Chỉ cần nhi tử học tập là Vân Nương liền hoan hỉ, nàng chưa bao giờ từ bỏ giấc mộng trạng nguyên, sai Tiền Đa Đa tới hầu hạ nhi tử, vì nàng biết hai con nha đầu ngốc Vân Xuân Vân Hoa ngoài đợi ăn đồ thừa của nhi tử ra thì chúng chẳng làm được gì. Trước kia vốn còn lo Tiền Đa Đa quá mức xinh đẹp sẽ khiến nhi tử phân tâm, nhưng qua một thời gian quan sát thì nàng cũng yên tâm rồi, nhi tử rất bản lĩnh, không bị nha đầu đó mê hoặc, Tiền Đa Đa cũng khôn khéo, biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm.
“ A, ngươi đi vào, ta viết chữ đẹp hơn vài phần.” Vân Chiêu nhíu mày xé tờ giấy vừa rồi viết hỏng, vo viên ném vào sọt giấy:
“ Nói càn, ta vừa vào là ngươi viết hỏng.” Tiền Đa Đa có chút đắc ý, còn cố tình lắc hông khi đi qua mặt Vân Chiêu:
“ Ngươi biết cái gì, chính vì ngươi vào nên ta viết hai chữ cuối cùng đẹp không sao tả xiết, không giống mấy chữ khác, cho nên ta mới xé đi.” Vân Chiêu cãi cùn:
Tiền Đa Đa chẳng đôi co với ý, đôi mắt cười cong cong sán tới gần Vân Chiêu, giọng ngọt như mía lùi:” Này, lần này ngươi kiếm được nhiều tiền lắm hả?”
Vân Chiêu ném cho nó ánh mắt kỳ thị:” Cái thói quen thanh lâu thích sán tới gần người có tiền của ngươi sao chưa sửa được vậy.”
Tiền Đa Đa cười khoe tám cái răng trắng, chẳng hề xấu hổ:” Vậy cũng cần ta thích mới được.”
Vân Chiêu nhìn Tiền Đa Đa còn cao hơn mình một cái đầu, nụ cười xinh tươi như hoa, người thoang thoảng mùi thơm có thể dễ chịu, nghiến răng nói:” Chỉ lúc này thôi, đợi mười năm nữa ngươi sán tới gần ta xem.”
Tiền Đa Đa cười lớn:” Chỉ cần ngươi đủ tiền.”
“ Đừng chà đạp bán thân, cũng đừng chà đạp ta, ngươi bị người ta bán đi bán lại tới biến thái rồi à?
Vân Chiêu xoa xoa hai cái má bị tê cứng: “ Lần này ngươi ra sức như thế, ngươi muốn thưởng bao nhiêu tiền?”
Tiền Đa Đa lập tức xòe cả hai bàn tay trắng trẻo trước mắt Vân Chiêu, thấy y trợn mắt tức giận, nó cẩn thận thu lại ba ngón, Vân Chiêu vẫn chưa hài lòng, nó giấu một tay sau lưng, môi chu ra làm bộ mèo con tội nghiệp.
Vân Chiêu thở dài lấy từ trong rương ra hai đĩnh bạc 5 lượng đặt trên bàn: “ Đây là phần của ngươi và đệ đệ ngươi.”
“ Ta nhận giúp nó. “ Tay Tiền Đa Đa quét qua bàn một cái, hai đĩnh bạc biến mất luôn:
Vân Chiêu tò mò nhìn thân thể nó từ trên xuống dưới, không phát hiện thân hình như cá mắm của nó thì chỗ nào có thể giấu tiền.
Lấy được bạc rồi, Tiền Đa Đa chẳng có tâm tình qua loa lấy lệ với Vân Chiêu, kiếm cái ghế thoải mái ngồi xuống, còn lấy luôn cả quả lựu của y, cuộn mình trên ghế bóc lựu ăn như con sóc, Vân Chiêu chỉ biết lắc đầu, tiếp tục luyện chữ, sau này còn sống với nha đầu này, không sớm luyện ra được tâm cảnh thế nào cũng thiệt thòi.
Lại thêm một ngày nữa, thương hộ tới Đại Soa Thị kiếm ăn giải tán gần hết, nhưng người ở lại cũng không ít, cái thị tập vốn trống vắng có thêm chút sinh khí, đây là đám người khứu giác mẫn cảm nhất.
Vụ án cướp của ở Minh Nguyệt Lâu vẫn chưa phá được, do không tìm thấy người khả nghi, quan phủ nghiêm lệnh bộ khoái tìm kiếm từng nhà, nghe nói, nếu như đến hạn mà chưa bắt được hung phạm thì bộ khoái sẽ bị phạt tập thể.
Còn Vân thị thì trống giong cờ mở mua nông cụ.
Đám bộ khoái như đàn sói đói lùng sục khắp nơi, còn loan tin, 4000 lượng bạc bị mất vẫn trong thành Tây An, khiến cho vô số ngưu quỷ xà thần ùn ùn hành động, tức thì khiến trong thành một phen sợ bóng sợ gió, ai ai cũng khẩn trương.
Còn Vân thị thì ra sức mua vải bông.
Ngân lượng Hồng Thừa Trù để lại cho Vân thị cuối cùng vẫn quay trở lại tay ông ta, Vân thị thông qua ông ta mua lượng lớn nông cụ, bông, vải mà bình thường không cách nào tiêu thụ được ....
Mỗi ngày đều có đội xe chất đầy hàng rời khỏi thành Tây An.
Để đảm bảo an toàn, vận chuyển hàng hóa còn là người của nha môn đốc lương, hàng hóa cũng do bọn họ chất lên xe, Vân thị chỉ phụ trách dẫn đường.
Cho dù là đội xe lai lịch rõ ràng như vậy, tới cổng thành vẫn bị lính trông thành lục tung lên, làm cái mặt Hồng Thừa Trù rất khó coi.
Khi Vân Nương dẫn cả nhà rời thành, trong tay còn lại 1500 lượng bạc, càng bị quan phủ kiểm tra kỹ lưỡng.
Ngay trước mặt Hồng Thừa Trù, số bạc đó bị quan lại dưới quyền tri phủ dùng nước thuốc rửa qua, sau đó lấy bàn chỉ ra sức cọ, làm miếng bạc nào cũng sáng bóng, ai nhìn cũng thích.
Bạc mà Vân thị thu được đều là bạc vụn, có vài nén đóng dấu Minh Nguyệt Lâu, chưởng quầy lấy sổ sách chứng minh lai lịch, đám bộ khoái tức tốc đi kiểm tra, tới tận trưa đội xe Vân thị mới được rời thành.
Tần Bồi Lượng phái người đi tiễn chân, lần này thái độ của tên quản gia vô cùng khiêm tốn, Vân Nương thì lại hết sức lạnh nhạt.
Thằng bé lợn rừng tinh của Vân thị dùng 5 ngày thôi đã kiếm về cho Vân thị hơn vạn lượng bạc, thành truyền thuyết lan truyền khắp thành, làm Tần Bồi Lượng cảm khái không thôi, trong nhà cũng không ít người đấm ngực tiếc nuối, thế nhưng một số chuyện đã qua không thể vãn hồi.
Bạc đem dùng mua lương thực thì như muối bỏ biển, nhưng dùng mua vải, nông cụ, bông thì ghê gớm rồi, tận mắt người Tần thị chứng kiến từng đội xe cắm cờ Vân thị và quan phủ rầm rộ rời đi, khiến cả góc thành vốn ảm đạm nhanh chóng sôi động lại.
Lần này trở về Vân Chiêu không ngồi chung xe với mẹ nữa, y một mình ngồi một cỗ xe ngựa, ngoài y còn có Tiền Thiểu Thiểu không hề có cảm giác tồn tại.
Đứa bé này rất thích xem sách, cực kỳ thích xem sách, mới tới Vân thị vài ngày mà nó xem hết sách Vân Chiêu mang theo, bây giờ nó mang cả lịch ra xem.
Chất lượng xe không tốt, đường xá cũng không tốt nốt, xe đi chòng chành tới ung cả đầu, Vân Chiêu không cách nào xem được sách, bỏ xuống hỏi: “ Nhìn thấy cảnh giết người có sợ không?”
“ Không sợ ạ, tiểu nhân nhìn thấy nhiều rồi, Lương ma ma khi xử lý mấy nữ tử không nghe lời, toàn do tiểu nhân treo thừng lên xà nhà đấy. “ Tiền Thiểu Thiểu trả lời tỉnh bơ như không: “ Tiểu nhân sở dĩ muốn làm chuyện này là vì sợ một ngày nào đó tới lượt mình gặp phải chuyện tương tự.”
Ồ, cũng có ý thức cảnh giác đấy, sống trong môi trường như thế không trưởng thành sớm không được, Vân Chiêu gật gù: “ Có lý lắm, tỷ tỷ ngươi tính tình không tốt, rất dễ khiến người ta nảy sinh ý muốn giết chết.”
“ Không đúng, tỷ tỷ ngoan nhất, Lương ma ma nói, tỷ tỷ là mỹ nhân có khả năng thành hồng quan nhân nhất ở Minh Nguyệt Lâu.”
“ Tỷ tỷ ngươi lúc ở cùng ta thì chẳng ngoan chút nào.”
“ Lúc ở cùng tiểu nhân cũng thế.” Tiền Thiểu Thiểu thở dài như ông cụ, tựa hồ thấy đây là một chuyện khiến người ta hết sức phiền não:
“ Vừa rồi khi qua cổng, nhiều người kiểm tra như thế mà ta không thấy ngươi sợ chút nào cả.”
“ Vì không ai nhớ được mặt tiểu nhân đâu, nhất là bây giờ tiểu nhân ăn mặc sạch sẽ rồi, rửa mặt xong thì ngay cả Lương ma ma cũng không nhận ra được nữa. Nếu thiếu gia cho tiểu nhân ăn no một chút, ba tháng sau tiểu nhân có thể cao lên, khi đó sẽ giúp được thiếu gia nhiều việc lắm đấy.”
Lại còn dụ ăn của mình nữa, Vân Chiêu lúc đầy nghĩ đây là thằng bé buồn tẻ, tồn tại như cái bóng của tỷ tỷ, ai ngờ không phải:” Chuyện gì cũng được à?”
“ Trừ hại tỷ tỷ tiểu nhân ra thì chuyện gì cũng được.”
“ Ta thấy tỷ tỷ ngươi đối xử với ngươi không hề tốt.”
Tiền Thiểu Thiểu trả lời dứt khoát: “ Chỉ cần tiểu nhân đối xử tốt với tỷ ấy là được rồi.”
Vân Chiêu gật gù, rất hài lòng với Tiền Thiểu Thiểu, nếu nó nói có thể giúp hại tỷ tỷ nó, Vân Chiêu sẽ bảo Phúc bá tìm chỗ chôn ngay.