Để xua đuổi hình ảnh bệ hạ trước kia ngồi trên ấm nước chạy vòng quanh sân cười khanh khách như đứa trẻ to đầu, Trương Quốc Trụ vội chuyển tâm tư sang chính sự: “ Bệ hạ, nay cựu bộ Dương Thiếu Khang, Chu Hàm, Kim Tử Long ở Vân Nam sẵn lòng mở đường cho quân ta, chúng ta có cần chi viện cho họ không?”
Nghe nói tới chính sự, Vân Chiêu quả nhiên đứng lại, nhảy xuống đất đi đàng hoàng: “ Lúc chúng ta gian nan, bọn chúng không thèm để ý, ta từng phái Vân Phúc tới mời chúng về giúp đỡ, kết quả là bị bẽ mặt, người ta chế nhạo, nói cái gì nếu không nể mặt chút nguồn gốc xưa đã chém đầu Vân Phúc.”
“ Nay chúng ta thành công, chúng muốn ngồi hưởng thành quả à, trên đời làm gì có chuyện dễ như thế.”
“ Nay nam bắc Giao Chỉ chia rẽ, Trịnh thị và Nguyễn thị phân tranh nhiều năm chưa dứt. Bọn chúng lại ẩn náu ở Trấn Nam Quan, e là có ý đồ ngày nào đó hoàn thành mục tiêu Quận huyện Giao Chỉ của Minh Thành Tổ, chấn hưng uy phong của Thích gia quân của chúng, từ đó tiếp tục đòi hỏi địa vị và vinh quang với triều đình.”
“ Nếu chúng ta không thể cho thứ chúng cẩn, rất có khả năng chúng nam hạ tự lập ở Giao Chỉ. Hừ, bọn chúng suy nghĩ quá hiển nhiên rồi.”
“ Bọn chúng cho rằng chỉ cần che giấu thực lực là có thể một ngày nào đó xuất kỳ binh làm lên sự nghiệp lớn. Nhưng không biết rằng thế giới đang biến đổi từng ngày, sự cường đại mà chúng kiêu ngạo tới nay không thể gọi là cường đại nữa.”
“ Đồng thời chúng cũng quá coi thường Giao Chỉ rồi, từ thời Hán Vũ Đế, chúng ta không ngừng muốn kinh lược Giao Chỉ, tới Đại Minh càng hai lần chiếm lĩnh Giao Chỉ, kết quả thế nào? Còn chẳng phải vẫn mất Giao Chỉ đấy sao? Đó còn là lúc Đại Minh hùng mạnh đủ sức chinh chiến bốn phương đấy.”
“ Thích soái sinh năm đứa con, thứ tử chết sớm, bốn đứa còn lại chỉ là hạng tầm thường, duy có chất nhi Thích Kim có vài phần phong mang Thích soái xưa. Dương Văn Thông, Chu Ngọc, Kim Phúc đúng là mãnh tướng chân chính, nhưng họ chết rồi.”
“ Nay hai đời đã qua, ta không tin con cháu đám cựu bộ Thích gia quân bỏ chạy khỏi chiến trường năm xưa còn có dũng khí huyết chiến tới cùng giống tổ phụ. Trong khi Giao Chỉ trong nước phân tranh, chinh chiến liên miên, quân đội thiện chiến, đám người bọn chúng đặt một chân vào Giao Chỉ xem, lũ tàn binh bại tướng đó chẳng còn nửa cái mạng mà về ở đấy mà lớn lối, không biết tự lượng sức.”
Trương Quốc Trụ do dự một chút nói: “ Bệ hạ trước đó nói Tần Lương Ngọc tuyệt tình tuyệt nghĩa, nay lại chẳng có tình hương hỏa với cựu bộ Thích gia quân, thần lo truyền đi không tốt cho thanh danh bệ hạ.”
Vân Chiêu hừ lạnh: “ Không tốt cho thanh danh của ta à? Giờ thân phận ta là gì?”
“ Hoàng đế Đại Minh ạ.”
“ Ngươi đã bao giờ nghe nói tới hoàng đế nói chuyện tình nghĩa với người ta chưa? Cái trẫm muốn là nhất thống thiên hạ, tất cả những kẻ đứng ở phía đối lập trẫm đều là kẻ địch trẫm, hoặc là phục tùng hoặc là chết, chỉ có vậy thôi.”
Trương Quốc Trụ biết Vân Chiêu đang tức giận, nhưng không ngờ lại tức giận như thế, đánh mắt với thị vệ, bọn họ lập tức ngăn tàu hỏa đã đợi từ lâu, đoàn người lên tàu về thành Ngọc Sơn.
Về tới Phùng Anh, Tiền Đa Đa và ba đứa con đang tụ tập một chỗ, năm mẹ con đang bện dây lụa hết sức vui vẻ hài hòa.
Tiền Đa Đa thấy trượng phu về thì lấy cái ví tiền cực lớn chạy ra ướm thử lên người Vân Chiêu: “ Chàng thích hợp với ngọc bội hơn, thứ này buộc trên người không tương xứng.”
Vân Chiêu hừ một tiếng ngả người xuống giường gấm, Vân Xước trèo lên người, đàng hoàng ngồi khoanh chân trên bụng y, giọng ngọng ngịu: “ Cha không vui.”
Vân Chương kiến nghị: “ Cha không thích ai đánh đít người đó, thế là vui.”
Vân Hiển nói: “ Không được, người làm cha giận mà cha không đánh được nhiều lắm.”
Vân Chiêu thực sự đang rất bực mình, nghe hai đứa nhi tử ngốc đối đáp càng bực hơn, hỏi hai lão bà: “ Nhi tử của ta lúc nào cũng đều ngốc thế này sao?”
Tiền Đa Đa phì cười: “ Chàng chẳng phải hay nói ngốc một chút mới giống con chàng à?”
“ Không được, sinh ra trong nhà ta thì phải thông minh một chút thì hơn, nếu không bị người ta bán còn giúp chúng đếm tiền.”
“ Hôm nay chàng bị ai bán thế?”
“ Trương Quốc Trụ, hôm nay hắn nhân lúc thư viện Ngọc Sơn mở đại hội, đẩy hết chuyện có khả năng mang tiếng ác cho ta.”
Phùng Anh cũng biết thời gian qua Vân Chiêu phiền lòng chuyện Tần Lương Ngọc, lên tiếng: “ Chàng có thể giao cho thiếp làm.”
Vân Chiêu lắc đầu: “ Không được, ta là hoàng đế, nên quyết đoán phải do ta làm, không thể đẩy việc cho người khác.”
Tiền Đa Đa tặc lưỡi mấy cái: “ Làm thần tử của chàng khổ thật, nói thẳng thì chàng không vui, vòng vèo khuyên gián chàng thì chàng cũng không vui. Vậy chàng nói xem họ phải làm gì chàng mới vui.”
“ Trả điện báo cho trẫm thì trẫm không giận ai nữa. “ Vân Chiêu nghiến răng ken két, bế khuê nữ đặt sang bên gọi hai nhi tử đi theo mình, giờ nhìn hai lão bà cũng thấy khó chịu:
Sự nghiệp nghiên cứu khoa học của Vân Chiêu bị cản trở, thế nhưng sự nghiệp thiên thu của Vân Chiêu đang tiến triển vô cùng thuận lợi, đại quân Lam Điền đi tới đâu, trật tự xã hội cũ tan thành tro bụi, quan viên mới tiến vào, trật tự mới liền kiến lập nên trật tự mới tới đó.
Tất cả giống như dùng chổi quét quả mặt đất bẩn thỉu vậy.
Chiến thuyền bọc thép của y đang lượn lờ quanh đại dương, một khi phát hiện ra mục tiêu, những chiếc thuyền đó như cá mập nhào vào con mồi, cắn xé chúng, nuốt sạch sành sanh.
Các đại thần của y đã hiểu quy luật kinh tế tối thiểu, đang chế định ra chính sách giúp Lam Điền tiếp tục duy trì phồn hoa.
Quân Lam Điền của y đi tới đâu, chiến loạn dập tắt ở đó, mọi thứ thiếu trật tự, thiếu đạo đức, thiếu hợp tình hợp lý, bất công đều biến mất.
Dưới áp lực của quan viên và quân đội, người Đại Minh xưa nay thích trồng thứ nọ thứ kia vào đất, cuối cùng cũng có thể trồng thứ mình muốn rồi.
Đối với tương lai đế quốc, Vân Chiêu không phải lo lắng gì nữa, với cơ sở vững chắc của Lam Điền bây giờ, y tin chưa tới mười năm, một Đại Minh cường đại sẽ lần nữa đứng sừng sững ở phương đông.
Nhưng y vẫn có điều lo lắng ... Y có hai đứa con ngốc.
Năm nay chúng đã được Từ Nguyên Thọ đón lên thư viện đích thân dạy vỡ lòng rồi, nhưng mà kết quả xem chừng không được khả quan lắm.
Thư viện Ngọc Sơn đã bắt đầu xuất hiện đề số học tính lượng nước trong ao, cũng xuất hiện vấn đề hợp tác giữa công tượng nhanh tay và công tượng chậm chạp rồi, càng xuất hiện vấn đề hai cái xe ngựa đi ngược hướng từ Lạc Dương tới Trường An.
Không chỉ như thế, số lượng từ đồng âm, đồng nghĩa, từ biến thế quá nhiều của Hán ngữ, tạo thành phiền toái không thể vượt qua của hai tiểu vương tử tám tuổi.
Nhưng vì cha chúng là Vân Chiêu, thư viện Ngọc Sơn gửi gắm kỳ vọng lớn vào hai tiểu vương tử.
Bất kể ở mặt học tập hay luyện võ, Từ Nguyên Thọ đều muốn đem toàn bộ tiếc nuối trên người Vân Chiêu bù đắp vào hai đứa bé đáng thương ngày.
Năm xưa Vân Chiêu yêu nghiệt thế nào, nay hai đứa con của y phải gánh chừng ấy áp lực.
“ Cha các ngươi làm toán chưa bao giờ sai, thậm chí có thể ra những đề toàn thú vị lại có chút độ khó cho mọi người.”
“ Cha các ngươi khi học Tam, Bách, Thiên nhìn qua một lần là nhớ.”
“ Cha các ngươi tuổi này đã có thể làm sách luận rồi.”
“ Cha các ngươi võ công không tốt, nhưng có thể dùng trí tuệ để thoát khỏi khốn cảnh không am hiểu võ công.”
“ Cha ngươi ...”
Hai đứa bé mỗi ngày sống dưới sự đả kích nghiêm trọng, làm về nhà Vân Chiêu phải an ủi phụ đạo tâm lý rất lâu, nếu không thì đám người kia bức ép chúng thành biến thái rồi.