Không biết vì sao Hồng Thừa Trù cứ thấy bữa tiệc này liên quan tới con lợn rừng tinh kia, nhìn hai tên hỏa kế khiêng sọt tiền đồng đi vào hiệu lương Vân thị, Hồng Thừa Trù có kích động muốn cướp lấy số tiền kia.
Do dự một chút ông ta thở dài, không ra lệnh cho quan binh phía sau lấy tiền, nhìn tiền biến mất trong đại môn tối đen của Vân thị.
Chuyện này năm sau có thể làm lần nữa, lần sau không cần Vân thị xen vào nữa.
Thong thả bước vào trướng phòng hiệu lương, bốn trướng phòng tiên sinh đang gảy bàn tính rào rào, sau lưng họ một sọt tiền đồng đã đổ ra, bảy tám nha dịch đang xuôn tiền lại thành từng sâu.
Hồng Thừa Trù thoáng cái ăn hết bánh, tới cầm một xâu tiên lên, khẽ thở dài, không cần phải đếm ông ta cũng biết xâu này chỉ có 800 đồng, một xâu tiền tượng trưng cho một quan, một quan là 1000 đồng, đáng tiếc, trời đời này chẳng ai làm thế, dù có là quan phát tiền, một xâu chỉ có 1000 đồng, thậm chí 700 đồng cũng tính là một quan.
Tiền giấy Đại Minh thuận tiện đã không ai dùng nữa rồi ... Hồng Thừa Trù cầm xâu tiền trong tay mà khóe mắt ươn ướt, nạn dân tây bắc nối nhau tạo phản, giết mãi không hết, hôm nay giết Vương Nhị, mai lại có Lý Lục tạo phản, kho lương Thiểm Tây trống huơ trống hoắc, ngân khố càng không có nổi một đồng.
Lính tráng muốn tiền, dân đói muốn lương thực, đại thần trong triều muốn thuế má đầy đủ, hoàng đế muốn thiên hạ ổn định .... Nhưng bây giờ thiên hạ khó khăn, che phía trước thì hở phía sau, tấm vải bằng lòng bàn tay không đủ che đi xấu hổ của Đại Minh nữa.
Đêm chuyển dần về khuya, sao trời nhấp nháy, không khí náo nhiệt ở Đại Sao Thị vẫn chưa tan, chẳng cần ngăn cản, người Mông Cổ, người Ô Tư Tàng chẳng những không bỏ đi, ngược lại chơi bời càng thêm nhiệt tình.
Bọn họ nhảy múa, ca hát không biết mệt mỏi, người say rượu lăn quay ra ngủ tại chỗ, tỉnh dạy rồi tiếp tục ăn uống.
Trong đêm hôm đó, Vân Chiêu nghe ca dao suốt cả đêm.
Tiếng ca của người Ô Tư Tàng cao vút, mênh mông, giống như cao nguyên Tuyết Sơn nơi bọn họ ở, vang vang như tiếng hùng ưng hót bay qua núi cao.
Ca dao của người Mông Cổ trầm hùng, âm điệu phát ra từ lồng ngực vững trãi như mặt đất.
Người Hồi Hồi che lỗ tai hát bài ca lớn gan nhất, một câu, muội muội nghe ca nói, khiến thiếu nữ hoài xuân ở Đại Sao Thị cả đêm không ngủ.
Đêm so ra thi từ ca phú của người Hán nếu như không có tiếng hát của người chống bè qua Trường Gian cuộn sóng, không có thiết hán tiếng rống Quan Tây trên sa trường điểm binh mùa thu, bất kể thế nào cũng không khảng khái bằng ca dao của dị tộc.
Tiểu khúc sáng tác bên cầu nhỏ mái đình chỉ thích hợp uống rượu dưới trăng, không trấn áp được quần hùng ở nơi hỗn loạn.
Chân bị bó chẳng nhảy được điệu Hồ Toàn, chẳng thể nhảy điệu cưỡi ngựa, càng không thể hiện được tư thái hùng ưng bay cao.
Khi trời sáng, đám Vân Mãnh mới mò về, ai nấy mệt mỏi cực độ, chuyện đầu tiên là kiếm bừa cái giường ngã vật xuống ngáy khó khò.
Vân Chiêu thì dậy rất sớm, ngồi bên bàn húp từng ngụm súp cay, đây là súp cay của trấn Tiêu Diêu Hoa Huyện, bình thường chỉ mở quán ở gần Cổ Lâu, hôm nay chuyên môn tới Đại Soa Thị bày quán, thế là Vân Chiêu được lợi.
Quẩy rán và súp cay vốn là một trong số bữa sáng mà Vân Chiêu thích nhất, có thể thưởng thức hương vị cổ xưa, tất nhiên sao y bỏ qua.
Thế nhưng bát súp cay này làm Vân Chiêu vô cùng thất vọng, thứ cổ xưa ngoại trừ danh tiếng ra thì không thể so với súp cay đời sau trải qua bao năm hoàn thiện.
Có lẽ món ngon y từng ăn, chính là lắng đọng của lịch sử, chính lịch sử khiến bát súp cay nguyên thủy này thêm vị đậm đà.
Bát súp cay lớn bị Vân Mãnh đặt lên miệng, húp vào dạ dày như cá voi hút nước, hai hàm răng hắn như dao cắt cỏ, bất kể là quẩy hay bánh nướng đều bị con dao đó chém nát bét, vừa nhai n uốt nhồm nhoàm vừa nói: “ A Trệ, cháu dự liệu chuẩn lắm, Minh Nguyệt Lâu chuẩn bị 4000 lượng bạc xây dựng lại.”
Chuyện hiển nhiên thôi, Vân Chiêu bình đảm hỏi: “ Bạc đã vận chuyển đi chưa?”
“ Vận chuyển đi cùng ngựa rồi, chính tay ta giấu, còn phái khoái mã báo cho Vân Tiêu, lúc này hẳn Vân Tiêu đã bắt đầu đào bạc, cuối cùng vận chuyển vào mộ của âm tộc.”
“ Sẽ không bị lộ chứ?”
“ Không, Tiền Thiểu Thiểu rất quen thuộc Minh Nguyệt Lâu, vụ cháy lớn đã phá hủy tường bao, bọn ta vào đó trong thời gian ngắn, tổng cộng chưa tới một tuần hương, giết bảy tên, phía chúng ta chỉ có Vân Quyển bị trẹo chân khi chui vào cửa sổ.”
Bên tai vang lên tiếng đàn đầu ngựa, người Mông Cổ, người Ô Tư Tàng ngủ say cũng từ từ thức dậy, giống như họ đang ở đại hội Na Đạt Mộ vậy, thần chí còn chưa tỉnh táo đã hướng về phía phát ra tiếng nhạc.
Nơi nào có người Mông Cổ nơi đó có cầm sư đàn đầu ngựa, mà nơi nào có đàn đầu ngựa, nơi đó có tiếng ca của người Mông Cổ.
Đối với người dị tộc quay năm rong ruổi trên thảo nguyên, cao nguyên bao la mà nói, mỗi lần gặp gỡ đều là ngày quan trọng nhất trong đời.
Âm nhạc của họ chỉ có mở đầu mà không có kết thúc, người hoan hỉ tụ tập cùng một chỗ hoan hỉ, người không thể tiếp tục hoan hỉ thì cưỡi ngựa nghe tiếng nhạc rời đi.
Cho tới khi chỉ còn lại cầm sư cô độc ... Cho dù là thế họ vẫn tiếp tục diễn tấu với thần linh, núi cao, sông lớn, sau đó mới cưỡi ngựa rời đi trong gió tiêu điều.
Ai có thể nghĩ tới được tổ khúc Thập nhị mộc tạp mỗ trứ danh trong sa mạc diễn tấu xong ít nhất cần 20 tiếng.
Sự huyên náo của Đại Soa Thị hôm nay khác với sự điên cuồng của ngày hôm qua, người dị tộc tiêu rất nhiều tiền hôm nay lấy ra hàng hóa của họ, vừa ca múa vừa bán hàng.
Lúc này Hồng Thừa Trù mới bỏ phong tỏa Đại Soa Thị, người Hán bị sự hiếu kỳ làm sắp phát điên ùn ùn kéo vào.
Vân Chiêu thu ánh mắt từ ngoài cửa sổ lại, nói với Vân Mãnh đợi bên cạnh:” Đã nghe ngóng được Minh Nguyệt Lâu là sản nghiệp nhà ai chưa?”
“ Trướng phòng trước khi chết nói, Minh Nguyệt Lâu kỳ thực là sản nghiệp của nhà bố chính sứ Vương Nhân Long, kẻ này có biệt danh là si nhân, ai ai cũng nói hắn thích đạo Lão Trang, đối xử với bách tính rất rộng rãi, giờ mới biết cũng là loại hổ lang mà thôi.” Vân Mãnh làm việc vô cùng đáng tin cậy:” Nữ tử bên trong đó đa phần là tú nữ tuyển từ các nơi, vậy thì khó tránh khỏi liên quan tới đề đốc thái giám Hoàng Minh Lượng của thị bạc ti, hẳn không phải chỉ của một mình Vương Nhân Long đâu.”
Những chuyện này tạm thời không tác dụng gì, Vân Chiêu dặn:” Mãnh thúc, hãy quên những chuyện này đi, tiền lương của chúng ta tuy còn chưa đủ, nhưng chuyện có thể làm thì đã làm rồi, sau chuyện này chúng ta về Lam Điền, trong ba tới năm năm, chúng ta không tới Tây An nữa.”
Thấy Vân Chiêu nói xong đẩy cửa bước ra ngoài, Vân Mãnh cũng theo sát, đối với đứa cháu này, Vân Mãnh thực sự không còn biết nói gì nữa rồi, một đứa bé bảy tuổi có thể phát ra lệnh diệt khẩu.
Ai có thể ngờ được khi lợi ích trước mắt lớn như thế, y vẫn còn nhớ tới món tiền dùng để xây lại Minh Nguyệt Lâu?
Khi bọn họ dựa theo sai bảo của Vân Chiêu, được sự chỉ dẫn của Tiền Thiểu Thiểu tìm tới trướng phòng của Minh Nguyệt Lâu, hoàn thành nhiệm vụ trong lúc đám người kia không đề phòng, nhìn bạc trắng phau phau, Vân Mãnh đã hiểu, sau đêm nay người phát ngôn của âm tộc đã thành Vân Chiêu.
Với cường đạo mà nói, ai có thể dẫn dắt mọi người phát tài thì người đó là thủ lĩnh, dù không phải cũng sẽ được những tên cường đạo khác đưa lên thôi.
May thằng bé là cháu mình, hơn nữa vẫn còn nhỏ, Vân Mãnh rất vui mừng, giờ thằng bé này vẫn còn cần thúc thúc nó trợ giúp.