Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 92 - Q1 - Chương 079: Loạn Thế, Cướp Bóc Mới Là Vương Đạo.

Q1 - Chương 079: Loạn thế, cướp bóc mới là vương đạo.

Ban ngày trời nóng là thế, vậy mà chỉ qua một đêm mặt đất nung nóng cả ngày đã chẳng còn tí nhiệt lượng nào, thời tiết sáng sớm thoảng từng cơn gió mát làm người ta dễ chịu, đồng thời cũng là dự báo chẳng bao lâu nữa sương thu sẽ xuống, rồi chẳng mấy chốc sẽ là mùa đông kéo dài của phương bắc.

Khi Vân Chiêu tìm được Hồng Thừa Trù thì người này cả đêm không ngủ, mới sáng ra đã mang đôi mắt đầy tơ máu lang thang ở thị tập.

“ Vân thị thu lợi thế nào?”

“ Không bằng một nửa của đại nhân.”

Không ngờ Hồng Thừa Trù lại ôm quyền nói:” Ngươi nên biết thỏa mãn, càng nên cảm tạ bản quan, đổi lại là viên quan khác đã không có chuyện này, Vân thị ngươi cũng sẽ mất sạch vốn liếng.”

Vân Chiêu dùng lễ vãn bối chào lại:” Đại nhân chỉ một câu đã nói ra tệ nạn của Đại Minh rồi.”

“ Ha ha ha, trẻ nhỏ cũng biết quốc sự sao?”

“ Sao rơi ào ào, mây đen bao phủ, trẻ nhỏ cũng biết sợ hãi.”

Quả thực là đứa bé không tầm thường, thứ yêu nghiệt chẳng rõ lớn lên thành dạng gì, Hồng Thừa Trù tò mò lắm:” Xin hỏi chí bình sinh ra sao?”

“ Nếu chẳng thể thành lương tướng, vui vẻ làm phú gia ông.” Vân Chiêu chắp tay đáp:

“ Làm tướng thì xa xôi không thấy đích, làm phú gia ông lại chẳng lâu dài.” Hồng Thừa Trù ngửa mặt nhìn trời thở dài, hai tay đặt lên vai Vân Chiêu: “ Nam nhi phải tự cường, tiền lộ gian nan, chúng ta cổ vũ nhau tiến về phía trước.”

Vân Chiêu đang định mời Hồng Thừa Chù tới quán bên cạnh uống nước canh tiếp tục nói chuyện, một nha dịch vội vàng chạy tới, quỳ một gối bẩm báo: “ Khởi bẩm đại nhân, đêm qua Minh Nguyệt Lâu bị cường nhân cướp bóc, 4000 lượng bạc dùng xây dựng lại Minh Nguyệt Lâu đã bị cướp hết, hai trướng phòng, năm hộ vệ, không ai sống sót.”

Hồng Thừa Trù cười lạnh: “ Xây dựng một tòa thanh lâu mà trong một ngày bố chính sứ bỏ ra được 4000 lượng, ngoài thành Tây An, nạn dân kêu gào, bố chính sứ chỉ quyên 5 lượng. Báo với tri phủ đại nhân, Hồng mỗ đang trù tiên lương cho quốc gia, không rảnh.”

Nha dịch khó xử: “ Đại nhân, bẩm lại như thế, chỗ tri phủ đại nhân khó mà ăn nói được.”

Hồng Thừa Trù cười dài chắp tay bỏ đi, để lại tên nha dịch đứng ngây ra đó không biết làm gì.

Cuồng hoan vẫn tiếp tục, nhưng sự nhiệt tình đã không thể so với ngày hôm qua.

Bởi vì chuyện này quá tiêu hao thể lực và tinh lực, dù là cường tráng như người Mông Cổ, Ô Tư Tàng cũng không cách nào chịu nổi.

Cho nên tới chiều hôm sau Đại Soa Thị thành thiên hạ của người Hán.

Không khí vui vẻ vẫn còn phiêu đãng trên không trung, người Hán xưa nay rụt rè cũng có một số nhân vật phóng túng, cho nên các loại tiểu khúc bằng đủ mọi âm điệu nối nhau không ngớt.

Một khúc Thập Bát Mô trắng trợn vang lên giữa phố làm Vân Chiêu há hốc mồm, thế nhưng Tiền Đa Đa, Vân Xuân, Vân Hoa lại nghe say sưa, kết quả là một đứa ăn một cái tát của Vân Nương, cúi đầu về phòng.

Vân chưởng quầy cùng trướng phòng tiên sinh là người biết làm ăn, số gói gia vị mà Vân thị làm ngày làm đêm mới có đã được bán sạch, bọn họ cực kỳ không muốn chia bảy phần lợi cho quan phủ, liền cực lực du thuyết người Mông Cổ, người Ô Tư Tàng đã ăn thử gói gia vị Vân thị.

Còn về người Hồi Hồi, toàn là quỷ nghèo, hơn nữa đám người này lại không ăn thức ăn bên ngoài, cho nên bị Vân chưởng quầy gạt ngoài phạm vi cung cấp hàng hóa.

Trừ gói gia vị ra, Vân thị cung ứng nhiều nhất là bánh nướng.

Mỗi một thương đội rời Tây An đều mang theo lượng lớn lương khô, oa khôi nướng tới khô cứng chính là lựa chọn hàng đầu.

Vân chưởng quầy còn bán một tặng ba nói với những người này, nếu như trên đường không có thịt ăn, dùng gói gia vị đun lên, cho ít mỡ cừu, thả oa khôi vào nấu, thêm ít rau khô, sẽ là bữa ăn ngon lành.

Nếu thương hộ họ cần mua lá trà, tơ lụa, vải, muối thì Vân thị cũng có thể mua giúp, đảm bảo số lượng, chất lượng hơn nữa còn có giá tốt.

Tứ đại chưởng quầy của Vân thị ở Tây An nhất tề hành động, từ nụ cười trên mặt mẹ mà xét, thành quả hẳn là không hề tệ.

Đối với người dị tộc mà nói, sự nhiệt thành này khiến trái tim cô độc của họ được an ủi rất nhiều.

Đến ngày thứ ba, Đại Soa Thị đã quay trở lại là cái chợ bình thường, hai bên mua bán đều bình tĩnh lại từ sự cuồng nhiệt.

Hồng Thừa Trù thiết lập một điểm kiểm tra ở Đại Soa Thị rồi về nha môn, dù sao tri phủ đại nhân đang nổi trận lôi đình, lại còn thể hiện ra bằng hình thức vô dụng nhất .... Ông ta bắt rất nhiều địa đầu xà, còn treo thưởng 50 lượng.

Vân Chiêu không biết Hồng Thừa Trù cần nhiều tiền đồng như thế để làm gì, toàn bộ tiền đồng Vân thị thu được bị ông ta lấy đi hết rồi, để lại một đống đĩnh bạc vụn.

Một đĩnh vàng chói lói nặng 5 lượng được Phúc bá nhét vào ống tay áo Hồng Thừa Trù, rõ ràng ống tay áo ông ta xệ xuống rất dài, thế mà ông ta chẳng biết gì, kéo ống tay áo rời đi.

Việc xong rồi, Vân Chiêu chẳng có hứng trí kiếm tiền, mấy ngày qua nhiều việc, tiêu hao lượng lớn tinh lực của y, những lời của Phúc bá nói có lý lắm, càng làm chuyện lớn càng phải trấn tĩnh, càng không được buông lỏng cảnh giác.

Long Sư, Hoả Đế, Điểu Quan, Nhân Hoàng

Chế ra chữ viết, làm ra quần áo

Nhường ngôi nhường nước, có Nghiêu có Thuấn

Yên dân trừ bạo, Chu Phát Ân Thang

Lên triều hỏi đạo, công chính rõ ràng

Yêu dân nuôi lính, Nhưng Khương thần phục

Gần xa quy một, phục vụ quân vương

Vân Chiêu đọc thuộc lòng Thiên Tự Văn từng chữ một, mỗi chữ đều rất rõ ràng, đó là cực hạn Vân Chiêu có thể làm rồi, dù sao ở tuổi y, muốn luyện được thư pháp là rất khó.

“ Thiếu gia, chúng ta thu được một vạn một nghìn bốn trăm ba bảy tiền. “ Phúc bá đứng ở một bên báo cáo thu nhập mấy ngày qua, giọng ông già không khỏi kích động:

Vân Chiêu không trả lời, chăm chú viết nốt hàng chữ cuối cùng, lúc này mới đặt bút lông xuống, nhận lấy khăn tay do Vân Phúc đưa tới, lau tay xong mới hờ hững nói: “ Số tiền này chúng ta không thể mang ra khỏi Tây An phải không?”

“ Thiếu gia anh minh.”

“ Xem ra Hồng Thừa Trù là quan viên thông minh thực sự đấy, đừng thấy ông ta để lại lợi nhuận cho Vân thị, nhưng kỳ thực chẳng có ý đồ tốt đẹp gì. Nay thành Tây An bách nghiệp khó khăn, nguyên nhân lớn nhất là không có tiền, Minh Nguyệt Lâu bị cướp, vừa vặn cho ông ta mượn tay tri phủ đại nhân phong tỏa cả thành, tốt nhất là khiến chúng ta đổi tiền thành hàng. Như thế có thể khiến thị trường như đầm nước chết Tây An này, vì chút tiền của chúng ta mà gợn lên chút sóng. Nếu ông ta nghĩ thế thì chúng ta để ông ta toại nguyện, để lại cho bốn cửa hiệu 1200 lượng tiền vốn, còn lại tiêu hết đi.”

Phúc bá trầm ngâm:” Vậy chúng ta nên mua gì?”

Vân Chiêu giang tay mỉm cười:” Chúng ta là nông phu, tất nhiên là phải mua thật nhiều nông cụ, Hồng Thừa Trù là cấp dưới của bố chính sứ, vậy tìm ông ta mua nông cụ, hẳn là không vấn đề.”

Phúc bá ước lượng:” Mua bảy nghìn lượng nông cụ sao, vét khắp thành Tây An không đủ đâu, hai nghìn lượng là được rồi.”

“ Ta muốn nông cụ ruột đặc.” Vân Chiêu nhấn mạnh:

“ Thiếu gia, đâu ra có nông cụ ruột đặc chứ?”

“ Chỉ cần có đủ tiền, ta tin sẽ có thôi.”

Phúc bá hiểu ý đồ của Vân Chiêu, chắp tay định lui ra ngoài:” Vâng, lão nô đi làm ...”

“ Khoan.” Vân Chiêu đưa tay ngăn lại:” Ngoài ra mua nhiều vải gai, bông, ta cần lượng lớn bông, mùa đông sắp tới rồi, người bên trong Tần Lĩnh không thể mặc áo rách nát như thế.”

“ Vậy có cần mua một ít lương thực không ạ? Lương thực cũng không đủ.”

“ Hồng Thừa Trù đã mua nhiều lương thực như thế rồi, ông thấy chúng ta còn mua được sao? Với lại trong nhà mở hiệu lương thực, lại còn mua của người khác à?”

Phúc bá vỗ trán:” Lương thực đúng là nút thắt.”

“ Ai bảo ông lương thực là nút thắt?” Vân Chiêu uể oải, ông già này thận trọng có thừa, cơ biến lại không đủ:

Phúc bá nhìn vị thiếu gia lười biếng co mình nửa nằm nửa ngồi trên ghê lớn như con lợn lười nhác, yếu ớt lắc đầu: “ Ở nông thôn cũng không dư lương thực.”

“ Thói đời này đã bao giờ có dư lương thực chưa?”

“ Nói thế thì thiếu gia biến đâu ra lương thực?”

“ Hết cách, lương thực không đủ ăn, ông ăn thêm một miếng thì có người phải ăn ít đi một miếng, chúng ta đã thả lỏng cho Bành hòa thượng suốt cả mùa thu rồi, nghe nói lương thực trong tay ông ta đã sắp nhiều tới mức ăn không được nữa.”

“ Ồ, vậy chúng ta đi mua lương thực của Bành hòa thượng?”

Vân Chiêu ngán ngẩm, cầm bút lông lên đứng bên cái bàn thấp tiếp tục chép Thiên Tự Văn, một lúc sau mới lên tiếng:” Không, ta muốn lấy mạng Bành hòa thượng.”

Phúc bá chấn kinh không nói lên lời.

Bình Luận (0)
Comment