Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 856 - Q4 - Chương 152: Trả Điện Báo Cho Trẫm. (1)

Q4 - Chương 152: Trả điện báo cho trẫm. (1)

Ngày hôm sau Vân Chiêu nhận được đầu người của Tả Lương Ngọc, Tả Mộng Canh, xem xong quyết định một cái làm chén rượu, một cái làm chén trà, chọn thế nào là lựa chọn của đám công tượng hắc ám, bọn họ quen việc rồi.

Đế quốc cần công cụ thể hiện võ lực và uy nghiêm, đầu hai cha con Tả Lương Ngọc là công cụ tốt.

Chỉ vậy thôi, hai kẻ này chẳng đáng để Vân Chiêu tốn thêm thời gian.

Tu tu tuu ...

Tàu hỏa phun cột khói đen kìn kịt, đưa Vân Chiêu lên Ngọc Sơn.

À đúng rồi, có chuyện quan trọng cần phải nói, bây giờ cái ấm nước biến chạy ngớ ngẩn mà trước kia ai cũng cười Vân Chiêu giờ đã thay thế xe trâu thành công cụ giao thông nối liền thư viện Ngọc Sơn và thành Ngọc Sơn rồi.

Thấy đầu tàu dần dần hoàn thiện thành hình dáng mình quen mắt, Vân Chiêu rất hài lòng.

Tàu hỏa của thư viện chưa đủ lớn, mặc dù có thể đưa mấy chục vạn cân hàng lên Ngọc Sơn trong một lần, Vân Chiêu vẫn thấy chưa đủ, với y thì trăm vạn cân cũng mới chỉ là bắt đầu thôi.

Dốc Ngọc Sơn rất cao, hôm nay tầu chở đầy hàng hóa, thêm nửa đầu là khoang chở khách đầy người, vì thế lúc tới con dốc dựng đứng, từ đường ray khác có một cái đầu tàu khác chạy tới, nối vào phía sau, cái phía trước kéo, cái phía sau đẩy, như thế mới đủ sức đưa được người và hàng lên Ngọc Sơn.

“ Đó là thiết kế của ta đấy, tinh diêu không? “ Vân Chiêu đắc ý khoe sáng tạo thiên tài của mình:

Trương Quốc Trụ mặt lạnh tanh:” Nếu như bệ chịu bỏ thêm tâm tư vào quốc vụ, chia sẻ gánh nặng cho thần, thần nhất định cảm thụ được sự tinh diệu của chiếc tàu hỏa này, cũng sẽ dùng ngôn ngữ tinh diệu nhất chúc mừng bệ hạ.”

Vân Chiêu lắc đầu: “ Không thể vượt quyền, quân vụ là của ta, chính vụ là của ngươi, chúng ta phải tạo thành thói quen này từ bây giờ.”

Kỳ thực Trương Quốc Trụ rất không yên tâm về thứ này, hắn rất sợ đi nửa chừng cục sắt to tướng sẽ xảy ra sự cố không chạy được nữa, lúc đó hắn cùng cục sắt vạn cân này lao xuống vực, hắn thà đi xe trâu còn hơn.

Nhưng ngoại trừ tay nắm chặt lan can ra thì hắn không thể hiện mình sợ: “ Bệ hạ nếu đã xử lý quân vụ thì cũng phải xử lý cả phần cung ứng hậu cần cho quân đội chứ, mảng đó là của bệ hạ, đâu phải của thần.”

Vân Chiêu nghiêm mặt: “ Vì ta còn có việc quan trọng hơn để làm.”

Trương Quốc Trụ mặt tối sầm: “ Bệ hạ hôm nay lại đi nghiên cứu hai mươi sáu cái máy điện báo của người sao?”

“ Đúng thế. “ Vân Chiêu nghiêm túc gật đầu, từ khi phân quyền, y không cần cả ngày tối mặt đọc văn thư xử lý sự vụ nữa, có thể theo đuổi chút mộng tưởng rồi: “ Nếu làm tốt có thể thiên lý truyền âm.”

Trương Quốc Trụ hít sau một hơi: “ Được, nếu bệ hạ đã cố chấp với cái thiên lý truyền âm này như thế, phải chăng bệ hạ nên giải thích một chút, từ thư viện Ngọc Sơn tới thành Ngọc Sơn có 15 dặm, bệ hạ vì truyền đoạn tin ngắn mà phải dùng máy phát điện, máy điện báo, còn phải kéo đường dây điện giữa hai vùng, hao phí tận một vạn sáu nghìn đồng bạc.”

“ Hơn nữa tin tức truyền đi còn không khớp nhau nữa, chẳng lẽ bệ hạ một lòng vùi đầu vào phương diện này là vì tương lai đế quốc?”

Vân Chiêu cảm thấy thật cô đơn, chẳng ai hiểu y cả: “ Ta thực sự không phải chỉ chơi đùa ... Hơn nữa ta chỉ thi thoảng mới đi xem một lần, ta đâu có chậm trễ quốc vụ.”

Đang nói chuyện thì một cái tàu lượn lướt qua trên đầu tàu hỏa, Vân Chiêu tức thì mừng rỡ đứng dậy vẫy tay gọi lớn người đang bay trên kia.

Trương Quốc Trụ hết nói nổi, hắn thực sự không cách nào bình phẩm chuyện Vân Chiêu đang làm là đúng hay sai.

Nếu nói đúng, tấm gương vị hoàng đế thợ mộc của Đại Minh vẫn còn đó. Nếu nói sai, cái tàu hỏa mà trước đó mọi người coi như món đồ chơi vô dụng, cực lực phản đối y bỏ công sức vào đó, giờ đã chứng minh tính thực dụng của nó.

Hoàng đế không có chuyện nhỏ, người khác có thể phạm sai lầm, hoàng đế thì không, vì một sai lầm thôi cũng có thể gây đại họa, Vân Chiêu có thể đúng 99 lần, nhưng hắn vẫn đề phòng 1 lần sai phạm kia.

Tàu hỏa tới trạm thư viện Ngọc Sơn, Vân Chiêu nhảy xuống tàu, đưa mắt tiễn nó tiếp tục chạy về phía viện nghiên cứu, sau đó cùng đám thị vệ đông đào vào thư viện.

Từ Nguyên Thọ giờ có tự giác của thần tử, sớm đứng ở cửa thư viện chờ đợi: “ Cung nghênh bệ hạ.”

Vân Chiêu phất tay: “ Tiên sinh hôm nay có chuyện gì, nói nhanh chút, lát ta còn có việc.”

Từ Nguyên Thọ thi lễ lần nữa: “ Lát nữa bệ hạ không có chuyện gì đâu, lão thần đã thu hết đồ chơi của bệ hạ vào kho rồi.”

“ Cái gì? “ Vân Chiêu tái mặt, kiềm chế hết mức không gọi thị vệ lôi lão già to gan lớn mật này đi chặt đầu, nói lớn: “ Đó không phải là đồ chơi, đó là thành tựu khoa học.”

Từ Nguyên Thọ ung dung cười nhẹ:” Bệ hạ, nếu không phải là đồ chơi, vậy thì giao phó cho hữu ti xử lý, bệ hạ đâu cần tự mình làm.”

Vân Chiêu lạnh giọng: “ Người khác không hiểu.”

“ Bệ hạ nói lời ấy sai rồi, Lam Điền ta ít thiếu nhất là người tài trí siêu việt, khéo léo tinh tế, bệ hạ năm xưa cùng đồng song đấu máy bay giấy cũng rơi xuống thế kém, thần thực sự không nhìn ra thiên phú thành thợ giỏi của bệ hạ. “ Từ Nguyên Thọ quay sang bên hỏi: “ Quốc tướng thấy sao?”

Trương Quốc Trụ thấy Từ Nguyên Thọ làm thế hơi quá tay, không cố kỵ thể diện hoàng đế, nhưng có khi dùng thuốc mạnh trị bệnh là cơ hội tốt, nhân cơ hội nói ngay: “ Bệ hạ, như Nguyên Thọ tiên sinh nói là ổn thỏa nhất, bệ hạ đích thực còn nhiều chuyện phải xử lý hơn. Thanh Long cùng Vân Mãnh đã vượt Lô Thủy, tới nay nửa tháng rồi mà chưa có tin báo, bệ hạ nên nghĩ tới an nguy của tướng sĩ, chứ không phải nghiên cứu điện báo gì đó.”

Vân Chiêu bực mình: “ Một đội quân vũ trang tới tận răng, lại có tám thành là người bản địa, ngươi nghĩ có chuyện gì được?”

Trương Quốc Trụ lần nữa khom người nói: “ Tóm lại là bệ hạ nên nghĩ nhiều việc này thì hơn, ngoài ra tướng quân Tần Lương Ngọc không chịu rời khỏi Thạch Trụ, nơi đó địa thế hiểm yếu, hỏa pháo không thể thi triển. Cao Kiệt tấn công hai lần đều bị đánh lui. Bệ Hạ cũng nên nghĩ cách, đừng để Bạch Can Quân trốn vào núi sâu, lâu ngày sẽ thành mầm họa của đế quốc.”

“ Bảy thành Bạch Can Quân đã thành người của chúng ta, Cao Kiệt là con heo à? Ngay cả Thạch Trụ bé tí tẹo cũng không đánh hạ được. “ Vân Chiêu tức giận: “ Bao năm qua ta luôn tôn kính bà ấy, nhưng bà ấy cho tới tận giờ vẫn để bụng chuyện ta xưng đế, ngay cả Phùng Anh năm ngoái biếu quà năm mới cũng bị bà ấy ném đi, nói cái gì mà không ăn đồ bố thí.”

“ Bà ta vì Đại Minh chinh chiến cả đời, bách tính chịu ơn huệ đó, nhưng không thể vì thế cứng đầu không cải hóa nổi, không nhìn bách tính Xuyên Trung sáu năm rồi cơ cực lầm than sao? Liên tục khiêu chiến lòng kiên nhẫn của trẫm.”

Từ Nguyên Thọ thấy Vân Chiêu dùng tới tôn xưng rồi, không nói thêm nữa, mời Vân Chiêu và Trương Quốc Trụ tới viện tử của mình uống trà.

Tới viện tử của Từ Nguyên Thọ mới phát hiện nơi đó chật kín người.

Vân Chiêu biết mình trúng kế rồi, e rằng hôm nay sẽ phải xử lý công vụ suốt cả ngày.

Không ngoài dự liệu, đến chập tối Vân Chiêu mới thoát khỏi hội nghị phiền hà, không rảnh đi tìm điện báo của y nữa.

Lần này y không ngồi tàu hỏa xuống núi nữa mà men theo đường tàu hỏa đi từng bước một.

Trương Quốc Trụ thấy Vân Chiêu có nhã hứng đó vui vẻ đi theo, nói thật ngồi tàu hỏa xuống núi với hắn mà nói còn thử thách thần kinh hơn lên núi gấp bội.

Đi đường tàu hỏa cũng chẳng dễ chịu gì, vì khoảng cách giữa hai thanh gỗ, đi một bước quá nhỏ, nếu vượt qua thêm một thanh gỗ nữa lại bước quá lớn. Vì thế Vân Chiêu đi trên đường sắt hẹp, người lúc nghiêng trái lúc ngả phải như trẻ con.

Đám thị vệ cố nhịn cười.

Trương Quốc Trụ nhìn cảnh sầm mặt, bảo hắn làm sao mà có thể tin bệ hạ năm xưa làm ra thấy mấy thứ này không phải chỉ để chơi vui.

Bình Luận (0)
Comment