Rẽ trái hai lần rẽ phải ba lần mới đi hết hẻm núi ngoằn ngoèo như ruột dê, khung cảnh trước mắt làm Tiền Thiểu Thiểu há hốc mồm, nó cứ nghĩ mình sẽ tới thôn trang nghèo khó, nhưng cảnh tượng trước mắt hoàn toàn không giống tưởng tượng.
Từ thửa ruộng trồng kín kê, cốc, ngay cả trên sườn núi xa xa cũng thấp thoáng cây cao lương cao lớn, trong mắt nó, chỉ thế thôi tạo thành bức tranh tuyệt mỹ. Một con suối không lớn lắm chạy vắt ngang qua cả thôn trang, tạo ra đồng cỏ xanh mướt mắt điểm xuyết mấy chiếc ao nước lớn nhỏ, tạo thành khung cảnh tràn đầy sức sống.
Ở góc tây bắc, mặt hướng về ánh nắng của ngọn núi trọng, từ cừu trắng, trâu đen, tới con con lừa nâu nhởn nhơ hoặc đi lại trên đồng cỏ, hoặc nằm nghỉ ngơi, một đám trẻ tay con cầm nắm cỏ đưa tới tận miệng đàn cừu, bị chúng liếm cả tay làm ngứa ngáy cười khanh khách, tiếng cười vui vẻ ấy làm Tiền Thiểu Thiểu thở phào trút bỏ tảng đá đè nặng trên tim xuống, linh cảm của nó, mình và tỷ tỷ tới sống ở nơi không tệ.
Trong mắt Vân Chiêu, Vân gia trang tử vẫn là diện mạo nghèo khó như thế, chẳng qua nhờ số vật tư liên tục đổ về trong trang khiến tinh thần mọi người phấn chấn vui tươi hơn mà thôi.
Đoàn người đi qua chuồng gia súc vừa mới lập nên dưới đồi trọc do số lượng gia súc trong nhà tăng vọt, kỳ thực còn sơ khai lắm, chỉ có hàng rào gỗ cao bằng ngực người lớn được dựng lên, chia khu vực từng loài gia súc khác nhau, tiếng “ò … ò” như muốn hòa nhịp với tiếng “be … be” vang khắp nơi.
Vân tiểu muội đang cưỡi trên con cừu nhỏ, thấy Vân Chiêu về định chạy tới, nhưng thấy đông người lại xấu hổ, chỉ đứng từ xa xa vẫy tay, cười ngọt ngào.
Vân Chiêu toét miệng cười vừa đưa tay vẫy lại thì hông nhói đau, quay đầu sang chỉ kịp nhìn thấy bàn tay trắng trẻo rụt nhanh vào sau rèm.
Cái quái gì vậy? Sao bỗng dưng nha đầu đó nhéo mình?
Về tới nhà, Vân Chiêu không vội về phòng, hỏi gia đinh biết tiên sinh đang ở hoa viên sau nhà, liền vội vàng đi tìm, trong lòng y lúc này có nhiều khúc mắc, chỉ tiên sinh mới giải đáp được.
Hoa viên sau đại viện địa thế cao, từ nơi này có thể thu hết cảnh sắc đồng ruộng trong trang vào mắt.
“ Mầm non mới mọc, phải mạnh mẽ tiến lên, mọc rễ, này mầm, phá đất, sinh cành, trồi lá, sau đó nạp mưa móc, thu ánh nắng, đón gió nở hoa, chống mưa kết quả, đợi gió lớn thổi đi, phát tán mầm mống khắp chân trời góc biển. Tiếp đó sinh rôi nảy nở không ngừng ....”
Từ tiên sinh tay cầm một bông bồ công anh, thổi phù một cái, những đóa hoa đầy lông, vô số hạt giống trôi theo gió.
Vân Chiêu mãi chẳng thể quen được phương thức giảng bài giống như Phật tổ cầm hoa mỉm cười này, bởi vì nghe giảng như vậy rất là mệt, nhưng khúc mắc trong lòng y, ngoài tiên sinh ra không ai có thể giải được.
“ Giờ chúng ta lại quay về vấn đề cũ, tính bản thiện hay tính bản ác rồi. Vân Trệ, ngươi cho rằng mình là ác nhân hay thiện nhân.”
Vân Chiêu xòe hai tay ra:” Trong tay học sinh đã có bảy mạng người, giờ còn đang vắt óc giết thêm, nếu nói mình là thiện nhân thì quá mức rồi.”
Từ tiên sinh gật gù:” Tốt, nói như vậy là trong lòng ngươi còn có thiện niệm, mặc dù làm chuyện đại gian đại ác, nhưng tâm vẫn một lòng hướng thiện.”
Vân Chiêu nghe câu này thấy chẳng thoải mái chút nào hết, hỏi thẳng:” Học sinh chỉ muốn tiên sinh nhìn việc làm của con thế nào thôi.”
“ Ta à? Không có ý kiến gì cả! Ta là tiên sinh ngươi bỏ một vạn lượng bạc ra mời về, chuyện ta cần làm là truyền thụ học vấn, chỉ dẫn cho ngươi cách suy nghĩ, an ũi tâm tư hỗn loạn của ngươi thôi, còn về đúng sai, đó là lựa chọn của ngươi, ta sẽ không phán xét.”
“ Vừa rồi tiên sinh nói tâm con còn hướng thiện.”
“ Ồ, đó là câu an ủi đấy, lý luận của Phật gia là thế, buông đồ đao thành Phật, tác dụng lớn nhất của Phật gia là để an ủi lòng người, để con người bình tĩnh hơn, để sau khi làm chuyện ác thì có cớ để tha thứ cho bản thân, cuối cùng giết người tới thoải mái yên lòng, dù sao giết một người cũng là giết, giết một vạn cũng là giết, đợi giết đủ rồi, ném đồ đao xuống đất, mặc cáo cà sa lên, lại thành người tốt sạch sẽ.” Từ tiên sinh nói tựa như có chút đùa cợt vậy:
Vân Chiêu vẫn chưa lĩnh ngộ hết ý tiên sinh, không biết tiên sinh đang an ủi hay mỉa mai mình:” Vậy ai mới là người tốt, ít nhất tiên sinh cho con một ví dụ để học tập theo chứ?”
“ Có, người như thế đúng là có, ngươi còn nhớ đạo sĩ Lương Hưng Dương của Kim Tiền Quan không?”
“ Ồ, chính là cái lão đạo tới nhà làm phép, lừa tiền xong rồi đeo bảo kiếm xuống núi, tuyên bố là đi cứu thế nhân sao?”
Từ tiên sinh gật đầu: “ Ừ, gãy chân rồi.”
“ A, có phải bị khổ chủ đánh không ạ? “ Vân Chiêu hớn hở, cuối cùng cũng công lý được thực thi rồi, không biết vị nào giúp y hả lòng hả dạ:
Chuyện rất buồn cười, Từ tiên sinh lại không hề cười, hướng về phía Chung Nam Sơn chắp tay: “ Ông ta tới chiến trường tặc khấu chém giết nhau, khuyên nhủ người ta chớ đánh giết, nói rằng, chỉ cần chịu ngồi xuống bàn bạc, thế nào cũng kiếm được lối thoát thích hợp. Kết quả là bị loạn binh dẫm đạp, gãy mất chân, tiểu đồ đệ cõng ông ta từ Duyên Tuy về, chữa trị không kịp, sau này phải chống gậy mới đi được. Có phải ngươi muốn cười không?”
Vân Chiêu trầm mặc, lắc đầu: “ Học sinh muốn cười lắm, lại không cười nổi.”
Từ tiên sinh nhổ phì một bãi nước bọt lên không: “ Nhưng người khác đều cười ông ta! Cười ông ta không tự lượng sức, cười ông ta châu chấu đá xe, cười ông ta cổ hủ, cười ông ta thèm nổi tiếng tới điên.”
Lần này Vân Chiêu im lặng càng lâu hơn: “ Gần đây học sinh giết bảy người, sắp tới còn giết nhiều hơn, gia trạch nhất định không yên, muốn mời Lương đạo trưởng tới nhà làm pháp sự, tiêu trừ oán khí, tiên sinh thấy sao?”
“ Vậy đi làm cho mau đi, ngươi mà tới muộn, ông ta và tiểu đồ đệ sẽ chết đói đấy. “ Từ tiên sinh phẩy tay, tỏ ý kết thúc trò chuyện, làm ra vẻ thuận miệng nói thêm: “ Từ Quang Khải gửi cho ngươi một ít hạt giống, mai sẽ vận chuyển tới trang, ngươi nhớ nhận, ta nghe nói bên trong còn có một phong thư và 200 lượng bạc, bạc thì ngươi lấy rồi tìm thợ sửa lại đại môn thư viện Ngọc Sơn, làm một ít chuông treo lên mái cong. Thư thì đốt ngay đi, nếu như có người hỏi tới ta, thì trả lời là ta đã chết rồi.”
Hạt giống tới rồi sao? Vân Chiêu vừa nghe tin đã chạy ù mất bóng rồi.
Từ tiên sinh vẫn chắp tay sau lưng ngửa mặt nhìn trời, không thấy Vân Chiêu đáp lời, khi quay sang thì phát hiện y chạy mất từ khi nào, chẳng biết có nghe thấy lời mình dặn không.
Vân Chiêu hùng hục lao vào nhà như lợn rừng, đá tung cửa hậu viện, con ngan trắng nghe động tĩnh hăm hở xông tới định tấn công, vừa nhận ra là lợn rừng, định quay đầu chạy đã muộn, bị Vân Chiêu chẹt cái cổ dài, cho hai cú đá vào bụng, con ngan còn lại vỗ cánh phành phạch, miệng kêu cạp cạp bỏ chạy trối chết, không có tí tình đồng loại nào.
Tiền Đa Đa nghe thấy ngan kêu vội vàng chạy tới, không ngờ bị Vân Chiêu ôm lấy, hôn chụt lên má, mặt tức thì đỏ bừng, người cứng đờ.
Vân Chiêu cười khanh khách bỏ chạy: “ Không định cưới ngươi đâu.”
Tiền Đa Đa sực tỉnh, nổi giận đuổi theo Vân Chiêu đấm y mấy phát liền: “ Làm sao mà cao hứng thế?”
Vân Chiêu cười không khép miệng lại được: “ Nếu ta nói ta có cách để tất cả mọi người được ăn no thì ngươi tin không?”
Tiền Đa Đa bĩu môi: “ Lừa đảo.”
“ Hạt giống bảo bối của ta ngày mai sẽ tới. “ Vân Chiêu phấn khích tiết lộ, nếu không san sẻ niềm vui này cho người khác, y sợ mình nổ tung mất:
“ Thật à, lợi hại lắm sao?”
“ Cực kỳ lợi hại, do người nước Hồng Mao phải ngồi thuyền trôi nổi rất nhiều năm mới tới được xứ thần tiên trộm về hạt giống này đấy, một mẫu sản lượng hơn nghìn cân là chuyện tầm thường.”