Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 94 - Q1 - Chương 081: Khởi Đầu Bá Nghiệp.

Q1 - Chương 081: Khởi đầu bá nghiệp.

Từ Tây An trở về Vân gia trang tử mất hai ngày, trong thời gian này Vân Chiêu phát hiện ra Tiền Thiểu Thiểu là đứa bé rất thuần túy, nhất là đối với cái ăn, nó không biết chê bai là gì, dù là xương Vân Chiêu đã gặm, nó cũng gặm lần nữa, sau đó đập vỡ xương mút hết tủy bên trong.

Còn về thức ăn trên bàn, nó không ăn dù chỉ một miếng, dù là Vân Chiêu cho, nó cũng không ăn, nó chỉ thích ăn thừa của Vân Chiêu, cho nên Vân Chiêu thường chỉ ăn qua loa mỗi thứ một ít, sau đó để Tiền Thiểu Thiểu ăn.

Tiền Đa Đa nhìn thấy Vân chiêu nuôi đệ đệ mình như nuôi chó, cực kỳ không vui.

“ Ngươi biết không, tương lai đệ đệ ngươi sẽ là người phú quý đấy.” Vân Chiêu khẳng định chắc nịch:

“ Người phú quý nào lại ăn như chó chứ?” Tiền Đa Đa mặt đanh lại, chẳng buồn vờ cười nói lả lơi với Vân Chiêu như mọi ngày:

“ Ngươi biết cái gì, hoàng đế ăn cơm như vậy đấy.”

“ Nói bậy!”

“ Ai nói bậy chứ, mỗi món ăn hoàng đế đều bị người ta ăn trước, sau đó hắn mới được ăn, đệ đệ ngươi cũng ăn như hoàng đế, sau này không phú quý là gì?” Vân Chiêu dùng lý lẽ méo mó của mình:

“ Được, sau này ta thử độc cho ngươi.”

Trong khi Tiền Đa Đa và Vân Chiêu cãi nhau không ai chịu thua ai thì Tiền Thiểu Thiểu dùng cả hai tay cầm khúc xương to, vừa ăn vừa đảo mắt nhìn hai người cãi nhau về chuyện nó thấy thừa thãi.

Tới khi Vân Mãnh tới, Tiền Đa Đa mới ngừng cãi vã, ôn nhu như nước yêu thương lấy khăn tay lau mỡ trên mặt đệ đệ, khiến Vân Chiêu làm động tác nôn ọe.

Vân Chiêu rời khỏi xe ngựa, Vân Mãnh đã dắt con lừa cái hiền lãnh mà y hãy cưỡi tới, Vân Chiêu trèo lên lưng lừa mẹ, còn cho lừa con một đoạn củ cải mà y để dành.

Hai người vượt lên trên đội ngũ một đoạn, Vân Mãnh nói:” A Trệ, Bành hòa thượng phái người tới, hắn cho rằng chúng ta nên chia cho hắn một nửa thu hoạch của chúng ta ở Tây An, hắn nói là nhờ hắn nương tay nên đội xe vật tư của chúng ta mới có thể an toàn về Vân gia trang tử.”

Vân Chiêu không cần suy nghĩ thoải mái nói:” Bảo hắn, chỉ được ba thành.”

“ Thực sự giao cho hắn à?”

“ Thật chứ.”

Vân Mãnh nhíu mày, nhưng qua sự kiện vừa rồi hắn biết đứa cháu cổ quái của mình làm gì cũng có lý do, luận sức lực hắn còn giúp được, luận đầu óc thì quên đi:” Được, thê đệ của Bành hòa thượng muốn 300 lượng bạc, có cho không?”

“ Cho, nếu hắn thuyết phục được tỷ tỷ hắn, chúng ta cho hắn 500 lượng, trước tiên cứ cho hắn 300 lượng đã.” Vân Chiêu hết sức sảng khoái đáp, cảm giác làm người có tiền thật thích, bảo sao ai cũng ra sức kiếm tiền, nhớ lại lúc mới đến Tây An, vì ít tiền phải đi lấy trộm của mẹ, lòng cảm khái vô cùng:

Vân Mãnh ngẫm nghĩ chốc lát nói:” Được, cứ tạm thời cho hắn, lần này chúng ta có tiền có vật tư rồi, chỉ cần 2 năm thôi, ta sẽ nắm lấy 17 cốc khẩu của huyện Trường An trong tay.”

Vân Chiêu lúc lắc ngón tay:” Mãnh thúc, hai năm sau cháu không chỉ muốn 17 cốc khẩu của Trường An, còn muốn 72 cốc khẩu ở Tần Lĩnh.”

Vân Mãnh rùng mình:” Cháu muốn toàn bộ cốc khẩu sao?”

“ Bây giờ nơi để người Quan Trung có thể sống được không nhiều, bình nguyên nhìn có vẻ cỏ cây tươi tốt, thuận tiện cày cấy, nhưng sao nào, mấy năm qua tai họa không ngừng, vì sao Vị Nam lại có thu hoạch tốt, chẳng phải dựa vào Tần Lĩnh che chở sao?”

“ Có Tần Lĩnh bảo hộ, chúng ta mới có thể yên tâm trồng cấy, mới có cơ hội dưỡng sức, khi đủ địa bàn rồi, chúng ta sẽ thu nạp lưu dân, tăng cường thực lực.”

“ Thúc đi làm đi, Bành hòa thượng chỉ là kẻ đầu tiên chúng ta cần diệt, sau này còn rất nhiều người nữa như Trương Phong Tử, Nhất Lưu Yên, Hà Tam Ba ...” Vân Chiêu kể ra một loạt cái tên, thời gian qua ở Trường An, y nghe ngóng được không ít chuyện rồi, không còn ngây ngô như lúc ở trong trang nữa:

Vân Mãnh thực sự không quen chuyện chất nhi mới bảy tuổi của mình nói chuyện giết người đơn giản không khác gì cắt lúa như thế:” Chúng ta không đủ nhân thủ để dùng, những người đó đều có bản lĩnh.”

“ Trên đời này ít thiếu nhất là người, thế nào chúng ta cũng kiếm được người thích hợp.”

“ Hác Diêu Kỳ ...”

“ Giết đi!” Vân Chiêu không cho Vân Mãnh không gian suy nghĩ:” Chúng ta không cần bất kỳ một tên tặc khấu có tiếng nào, nhân thủ của chúng ta chỉ có thể đề bạt từ nông phu lên.”

“ Nói vậy chúng ta sẽ giết rất nhiều người.”

“ Mãnh thúc, thúc sợ rồi sao?”

Vân Mãnh trầm ngâm:” A Trệ, cháu muốn nhiều địa bàn như thế để làm gì?”

Vân Chiêu nhích cái mông mỡ nần nẫn thịt ngồi lại cho thoải mái, bình thản nói:” Cháu béo như thế này, mà nhà thì chật hẹp quá.”

Đối diện với đứa chất nhi này, Vân Mãnh phát hiện mình ngày một khó đối phó, mặc dù hắn vẫn có quyền đá đít Vân Chiêu, nhưng mà giơ chân lên không dám tùy tiện như trước.

Có lẽ nó là lợn rừng tinh hạ phàm thật.

Rời khỏi Vân Chiêu, Vân Mãnh lẩm bẩm, do dự một lúc thúc lừa đi tìm Phúc bá ở gần cuối đội ngũ.

Phúc bá vẫn thế, ngồi trên xe lừa chờ hàng hút thuốc phì phèo, thấy Vân Mãnh đáng lẽ đi đầu đội ngũ lại lùi ra sau, biết hắn có việc muốn nói liền nhích người sang bên nhường cho hắn nửa chỗ ngồi:” Ngồi xuống đi.”

“ Phúc bá, Vân Chiêu nó ...”

Không đợi Vân Mãnh nói hết, Phúc bá đã mất kiên nhẫn gõ gõ tầu thuốc:” Thiếu gia bảo sao thì làm vậy đi.”

“ Không phải chuyện đó.” Vân Mãnh nhảy qua xe ngựa, hai tay cứ xoắn vào nhau như gặp chuyện gì khó giải quyết lắm:” Phúc bá, nó thực sự là chất nhi của ta sao?”

“ Không phải ngươi kiểm tra rồi à?”

“ Thân thể thì đúng, chỉ là ta cảm thấy ....”

“ Ngươi cảm thấy? Khi nào tới lượt ngươi cảm thấy? Chỉ dăm ba ngày đã kiếm được số gia sản mà Vân thị phải tích góp cả trăm năm, ngươi có tư cách gì mà nghi ngờ.”

“ Không phải thế, chỉ là ... Ta thấy như một giấc mơ vậy.”

Phúc bá ngậm tẩu thuốc, mắt nhìn xa xăm:” Nếu là giấc mơ, ta chỉ mong giấc mơ này thật dài thôi.”

…. …..

Lúc này đã tới gần cốc khẩu Vân gia trang tử rồi, từ xa đã thấy bức tường bằng đá trải qua gần ba năm xây dựng đã cao hơn cả tường thành Tây An, bên trên thậm chí đang xây dựng dang dở một tòa thành lâu, Tiền Thiểu Thiểu thò đầu ra khỏi xe, ánh mắt cực kỳ tò mò.

Người trên bức tường cũng đã thấy đội xe cắm cờ hiệu nhà mình trở về, cánh cổng gỗ nặng nề mở ra.

Vân Chiêu cưỡi lừa đi đầu đội ngũ, khi đi qua cổng thành không ngờ gặp Vân Kỳ dẫn theo hơn mười người đang xây dựng tường đứng ở bên cung kính chắp tay nói một tiếng:” Thiếu gia đã về, không biết Đại nương tử về nhà mẻ đẻ liệu có quen không?

Nhi tử hắn Vân Dương đã về trước, đem hết chuyện ở Tây An kể ra rồi, còn dặn hắn giữ bí mật, cứ như cho là không có chuyện nhi tử kể thì mấy ngày qua liên tục ba đội xe mang về trang rất nhiều gia súc, bông vải, nông cụ, khiến hắn không dám có ý khinh nhờn vị thiếu gia nhỏ tuổi này nữa rồi.

Vân Chiêu có thể cảm thụ được ánh mắt sùng bài của những người trong trang, mỉm cười gật đầu tiếp tục dẫn đội ngũ đi theo con đường duy nhất dẫn tới Vân gia trang tử, hai bên đều là vách núi cao, địa thể hiểm yếu phi thường, là một nơi tuyệt vời để xây dựng trang viên, nhất là giữa thời loạn lạc này, Vân gia trang tử càng phát uy ưu thế đặc biệt của nó.

Bình Luận (0)
Comment