phong hơn cả danh hiệu lão tử năm xưa xông pha khắp nơi mới có. Được rồi, được rồi, có chuyện gì nói sau đi, không thấy lão tử bận sinh nhi tử à? Các ngươi đưa hắn đi, kiếm chút gì ăn, trông bộ dạng ốm đói kia thì dùng vào việc gì được chứ?”
Thế là một đám thị vệ bá vai bá cổ Mộc Thiên Đào kéo đi hỏi hết chuyện này tới chuyện khác.
Mộc Thiên Đào biết Lưu Tông Mẫn không tùy tiện tin mình, muốn thông qua đám thủ hạ giám định lai lịch của hắn.
Chuyện này chẳng làm khó được hắn, đám lão tặc Lam Điền giờ đang làm giáo luyện dạy võ ở thư viện kia, đám lão tặc đó đều tới tuổi sống nhờ quá khứ, thích nhất là khoe khoang chuyện năm xưa mình tung hoành giang hồ ra sao, Mộc Thiên Đào mưa dần thấm đất cũng biết không ít.
Có điều chuyện hắn nghe được đa phần là đồn đại, không thật lắm, vì thế vừa vặn chứng tỏ rằng hắn không sống ở Lam Điền lâu, chỉ theo một đám đao khách Quan Trung kiếm ăn mà thôi.
Lừa đám đầu óc đơn giản này khó gì, cái khó là làm sao học tư thư viện Ngọc Sơn ngụy trang thành người Quan Trung bình thường kìa.
Nếu không để lộ chân tướng là bản thân mình.
Chỉ mất nửa canh giờ Mộc Thiên Đào đã cùng đám hán tử Quan Trung nhớ quê ngồi ở bệ cửa bê bát mỳ lớn ăn uống chuyện trò.
Hắn còn biết Ngụy Đức Tào bị giam trong gian phòng tối đen xì, tướng quân còn chưa tra khảo hắn.
Giờ có tờ giấy của Mộc Thiên Đào thì có thể bắt đầu rồi.
Mộc Thiên Đào rất muốn đi xem tra tấn, nhưng đám đồng hương lương thiện vội ngăn cản.
Thế là hắn ở phòng bên nghe thấy tiếng gào thét thảm liệt của Ngụy Đức Tào, nghe thấy Ngụy Đức Tào cầu xin muốn đem khuê nữ hiến cho Lưu Tông Mẫn làm tiểu thiếp.
Mấy hôm sau Mộc Thiên Đào nhìn thấy nữ nhân trần truồng mình mấy như búp bê rách bị đám đại hán ném đi ... Nghe nói là đại tướng quân hưởng thụ xong chia cho mấy thân vệ có tuổi ...
Ngụy Đức Tào cũng chết rồi, khi Mộc Thiên Đào lần nữa nhìn thấy ông ta thì đầu ông ta đã biến hình, không biết bị thứ gì kẹp thành như thế, ông ta cũng anh dũng lắm, kháng cự sáu ngày mới chết.
Còn về tiền ở đâu thì ông ta chẳng nói một chữ, Mộc Thiên Đào nghe thấy đêm trước ông ta hối hận gào thét ngày đó đã không liều mình quyết tử với Lý Hồng Cơ.
Hối hận cũng muộn rồi, ông ta chết không chịu nói nên trưởng tử Ngụy Trường Anh bị bắt.
Ngụy Trường Anh nói :" Nhà ta đích thực không còn bạc nữa, nếu phụ thân ta còn sống, ông ấy có thể vay môn sinh cố cựu, giờ ông ta chết rồi, đi đâu kiếm bạc."
Có lẽ là nhìn thấy sự anh dũng của Ngụy Đức Tào, đám thị vệ của Lưu Tông Mẫn chẳng có ý tra khảo Ngụy Trường Anh nữa, cho một đao bay đầu gọn gàng, sau đó dẫn đám binh tốt tới nhà Ngụy Đức Tào vui vẻ ba ngày.
Đó là hành vi cường đạo tiêu chuẩn, dù Lý Hồng Cơ lập quốc, phong quan phong chức, bộ hạ của hắn vẫn chỉ là đám cường đạo không hơn không kém.
Nếu một người coi tiền quan trọng hơn mạng sống, với cường đạo mà nói chỉ còn cách giết đi mà thôi.
Mộc Thiên Đào là một người Quan Trung có học vấn, vì hắn biết viết tên mình, biết tính toán đôi chút, vì thế hắn được sai tới kho bạc kiểm kê bạc tra khảo được.
Chỉ là đến cuối ngày Mộc Thiên Đào vừa rời kho bạc liền bị hai tráng hán xách cổ lên, lục từ trên người hắn một đống đĩnh vạc đĩnh bạc.
Chuyện này bọn chúng lường trước rồi, nên không định làm Mộc Thiên Đào, coi hắn như trò cười để trêu chọc.
Vì giáo dục tên lính tham tiền mới này, bọn chúng dẫn hắn đi xem mười mấy cỗ thi thể thảm vô cùng ngoài kho bạc, số thi thể này đều không còn da.
Tên thị vệ già bị Mộc Thiên Đào bắt ngày hôm đó chỉ một cỗ thi thể không có da nói:” Đây là Trương Lão Tam, trộm một đĩnh vàng, tướng quân bảo hắn mang ra sẽ tha chết, hắn cãi không có, khi bị lục soát ra được liền bị lột da. Tiểu tử, bạc ở ngoài kia thì ngươi thoải mái đi cướp, nhưng vào kho rồi thì ai đụng vào là chết, đó là quân lệnh của tướng quân.”
Những cỗ thi thể không da đó rất hiệu quả, tên tiểu tử kia rốt cuộc không dám lấy trộm vàng bạc nữa rồi.
Hắn còn chủ động nhờ thị vệ quen biễn mỗi ngày rời kho nhớ kiểm tra hắn thật kỹ, tránh bản thân hắn bị ma đưa lối quỷ dẫn đường giấu diếm bạc mang về.
Công tác của Mộc Thiên Đào là cân bạc.
Đôi khi hắn phải làm việc tới sáng ... Vì thực sự quá nhiều bạc.
Trước kia lúc hắn cướp tiền của huân quý đã biết tòa thành này rất giàu có, nhưng ngàn vạn lần không ngờ giàu có tới mức này ... 7000 vạn lượng bạc, còn nhiều hơn cả cái kho tàng của Tào Hóa Thuần, thảo nào khi hắn nói tới chuyện kho tàng, Lưu Tông Mẫn rất bình thản.
Nếu Đại Minh còn có 7000 vạn lượng bạc này thì làm sao mà vong quốc nhanh thế được, kéo dài thêm vài chục năm quốc tộ không khó.
Nếu Đại Minh còn có 7000 vạn lượng bạc, hoàng đế không phải uống thuốc độc ở Thọ Ninh Cung.
Ghi chép rất rõ ràng, bốn thành lấy được từ nhà công hầu huân quý, ba thành lấy từ nhà văn võ bá quan và thương cổ, còn lại đều do hoạn quan cống hiến ra.
Mộc Thiên Đào rất rất muốn dẫn đám người từ chối quyên tiền chống tặc khấu kia tới đây xem đống vàng bạc cao ngất trời này, hắn nghĩ, khuôn mặt những kẻ đó chắc là vô cùng đặc sắc.
Ấy là nếu những kẻ đó còn sống tới ngày nay.
Nếu bảo toàn bộ những kẻ đó đều ngu xuẩn thì không thể nào, trong thời đại hỗn loạn người ăn thịt người này, nếu ngu xuẩn thì làm sao giữ được gia sản như thế.
Đám người đó thực sự nghĩ gì, Mộc Thiên Đào chỉ có thể đoán chứ không thể biết được.
Nhưng hắn có rằng chỉ cần một người đọc sách, lại biết suy nghĩ bình thường là có thể nhìn sự thể phát triển thấy được ảnh hưởng tới tương lai.
Vì thế Mộc Thiên Đào nhìn chuyện mà đám Lý Hồng Cơ, Ngưu Kim Tinh, Lưu Tông Mẫn đang làm có thể thấy được, đám người này không có hùng tâm tráng chí nuốt chửng thiên hạ.
Hắn biết một người có hùng tâm thực sự thế nào, nhìn Vân Chiêu là thấy.
Rất nhiều người sợ Giải Trại, sợ Hàn Lăng Sơn, sợ Tiền Thiểu Thiểu, sợ Vân Dương ... Thậm chí sợ cả Tiền Đa Đa, nhưng chẳng mấy ai sợ Vân Chiêu.
Dù là người phạm tội cũng coi Vân Chiêu là cứu tinh cuối cùng, hi vọng thông qua sám hối, chuộc tội để được Vân Chiêu xá tội.
Có người được xá tội thật ... Nhưng tuyệt đại đa số vẫn chết.
Bất kể là sống hay là bị xử tử, bọn họ đều không oán trách Vân Chiêu, bọn họ cho rằng nam nhân đó đã tận lực rồi.
…..
Mình từng đi qua vùng tây bắc TQ, chuyện người ta ôm bát cơm ngồi chân tường ăn là có thật đó.