Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 869 - Q4 - Chương 165: Thời Đại Đường Sắt Tới Rồi. (1)

Q4 - Chương 165: Thời đại đường sắt tới rồi. (1)

Trong phòng có gần ba chục người mà im phăng phắc, chỉ thi thoảng có tiếng thở dài não ruột, bọn họ đều là đại thương cổ thuộc Tấn thương và Huy, hai hệ thương nhân lớn nhất Đại Minh. Đám người này trước kia vốn đánh nhau sống chết, nhưng bây giờ có uy hiếp lớn hơn, ép tất cả bọn họ phải ngồi xuống với nhau cùng tìm ra con đường sinh tồn.

Lúc này quản gia Tôn phủ chạy vội vào, từ xa đã hô lớn:” Lão gia, Lưu chủ bạ tới thăm.”

Tất cả tinh thần phấn chấn đứng dậy, không đợi Tôn Nguyên Đạt nói đã kéo nhau vào gian trong, suốt một năm bàn mưu tính kế, thành bại ở thời khắc này.

Nha hoàn nhanh nhẹn thu dọn chén bát, lau dọn sạch sẽ bàn ghế, nhìn không ra từng có rất nhiều người tụ tập trong phòng, chuẩn bị thêm bánh trái, sau đó thấy Lưu chủ bạ mặt phủ sương giá đi vào.

Cả đám liền có linh cảm không lành, chẳng lẽ chuyện hỏng rồi.

Quả như rằng, Lưu chủ bạ đầu tiên nhìn chằm chằm Tôn Nguyên Đạt, sau đó ngồi xuống vị trí cho khách: “ Các ngươi hại lão phu thật thảm.”

Tôn Nguyên Đạt biết ý đồ của mình sớm muộn cũng không che giấu được, nhưng không cho rằng đó là chuyện gì to tát, tủm tỉm cười: “ Chúng tôi chỉ muốn gặp bệ hạ, không hề có ý hại lão chủ bạ.”

Lưu chủ bạ rót trà uống cạn ba chén mới nói: “ Lão phu và bệ hạ không phải quân thần, mà là chủ phó, ta nghĩ Tôn chưởng quầy hiểu điều này.”

Tôn Nguyên Đạt tất nhiên biết, ông ta tìm hiểu kỹ lưỡng mới ra tay mà, nịnh: “ Nếu không phải chủ phó, với tài năng chấp chưởng kinh kỳ của Lưu chủ bạ bao năm, sao lại vui vẻ làm chủ bạ nho nhỏ chứ.”

“ Tài năng gì chứ, làm lão phu chết thẹn mất, bệ hạ thấy lão phu cần cù nên mới để ta lại vị trí này. Hừ, cái trò của các ngươi, bệ hạ nhìn một cái là thấu, các ngươi chỉ che mắt được kẻ vô dụng như ta, chứ đổi lại là quan viên xuất thân thư viện Ngọc Sơn, chủ thủ đoạn ấy chẳng đủ các người ta để vào mắt.” Lưu chủ xua tay liên hồi: “ Sau này đừng có tặng tiền cho người phía dưới lão phu nữa, tặng tiền là bằng với hại bọn họ. Trước khi ta tới đây đã đuổi hai thư lại, một bộ đầu khỏi huyện nha, vĩnh viễn không dùng.”

Đó vốn là ba quân cờ Tôn Nguyên Đạt dùng để thăm dò, nên kết cục thế nào ông ta không bận tâm:” Đó đâu tính là hối lộ, tại hạ thấy họ sống khổ quá, cho ít chi phí trà nước xe cộ.”

Lưu chủ bạ cảnh cáo:” Sau này chớ thăm dò, quan viên Lam Điền không nghèo, một thư lại mỗi tháng 20 đồng bạc, tuy không đủ để cá thịt ê hề nhưng mà nuôi gia đình thì có dư. Tôn chưởng quầy, cho ông biết, lần này ông vác đá đập chân mình rồi.”

“ Bệ hạ của chúng ta xưa nay anh minh vô ngần, nay quốc gia vừa trải qua chiến hỏa, đang cần người có tiền như các ông ra sức. Bệ hạ hẳn là đã có tính toán, vốn là chuyện không cần tốn đồng nào, bị các ngươi làm be bét cả, truyền khẩu dụ của bệ hạ.”

Tôn Nguyên Đạt vội vàng vén áo bào quỳ rạp xuống hô:” Thảo dân Tôn Nguyên Đạt lĩnh chỉ.”

Ai ngờ Lưu chủ bạ tức giận quát:” Đứng lên, đứng lên, hoàng đình Lam Điền ta đã phế cái lễ quỳ bái, ngươi đứng nghiêm mà nghe là được, bệ hạ chỉ tiếp nhận đại lễ tham bái của loại lão nô như ta thôi.”

Tôn Nguyên Đạt vẫn chưa đứng dậy, nghi hoặc hỏi:” Thương cổ cũng không phải quỳ sao?”

Lưu chủ bạ mất kiên nhẫn:” Ăn mày cũng không cần quỳ.”

Tôn Nguyên Đạt đành đứng dậy, lại thấy đứng mà tiếp chỉ thì bất kính quá, thế nên cúi gập người xuống.

Lưu chủ bạ hắng giọng: “ Bệ hạ nói, mười vạn lượng bạc mà muốn gặp trẫm, hắn mơ rồi, đi, bảo với Tôn Nguyên Đạt, Tần thương coi trẫm rẻ quá đấy.”

Tôn Nguyên Đạt sợ hãi quỳ sụp xuống, dập đầu như dã tỏi:” Thảo dân biết sai, thảo dân biết sai rồi, sẽ sửa lại ạ.”

“ Đứng dậy, đứng dậy, bệ hạ không định giết các ngươi ...” Lưu chủ bạ truyền chỉ xong ngồi xuống trước, bây giờ ông ta cũng nhận ra, cái động tác quỳ thế này thật là khó coi. Bất kể là người cao quý thế nào, quỳ một cái tư cách gì cũng mất hết, tất nhiên không tính loại lão nô như ông ta, ngược lại đó là vinh dự, tưởng ai quỳ bệ hạ cũng nhận sao:” Lão phu trước kia đảm bảo cho ông tới thành Ngọc Sơn, ông cũng từng thấy tàu hỏa đi lên thư viện ...”

Tôn Nguyên Đạt vừa nghe tới đó đã kinh ngạc đứng bật dậy, gấp giọng hỏi:” Chẳng lẽ ....”

Lưu chủ bạ gật đầu:” Thư viện Ngọc Sơn có rất nhiều thứ tốt, ví như tàu hỏa là một trong số đó, bệ hạ luôn muốn dùng tàu hỏa nối liền thành Lam Điền với Trường An và Phượng Hoàng Sơn. Nhưng mà ..”

Tôn Nguyên Đạt nhanh nhảu nói:” Ái dà, Lưu chủ bạ, từ thành Ngọc Sơn tới Phượng Hoàng Sơn có 80 dặm, tới Trường An chỉ 120 dặm, tổng cộng là 200 dặm đường sắt thôi. Xin Lưu chủ bạ về bẩm với bệ hạ, Tần thương, Huy thương một mình gánh hết ...”

Lưu chủ bạ hài lòng:” Có điều chuyện này ít nhất phải tốn trăm vạn đồng bạc mới làm được.”

Tôn Nguyên Đạt cười càng lớn:” Lưu chủ bạ ơi Lưu chủ bạ, gia sản trăm vạn ở Dương Châu chưa phải là phú hộ.”

Lưu chủ bạ mắt sáng rực, vỗ bàn chát một cái:” Ông xem, tuổi cao quá, trí nhớ thật tệ, đường sắt làm xong thì trên đó phải có tàu hỏa chứ, ông xem, bệ hạ muốn chúng ta nối liền ba vùng với nhau, số lượng tàu hỏa mà ít thì không phải.”

Tôn Nguyên Đạt xua tay:” Lưu chủ bạ, không thể, không thể, nếu chỉ trải một con đường sắt, thế nửa đường hai cái tàu gặp nhau thì làm sao? Tại hạ cho rằng, phải làm hai tuyến đường sắt, cái đi cái về mới được.”

“ Chỉ có tàu hỏa, đường sắt thôi là chưa đủ, phải có trạm tàu hỏa thật là đẹp, chúng ta làm ở Phượng Hoàng Sơn một cái, huyện Lam Điền một cái, ngoại thành Trường An một cái.”

“ Tại hạ thấy tàu hỏa chạy kinh thiên động địa, nào là thở ra khói, nào là phun lửa, Quan Trung chúng ta xưa nay quang cảnh như tranh vẽ, không thể phá hoại. Lại thêm trẻ nhỏ, bò dê chạy lên đường sắt, thế sao được, tại hạ ý kiến trồng nhiều thạch lựu hai bên đường sắt làm hàng rào.”

“ Mỗi năm xuân tới, hoa thạch lựu nở đỏ rực, đẹp không sao bằng, ngồi tàu hỏa cũng có tâm tình tốt. Đợi mùa thu thạch lựu chín, vươn tay ra có thể hái quả rồi, tại hạ đảm bảo nữ sĩ Trường An chỉ cần rảnh rỗi không ngại ngồi tàu hỏa đi vãn cảnh.”

“ Còn nữa chúng ta làm vài toa xa hoa, chất lượng cao một chút, bán vé đắt hơn ...”

Lời của Tôn Nguyên Đạt cứ thao thao bất tuyệt bên tai Lưu chủ bạ làm đầu óc ông ta hỗn loạn rồi, chỉ nhìn thấy cái miệng của người ta mở ra mở vào sau chòm râu rậm.

Tới khi được Tôn Nguyên Đạt tiễn ra khỏi phủ, trong đầu ông ta toàn là cảnh đẹp trạm tàu hỏa trải đá bạch ngọc như cung hằng, bên đường ray thạch lựu nở đỏ rực, ngồi trên toa xe thư thái uống rượu nhìn núi non trùng điệp ...

Lưu chủ bạ về huyện nha, thấy phòng ngủ của bệ hạ vẫn còn sáng đèn, cửa sổ vẫn mở, ông ta cẩn thận tới bên cửa sổ nói vào:” Bệ hạ, Tôn Nguyên Đạt đồng ý rồi ạ, bọn họ đồng ý hết, còn nói chỉ làm một chặng đường sắt thì lẻ loi quá, phải làm thành đôi ... Còn nói ...”

Thế là ông ta thao thao bất tuyệt thuật lại lời Tôn Nguyên Đạt một lần, mong đợi trên gương mặt nghiêm túc của bệ hạ xuất hiện một nụ cười.

Kết quả là ông ta thất vọng rồi, Vân Chiêu chẳng những không vui mừng mà còn có chút bực dọc:” Nếu chẳng phải quốc tướng phủ lấy lý do quốc khố khó khăn cản trở trẫm làm đường sắt, trẫm đâu để đám quỷ hút máu đó hưởng lợi.”

“ Hượng lợi ấy ạ?”

“ Lợi lớn ấy chứ.”

Lưu chủ bạ hoang mang, ông ta không hiểu, đây là việc cực kỳ tốn kém cơ mà, sao bệ hạ lại nói những kẻ kia được lợi.

Bình Luận (0)
Comment