Tiền Đa Đa nghe Vân Chiêu ra sức khen ngợi hạt giống tốt thế nào thế nào, con ngươi đen láy xoay tròn mấy vòng, vượt lên trước cả Vân Chiêu, chạy về ù phòng của mình, không bao lâu sau lấy ra hai đĩnh bạc vỗ vào tay Vân Chiêu: “ Ta muốn mua đất.”
“ Mua đất á? Mua của nhà ai?”
“ Của nhà ngươi chứ ai, ta chỉ lấy đất có nước tưới.”
Vân Chiêu nhìn hai đĩnh bạc quen quen: “ 10 lượng này ta vừa mới đưa ngươi mà.”
“ Đó là tiền của ta. “ Tiền Đa Đa khẳng định chắc nhịch:
“ Ngươi có biết ruộng nước nhà ta một mẫu bao nhiêu tiền không mà đòi mua?”
“ Một mẫu ruộng ở Dương Châu cũng chỉ tới hai ba lượng thôi, đất ở Quan Trung chắc chắn còn rẻ hơn.”
“ Ngươi thì biết cái rấm ấy! “ Vân Chiêu có cơ hội là đả kích Tiền Đa Đa không chút thương tiếc: “ Ruộng ở Dương Châu rẻ hơn ở đây nhiều, do chính sách triều đình làm hại đấy, tiên sinh nói, người nhiều ruộng sẽ phải ứng quân dịch làm lương trưởng, không thu được lương thực, phải lấy gia sản ra mà bù vào.”
“ Ai ai cũng không muốn làm lương trưởng, mà ai làm lương trưởng thì phải xem nhà đó nhiều ít ruộng thế nào, người lo nhà mình nhiều ruộng vội kéo nhau bán ruộng, cho nên ở nơi quê hương thóc lúa như Dương Châu mà giá ruộng đất lại rẻ.”
“ Nơi như Vân gia trang tử này, nhà ta là lương trưởng trời sinh, có nhà ta làm che chở, nhà khác không lo phải làm lương trưởng, ngươi nghĩ ai lại đi đem ruộng quý như mạng bán cho ngươi?”
“ Ruộng nhà ta toàn là ruộng tổ đấy, không bán.”
Tiền Đa Đa cúi gằm mặt, chân nhích từng tí một tới gần Vân Chiêu, dùng mông huých y, nũng nịu: “ Bán cho ta một ít thôi, một ít thôi mà.”
Bộ dạng hung thần ác sát của Vân Chiêu tức thì tan như tuyết gặp nắng xuân, giọng ôn hòa hơn vài phần: “ Có ruộng đất là thành hộ tự do, phải nộp thuế đấy.”
Tiền Đa Đa ngẩng đầu lên, vén mái tóc dài phủ xuống mặt, hiện ra dung mạo xinh đẹp: “ Có ruộng đất mới thực sự là con người.”
“ Vậy tiếp theo có phải ngươi muốn lập hộ tịch không?”
Tiền Đa Đa cắn môi gật mạnh đầu.
“ Tiếp theo đó có phải sẽ cho đệ đệ ngươi đi học không?”
Mắt Tiền Đa Đa sáng dần:
“ Sau đó nữa, đệ đệ ngươi tham gia huyện học, phủ học, cuối cùng tham gia đồng thí, huyện thí, hương thí, hội thí, điện thí, thành tú tài, cử nhân, tiến sĩ, thậm chí là trạng nguyên?”
Tiền Đa Đa nghe tới đâu gật đầu tới đó như gà mổ thóc, thậm chí khóe miệng còn có nước dãi chảy ra.
“ Thôi xong rồi, ngươi biến thành mẹ ta rồi. “ Vân Chiêu hai tay ôm đầu, bộ dạng hết sức đau khổ:
“ Cho dù cả đời ta không gả đi cũng phải khiến đệ đệ ta vinh diệu tổ tông. “ Tiền Đa Đa xoắn chặt khăn lụa trong tay, nghiến hai hàm răng trắng, giọng kiên định vô cùng:
“ Tỷ đệ các ngươi muốn có được ruộng đất thì khả năng duy nhất là khai hoang, sau dó dùng ba năm biến ruộng hoang thành ruộng trồng, như thế các ngươi sẽ có ít ruộng hạn! Trong thời gian đó, nếu như người có ruộng nào đó ở Vân gia trang tử gặp tai họa, cần bán ruộng cứu mạng, như vậy cơ hội của ngươi sẽ tới, có thể dùng bạc mua ruộng. “ Vân Chiêu bày cách: “ Ruộng nhà ta trừ ruộng quan do tổ phủ để lại thì ruộng khác đều nhờ đó mà ra, ngươi muốn có ruộng phải kiên nhẫn.”
Tiền Đa Đa hỏi ngay: “ Vậy ở đâu có thể khai hoang được?”
“ Trên mây trắng. “ Vân Chiêu chỉ Ngọc Sơn lẩn khuất trong sương mù, vỗ vỗ vai Tiền Đa Đa cổ vũ: “ Cố lên, hạt giống của ta sắp tới rồi, ngươi gặp đúng thời cơ đấy.”
Thấy Vân Chiêu định đi, Tiền Đa Đa tóm ngay tay y kéo lại: “ Hình như ta thấy ngươi chẳng có hứng thú gì với chuyện đọc sách thi trạng nguyên, vì sao thế?”
“ Ta không thích hợp làm trạng nguyên, ta thấy mình thích hợp làm cường đạo hơn.”
“ Vì sao?”
Vân Chiêu ghé tai Tiền Đa Đa nói nhỏ: “ Cho ngươi biết nhé, vài năm nữa thôi hoàng đế sẽ chết, ngươi bảo ta thi trạng nguyên nhà ai?”
“ Nói bậy, sao hoàng đế lại chết? Dù hoàng đế chết, nhi tử của hoàng đế cũng sẽ cần trạng nguyên. “ Tiền Đa Đa hiển nhiên không tin:
“ Ngươi chắc là đệ đệ ngươi có khả năng thi trạng nguyên à, đừng trả lời ta là vì ngươi nghĩ đệ đệ ngươi thông minh, ta cũng từng nghĩ thế đấy, nhưng sau khi gặp tiên sinh của ta rồi, ta mới hiểu người thông minh thực sự là thế nào. “ Vân Chiêu chân thành khuyên nhủ: “ Nhưng tiên sinh cũng không thể thành trạng nguyên.”
Tiền Đa Đa tiếp xúc với Từ tiên sinh chưa nhiều song đủ nhận ra, đó là người cực kỳ thông minh, nghe Vân Chiêu nói thế, tinh thần không khỏi đi xuống: “ Vậy ngươi nói xem đệ đệ ta thích hợp làm gì? Nông phu à?”
“ Ta thấy, đệ đệ ngươi cực kỳ thích hợp làm cường đạo.”
“ Cường đạo cái đầu ngươi, làm như ai cũng thích làm cường đạo giống ngươi ấy … mà này, ngươi chạy đi đâu thế?”
Vân Chiêu cũng chẳng biết mình chạy đi đâu nữa, y chỉ biết, nếu đứng im tại chỗ, sẽ bị niềm vui to lớn này làm nổ tung mất.
Vân Chiêu cực kỳ trông đợi cái bọc của Từ Quang Khải.
Y không biết bên trong đó rốt cuộc có cái gì, chỉ cần biết, nếu như mấy loại mà y muốn đều có cả, y sẽ có năng lực thay đổi tình trạng thiếu lương thực ở Quan Trung.
Mặc dù không thể giải quyết ngay lập tức, y hi vọng trải qua trồng thử, có thể trồng quy mô lớn.
Hệ thống bưu ký của Đại Minh rất phát triển, ít ra thì Vân Chiêu cho rằng là vậy, mọi người có thể gửi cả hàng lẫn người qua bưu ký, chữ tín rất cao.
Vân Chiêu nhận được “cái bọc”, nhận được luôn cả người, đối với người này, y chẳng có lấy tí hứng thú nào, y chỉ quan tâm tới ba cái xe hạt giống.
Đúng vậy, "cái bọc" mà y trông đợi tận ba xe.
“ Tiểu lang, xin hỏi nhị lang nhà ta ở đâu?”
Vân Chiêu từ trong xe ngựa kéo ra một bắp ngọc mễ, tay run run bóc lá ngoài ra, khi nhìn thấy hạt ngọc mễ đều tăm tắp bên trong, suýt nữa bật khóc.
Tiếp đó y nhảy vào trong trong xe đảo bới như thú hoang, tìm ra được củ khoai tây đỏ sậm dài nửa xích, bên trên dính nguyên rễ, nắm chặt không buông.
“ Tiểu lang, xin hỏi nhị lang nhà ta ở đâu? “ Mặc dù hành vi của Vân Chiêu rất khác thường, ông già râu tóc bạc phơ vẫn khách khí, hỏi lại lần nữa:
“ Đâu rồi? “ Vân Chiêu từ trong xa nhảy ra, hỏi gấp, trông hơi giống thằng điên: “ Khoai tây mà ta muốn đâu rồi?
“ Khoai tây? Khoai tây …. ý tiểu lang là khoai Hà Lan?”
“ Ta hỏi khoai tây, khoai tây của ta đâu?”
Lão phó không muốn tranh cãi với thằng bé điên điên này, tới bên một cái xe khác, xe này có năm cái rương lớn, mở rương ra, bên trong là củ khoai đều đặn: “ Đây là khoai Hà Lan mà Nhị lão gia muốn, Đại lão gia chuẩn bị hai trăm cân.”
Mặc dù tên gọi thì khác, nhưng đúng là khoai tây rồi, Vân Chiêu mắt si dại vuốt ve củ sần sủi vàng nhạt của nó, mắt đầy vẻ đói khát: “ Ông chả biết gì cả, phải gọi nó là khoai tây ... Chỉ là ít quá.”
“ Đây đã là một nửa trong ruộng thí nghiệm của Đại lão gia rồi.”
“ Thế à, một mẫu được bao nhiêu?”
“ Hạch toán được 2600 cân, có điều đó là kết quả do mười sáu nông phu dày công chăm sóc, Đại lão gia nói, ở Quan Trung ruộng cát có thể trồng ra 1800 cân, tiểu lang nếu như muốn trồng ở ruộng hạn, sản lượng một mẫu không thể quá trăm cân.”
Nói chuyện với lão phó rất thoải mái, chủ yếu là do các thức nói chuyện có chút tương thông, bất kể là "ruộng thí nghiệm" hay "hạch toán", hai danh từ mới không ai phải giải thích với ai, nói ra là đối phương hiểu.
Lão phó tất nhiên cũng phát hiện ra điểm này, có điều ông không hề ngạc nhiên, dù sao thì, thằng bé béo này là đệ tử của Nhị lão gia.
Nghe lão phó nói tới sản lượng một mẫu, Vân Chiêu ít nhiều có chút thất vọng so với sản lượng bình quân một mẫu 8000 cân ở thôn y tới giúp giảm nghèo thì thua kém quá lớn.
“ Tiểu lang, Nhị gia nhà ta ở đâu? “ Lão phó chắp tay lần nữa:
Vân Chiêu gãi tai: “ Tiên sinh nói, người đã chết rồi.”
Lão phó không hề bất ngờ, lại hỏi: “ Xin tiểu lang cho biết, Nhị gia nhà ta chết ở đâu?”
Vân Chiêu chỉ tiền viện Vân thị đại trạch: “ Ở trong học đường, sáng nay tỉnh dậy một lần, ăn rất nhiều cơm, giờ là buổi trưa, đoán chừng lại chết rồi.”
Lão phó mỉm cười tạ ơn, đi thẳng tới học đường.