Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 868 - Q4 - Chương 164: Rào Không Chặt Sẽ Có Chó Chui Vào. (2)

Q4 - Chương 164: Rào không chặt sẽ có chó chui vào. (2)

Lưu chủ bạ lập tức đứng dậy, cách Vân Chiêu mười bước quỳ rạp xuống cung kính nói: “ Bẩm bệ hạ, mùa xuân gieo mầm có Tấn thương Tôn Nguyên Đạt sống ở Dương Châu dựa theo sản xuất từng mẫu ruộng cấp tiền. Bọn họ không cần lúa mạch, chỉ yêu cầu các nông phu chăm sóc thật tốt, không chỉ thế họ trả tiền phân bón, tiền nước, yêu cầu phải cắt tỉa lúa mạch chỉnh tề, phải đẹp mới được.”

“ Lão nô kiểm tra qua bạc cùng hạt giống, phân bón mà họ cung cấp cho bách tính, xác định việc này có thể khiến bách tính bản địa có nhiều thu hoạch hơn, tất nhiên làm theo.”

“ Từ mùa xuân lão nô liền luôn chú ý tới số lúa mạch này, luôn lo bọn họ có mưu tính gì, tới khi mạch thu hoạch, lão nô mới yên tâm. Hẳn là tên Tôn Thành Đạt đó bỏ tiền mua lấy nụ cười của bệ hạ thôi.”

Vân Chiêu nghe vậy cười hỏi: “ Trong chuyện này có dính líu gì tới con chó già ông không đấy?”

Lưu chủ bạ vội nói: “ Lão nô làm sao dám quyết định thay bệ hạ, khi Tôn Thành Đạt làm việc này, lão nô thực sự không hiểu hắn có ý đồ gì, chỉ thấy bách tính bỗng nhiên có thêm mười vạn đồng bạc nên mới đồng ý. Nếu thứ chó má ấy làm bệ hạ không vui, để lão nô đi chém đầu hắn ngay.”

“ Í, tên Tôn Thành Đạt đó lại ở ngay Lam Điền à?”

“ Bẩm bệ hạ, từ khi hạt giống trồng xuống, hắn ở lỳ tại Lam Điền, không đi đâu hết.”

Vân Chiêu cười lạnh: “ Chỉ mười vạn đồng bạc mà muốn gặp trẫm, hắn nằm mơ rồi, đi bảo với Tôn Thành Đạt, Tấn thương coi rẻ trẫm quá đấy.”

Lưu chủ bạ như choàng tỉnh từ giấc mộng, rống lên: “ Lão nô nói mà, lão nô đã nói mà, tên chó má đó có ý đồ gì, thì ra muốn gặp bệ hạ, xin xỏ bệ hạ, lão nô đi chém đầu hắn.”

Vân Chiêu lắc đầu: “ Chém đầu thì không cần, lần này nể mặt con chó già nhà ông, chỉ cần bọn họ làm việc khiến trẫm hài lòng, trẫm gặp bọn họ cũng không hề gì.”

Lưu chủ bạ dập đầu bồm bộp xuống sàn, khi Vân Chiêu quát cho mới đi lùi ra khỏi đại đường huyện nha.

Bùi Trọng sau rèm đợi ông ta đi rồi mới tới bên Vân Chiêu bẩm báo: “ Theo như thần điều tra, Lưu Hỉ Tài thực sự không câu kết với Tôn Nguyên Đạt, ông ta bị lợi dụng thôi ạ.”

“ Chính vì không câu kết trẫm mới nể mặt ông ta, nếu có thì con chó già này không dùng được nữa rồi. Tấn thương và Huy thương đấu nhau ở Dương Châu dữ dội lắm, trẫm muốn xem đám hào thương này muốn làm gì.”

“ Thần cho rằng vì huyện Lam Điền ra quy định buôn muối chỉ được một thành lợi, đám người này mất đi lợi ích từ muối, với bản tính tham lam của chúng, chỉ thương mại trên biển mới thỏa mãn được.”

Vân Chiêu vỗ bàn:” Xem ra Thi Lang trông biển rất nghiêm, đây là chuyện tốt, gửi thư cho Chu Tước, hỏi xem đã tới lúc mở mậu dịch trên biển chưa?”

Bùi Trọng khom người đi làm ngay.

Chuyện xảy ra hồi sáng với Vân Chiêu mà nói cũng chẳng có gì to tát cả, từ khi y thành hoàng đế, có vô số phe lợi ích muốn tiếp cận.

Nhưng mà làm một cách uyển chuyển như Tôn Nguyên Đạt là lần đầu.

Lưu chủ bạ khúm núm vừa mới rời đại đường đã biến thành con sư tử già nổi giận, triệu tập lục phòng thư lại, tam ban nha nha dịch, nghiến răng nghiến lợi nói:

“ Kẻ nào có quan hệ tư nhân với Tôn Nguyên Đạt thì đứng ra, đừng để lão phu tóm được.”

Cái uy của Lưu chủ bạ ở huyện Lam Điền này không phải vừa, ai chẳng biết ông ta là con chó của hoàng đế, bình thường cũng ôn hòa đấy, một khi nổi giận thì cả huyện phải nơm nớp lo sợ.

Chốc lát sau đã có hai thư lại, một bộ đầu rời hàng, quỳ dưới đất không dám nhìn cặp mắt ăn thịt người của Lưu chủ bạ.

“ Lão phu theo hầu bệ hạ đã 15 năm rồi, 15 năm qua luôn hết sức cẩn thận không dám phạm sai lầm nhỏ nào, chỉ muốn đem sức tàn này hiến cho bệ hạ, làm thêm chút việc cho Lam Điền, để mưu cầu chút tiền đồ cho con cháu. Giờ hay rồi, nhiều năm bắn nhạn lại để làm nhạn mồ mù mắt.”

“ Làm sai, bệ hạ chẳng những không trách phạt con chó già này, ngược lại còn nể mặt lão phu, ủy khuất bản thân để cho mưu kế của gian thương thành công. Nói cho các ngươi biết, mạng của lão phu có thể không cần, nhưng thể diện của bệ hạ không được mảy may tổn hại.”

“ Giờ nói cho ta biết, các ngươi nhận bao nhiêu lợi ích từ Tôn Nguyên Đạt, giờ nói cho rõ, lão phu còn có thể che đậy cho một chút, nếu không nói, vậy bó lên pháp ti, bọn họ sẽ có cách làm rõ.”

Ba người kia nghe nói tới pháp đi là nhũn người ngã ra đất, tên bộ đầu là cứng cỏi một chút, dập đầu kêu lớn:” Thuộc hạ nhất thời hồ đồ, Tôn Nguyên Đạt nói lần này trên người hắn mang theo nhiều tiền tài, nhờ thuộc hạ chủ ý phủ đệ ở Lam Điền, cho nên thu 600 đồng bạc, phát cho huynh đệ coi như phúc lợi, chỉ giữ 200.”

“ Lão chủ bạ, thuộc hạ thề không làm gì tổn hại tới huyện Lam Điền, chỉ bình thường hay đi qua phủ hắn tuần tra chút thôi, nếu như thuộc hạ làm gì thương thiên hại lý, hại cho Lam Điền, để thuộc hạ chết không tử tế.”

Hai thư lại thấy bộ đầu nói rồi cũng rối rít khai:” Bởi vì bọn tiểu nhân trông coi ruộng đất ở Lam Điền, cho nên qua lại thân cận với Tôn Nguyên Đạt một chút, hắn luôn muốn mua một mảnh đất ở Lam Điền, nên tặng bọn tiểu nhân mỗi người 500 đồng bạc.”

“ Đất đai huyện Lam Điền chúng ta phân phối theo chính sách, không phải là bỏ tiền ra là mua được, dù trong ruộng có chút ruộng công, nhưng ai dám đụng vào?”

“ Lão chủ bạ, bọn tiểu nhân nhất thời hồ đồ, xin lão chủ bạ khai ân.”

Lưu chủ bạ lạnh lùng nhìn ba người:” Trước khi bệ hạ tới Lam Điền, lão phu xem sổ rách, may mà không có vấn đề, các ngươi coi như may mắn. Quan viên Lam Điền chỉ có thể nhận bạc từ bệ hạ, ít hay nhiều là chuyện vui, giờ các ngươi cầm bạc của người khác, tay bẩn, lòng cũng bẩn rồi. Nộp hết số tiền đã nhận lên, không cần tới huyện nha làm việc nữa, các ngươi tự làm hỏng đường tiến của mình, chớ trách lão phu hà khắc.”

Trời đã tối hẳn, khách sảnh nhà Tôn Nguyên Đạt lại chật kín người.

Tôn Nguyên Đạt ngồi ở giữa ngậm tẩu thuốc, những người khác lặng im không nói, bầu không khí ngột ngạt cực độ.

Bách Thắng Thông chưởng quầy Dương Văn Hổ là một người trung niên dáng vẻ thư sinh, nhìn ra ngoài mãi nãy giờ, nói với Tôn Nguyên Đạt: “ Tôn công, trời tối rồi, nên thắp đèn thôi.”

Tôn Nguyên Đạt sực tỉnh ra lệnh, tức thì có sáu nha hoàn xinh xắn mang nến tới, phòng liền sáng bừng.

“ Bệ hạ và quốc tướng lúc này hẳn là đã biết tới những người chúng ta rồi chứ? “ Một lão giả khẩu âm Hấp huyện cực nặng tên Phùng Thông nói:

Dương Văn Hổ cười khổ:” Hẳn là rồi, nhưng là họa hay phúc thì khó nói.”

Tôn Nguyên Đạt đặt tẩu thuốc xuống:” Lôi Hằng tướng quân tiến quân Dương Châu có tới phủ các ngươi cướp đoạt không?”

Ai nấy lắc đầu, lúc đại quân vào thành, bọn họ còn nghĩ sắp bị diệt tộc rồi.

Mặc dù quan viên Lam Điền tiếp nhận Dương Châu xong có đo đạc lại ruộng đất, đem đất đai dư của bọn họ chia cho điền hộ, nhưng không tước đoạt cửa hiệu của họ.

Dương Văn Hổ nói: “ Chuyện này thì không, nói thật, mặc dù từ trong miệng quan viên biết chúng ta phải nộp thuế, nhưng đem tiền tới nhà họ không nhận. Giả như Lam Điền không thu tiền kín, Dương Văn Hổ này nguyện đóng nhiều thuế hơn.”

Phùng Thông thở ngắn than dài: “ Trương Gia Khẩu bị Lam Điền san thành bình địa, còn định giá muối thống nhất cho Đại Minh, không gian lợi nhuận quá nhỏ. Những người dựa vào muối phát tài như chúng ta, sau này đi đâu về đâu.”

Tôn Nguyên Đạt ho khù khụ:” Vậy phải xem bệ hạ phán quyết ra sao đã, có điều chúng ta cũng có thể nhìn ra manh mối từ tác phong hành sự của bệ hạ. Thiên hạ đã là của bệ hạ rồi, mọi người không cần lo nhà mình bị Sấm tặc, Trương tặc bóc lột, phá nát thiên hạ cũng chẳng có lợi gì với bệ hạ.”

“ Giờ chúng ta đã truyền tin đi, vậy thì thong thả đợi là được, ta không tin khắp hoàng đình Lam Điền không có ai sáng mắt nhìn ra ý đồ tiếp cận bệ hạ của chúng ta.”

Mọi người gật đầu, uống trà chẳng có chút tư vị nào, tiếp tục đợi.

Bình Luận (0)
Comment