Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 890 - Q4 - Chương 186: Thứ Tử Liên Minh. (2)

Q4 - Chương 186: Thứ tử liên minh. (2)

“ Ca ca, huynh nói nữ tử cũng có thể vào thư viện Ngọc Sơn học à? “ Muội tử của Tôn Đình suốt bữa cơm đã hỏi câu này mấy lần rồi, ánh mắt đầy khao khát:

Tôn Đình gật đầu khẳng định lại:” Đúng thế, nữ tử học trong thư viện Ngọc Sơn rất nhiều, chỉ cần trước 12 tuổi đỗ được vào hạ viện thư viện thì có thể học ở thư viện Ngọc Sơn.”

“ Tiếp đó sẽ sống rất khổ, nửa năm có kỳ thi nhỏ, một năm có kỳ thi lớn, không chỉ học văn còn học cả võ, nữ tử cường hãn thậm chí còn tranh hùng với nam tử trên võ đài.”

“ Sau khi học 5 năm ở hạ viện thì phải thông qua khảo thí vào thượng viện học tập, nếu không thi được có hai năm ôn tập, nếu vẫn không thể thi vào thượng viện thì chứng tỏ muội không thích hợp đọc sách.”

“ khi đó có thể vào công xưởng, cửa hiệu, thương đội để học tài nghệ khác, tóm lại là vẫn sẽ có tiền đồ tốt.”

Muội tử kích động:” Muội muốn đi.”

Mẫu thân Tôn Đình vội nói:” Cha con không cho con xuất đầu lộ diện đâu.”

Tôn Đình xua tay:” Không sao mẹ, muốn đi thì đi, Tiểu Nga thiên tư thông minh, đọc sách còn giỏi hơn con, nhưng mà thư viện Ngọc Sơn không chỉ khảo thí tứ thư ngũ kinh, còn có toán học, thiên văn, địa lý, sử thư, những thứ này là chỗ yếu của Tiểu Nga.”

“ Mẫu thân, tiền chia phần của con trong nhà có thể mời nữ đồng sinh vừa học vừa kiếm tiền của thư viện tới dạy Tiểu Nga.”

Mẫu thân Tôn Đình ngần ngại:” Nhưng mà cha con và đại nương ..

Tôn Đình kiên quyết nói:” Chỉ cần Tiểu Nga có thể thi vào thư viện Ngọc Sơn sẽ lập tức tới Ninh Hạ học, bất kể là ai cũng không can thiệp được vào tiền đồ của Tiểu Nga, phụ thân con ngăn cản sẽ bị triều đình xử phạt. Nếu muội ấy đỗ vào thượng viện, cả phụ thân gặp muội ấy cũng phải cung kính ba phần, chuyện này cứ làm như thế đi, mẹ đừng lo.”

Mẫu thân Tôn Đình thở dài: “ Mẹ chỉ muốn tích góp thêm cho con ít gia sản, sau này có vốn liếng lập gia thất, muội tử con chỉ là nữ, gả đi là xong rồi, tốn công thể làm gì.”

Tôn Đình không nói gì cả, gắp thêm thức ăn cho muội tử, còn mình chan ít canh, ăn ngấu ăn nghiến cho xong, sau đó tới thư phòng, hắn nhiều việc lắm, không có thời gian giảng giải cho mẫu thân mình đạo lý mà bà không hiểu.

Tôn Nguyên Đạt đi vào tiểu thư phòng giành cho thứ tử thì Tôn Đình đang luôn chân luôn tay chỉnh lý sổ sách, một tay gảy bàn tính, một tay ghi chép, tiểu muội ở bên đọc số, tốc độ nhanh.

Nghe tiếng phụ thân hắng giọng, hai huynh muội đứng dậy thỉnh an, cúi đầu đợi nghe giáo huấn.

Tôn Nguyên Đạt không giáo huấn gì cả, chỉ ngồi xuống lấy sổ sách nhi tử đang tính toán lên xem, dù cách thức ghi sổ sách hơi khác so với hiểu biết của ông ta, song bằng vào kinh nghiệm lâu năm, không khó để hiểu:” Nói vậy là huyện tôn đã giao chuyện chiêu mộ công tượng, dân phu cho ngươi?”

Tôn Đình khom người đáp:” May nhờ huyện tôn coi trọng ạ, từ chiêu mộ, tiền lương, đốc tạo đều giao cho hài nhi.”

Tôn Nguyên Đạt liếc mắt, giọng điệu bất thiện:” Mình ngươi làm nổi không?”

Tôn Đình thầm giật mình, chuyện hắn sợ nhất đã xảy ra rồi, giữ bình tĩnh đáp: “ Huyện tôn nói rất hay, người trẻ tuổi muốn thành đại sự thì phải chịu vất vả mà người khác không chịu được mới có thành tựu.”

“ Hừ, mai ngươi đi tìm huyện tôn từ chức đi, để đại ca ngươi thay, ngươi đi Dương Châu, ta giao cho ngươi quản lý sáu cửa hiệu.”

“ Phụ thân, thứ hài nhi nói thẳng, đại ca đi không phải là chuyện tốt, mà là chuốc lấy cái chết.”

Tôn Nguyên Đạt tất nhiên chẳng coi câu trả lời này vào đâu, lạnh lùng nói: “ Ngươi nghĩ ngươi giỏi hơn đại ca ngươi?”

Đối diện với người phụ thân này, Tôn Đình chưa hoàn toàn thoát được bóng ma nhiều năm, giọng nhỏ xuống: “ Hài nhi đi theo huyện tôn chưa được hai tháng, học được chưa nhiều, nhưng biết hoàng đình Lam Điền pháp độ nghiêm ngặt.”

“ Nhất là liên quan tới đường sắt đều là chuyện lớn, nếu phạm sai lầm cơ bản không khoan thứ, ở thời Chu Minh, phụ thân có thể dùng tiền giải quyết tất cả. Nhưng với hoàng đình Lam Điền, hài nhi có thể khẳng định là không thể.”

“ Đại ca con thi tửu phong lưu, tính cách qua loa, trượng nghĩa khinh tài, thích kết giao bằng hữu, cái nào cũng dễ gây đại họa.”

Mấy lời này không phải không có lý, nếu dùng tiền giải quyết được thì đám thương cổ Dương Châu như ông ta đâu sứt đầu mẻ trán như bây giờ.

Nhưng ai có thể dự liệu được chứ, sớm biết ngày hôm nay đã đưa con trưởng tới chỗ Hạ Hoàn Thuần rồi.

Thế nên nghĩ một chút liền đổi giọng mềm dẻo hơn: “ Con à, con là con cháu Tôn thị, nên hiểu đạo lý vinh cùng vinh, nhục cùng nhục. Hoàng đình Lam Điền sở dĩ làm việc này là muốn chia rẽ nhà ta, không tốt đẹp gì đâu, con nghĩ tới điều ấy chưa?”

Tôn Đình gật đầu: “ Vâng, huyện tôn nói sở dĩ đối xử khắc bạc với phụ thân là muốn phân tách Tôn thị đã quá lớn.”

Tôn Nguyên Đạt thất kinh, chẳng ngờ phía Lam Điền lại thẳng thừng nói ra như vậy, đồng thời cũng vui mừng:” Ha ha ha, thì ra là thế, cha vốn chỉ hơi nghi ngờ, còn nghĩ mình là tiểu nhân nghĩ quá, dè đâu là thật, nếu đã vậy chúng ta sao có thể để chúng toại nguyện.”

Tôn Đình lần nữa trả lời ngoài dự liệu ông ta:” Phụ thân nghĩ chúng ta có lực lượng đối kháng với triều đình thật sao? Quân Lam Điền không dùng võ lực ở Dương Châu là khai ân lắm rồi. Huyện tôn Lam Điền nay là đệ tử duy nhất của hoàng đế bệ hạ, lại trí tuệ hơn người, sau này có làm tới quốc tướng cũng không có gì lạ.”

“ Nếu chúng ta cứ đối địch với huyện tôn, e chuốc lấy họa diệt môn sớm tối, xin phụ thân cân nhắc.”

“ Ngươi ...” Tôn Nguyên Đạt thoáng nổi giận, nhưng nén lại cũng nhanh, nếu trong nhà nội đấu trước, chẳng phải vừa vặn đúng ý người ta à, thế nên ông ta không nói thêm lời nào nữa, phất tay áo bỏ đi:

Tôn Đình thở phào, thoát lực ngồi xuống ghế, vừa rồi nói lưu loát vài câu thôi mà hắn dùng hết nghị lực bao năm, uống vội ngụm trà lại đưa sổ sách cho muội tử:” Đọc tiếp đi, tối nay chúng ta phải chỉnh lý cho xong số sổ sách này.”

Tiểu Nga chưa hết sợ:” Sắc mặt phụ thân khó coi lắm.”

Tôn Đình chẳng nghĩ nhiều thế nữa:” Cha có không vui thì cũng chẳng thay đổi được gì, được rồi, được rồi, ta đã chuẩn bị xong, muội đọc đi.”

Chốc lát sau giọng đọc trong trẻo của Tiểu Nga lại hòa trộn vào tiếng gẩy bàn tích lách tách, nghe hết sức vui tai.

Vừa thấy trượng phu về, nguyên phối Lưu thị đã hỏi gấp:” Đình ca nhi có đồng ý không?”

Tôn Nguyên Đạt mệt mỏi ngồi xuống:” Nó đồng ý thì ích gì, là huyện tôn Lam Điền muốn chia tách nhà ta.”

“ Chẳng lẽ trơ mắt nhìn loại con thứ thiếp đó mang đi ba thành tiền lương của Tôn thị.”

“ Hừ, đừng quên, Đình ca nhi cũng là con ta.”

“ Vậy Diệu ca nhi thì sao?” Lưu thị cuống lên:

“ Nó có bảy thành gia nghiệp còn chưa đủ à?”

“ Thiếu lo ba thành gia nghiệp chưa làm no bụng Đình ca nhi đâu.”

Tôn Nguyên Đạt không tranh cãi, giờ đao trong tay người ta, trong nhà chỉ còn cách bù đắp mới trách chia rẽ, nói:” Từ tháng này trở đi, tiền được chia của Lương thị ngang với bà, nha hoàn phó dịch cũng phân phối đầy đủ, tiền của Đình ca nhi cũng ngang Diệu ca nhi, cấp thêm hai trưởng tùy, một thư đồng, chuyển tới tây khóa viện ở. Nga nha đầu ngang với Phượng nha đầu, hai nha hoàn, một bà tử.”

Lưu thị thất kinh hét lên:” Lão gia định sủng thiếp diệt thê à?”

Tôn Nguyên Đạt lạnh lùng nhìn Lưu thị:” Lương thị hơn bà một tuổi, nói sủng thiếp không sợ bị người ta cười gãy răng à? Nữ nhân ngu xuẩn, sao chưa nhìn rõ cục diện đi, bây giờ đưa những thứ này tới, Đình ca nhi có khi còn cảm kích ba phần đấy, đưa muộn, ta lo nó chẳng thèm.”

Lưu thị nghe vậy khóc rống lên.

Tôn Nguyên Đạt bực bội bước ra ngoài, bên trên là bầu trời âm u, mây đen cuồn cuộn:” Thế đạo thay đổi rồi, lão phu chỉ mong qua được tai họa này, để con cháu Tôn thị duy trì mãi, không tới mức tuyệt tự.”

Bình Luận (0)
Comment