Vân Chiêu nhảy hết từ xe này tới xe kia đào bới một hồi, cười một hồi, khóc một hồi lại còn thái độ cực kỳ ác liệt, hung dữ chửi bới ném đá bất kỳ ai dám tới gần bảo bối của y, sau đó mới dần dần bình tĩnh lại, gọi đám Vân Mãnh tới rỡ hết hàng trên xe xuống, trải đầy đất.
Nhiều nhất là khoai tây, ngọc mễ, khoai lang, còn lại đều là hạt giống lớn nhỏ, nhiều loại Vân Chiêu không nhận ra, nhưng ớt thì y nhận ra, Vân Chiêu chìm đắm trong hạnh phúc vô bờ.
Trong thời gian chờ đợi hạt giống tới, Vân Chiêu đã sai người đào sẵn hầm ngầm cất giữ bảo bối của mình.
Tận mắt nhìn hạt giống đưa xuống hầm, Phúc bá đích thân khóa lại, thuận tay đeo chìa khóa lên cổ.
Thứ quý trọng giao cho Phúc bá bảo quản là tốt nhất, minh chứng là tới giờ Vân Chiêu chưa tìm thấy khi vũ khí Vân thị ở đâu.
“ Thiếu gia, những thứ này hữu dụng lắm sao?” Phúc bá lần đầu tiên thấy Vân Chiêu coi trọng một thứ như thế, ít nhất hai đĩnh bạc trong người y, hôm qua Phúc bá nhặt được một đĩnh, định dạy thiếu gia biết quý trọng tiền bạc nên không nói vội, ai ngờ hôm qua tới giờ, chẳng thấy y đi tìm:
“ Nếu làm tốt, những thứ này là vô số mạng người.” Vân Chiêu trịnh trọng dặn dò:
Phúc bá gật đầu, không nhiều lời, ngồi xuống bên hầm ngầm hút thuốc, xem chừng không đi đâu nữa.
Khi Vân Chiêu về học đường thì tiên sinh rõ ràng vừa mới khóc, lão phó thì vẫn khóc tu tu, một ông già gần đất xa trời mà khóc tới nấc liên hồi.
Vân Chiêu nhổ một cây vạn niên thanh của tiên sinh, lấy xẻng nhỏ xới đất, thật tơi, sau đó cẩn thận trồng hạt giống ớt xuống, y không biết hạt ớt này có thể nảy mầm thành cây kết quả không, quả có đủ cay không, tóm lại hạt giống vừa trồng xuống là y sốt ruột, muốn cái cây mọc ngay lên tức thì.
Từ tiên sinh ném cái bọc cho Vân Chiêu, chỉ nói đúng một câu: “ Xây đại môn thư viện đi.”
Vân Chiêu đoán đây là 200 lượng bạc rồi:” Ít quá ạ, không đủ làm đại môn thật đẹp đâu.”
“ 200 lượng là quá dư rồi.”
“ Không đủ, tiên sinh, chỉ riêng hai con sư tử đá cao một trượng ngồi ở cửa đã hơn 200 lượng.”
“ Thư viện thì cần sư tử đá làm gì chứ?” Từ tiên sinh cao giọng:
“ Trấn tà ạ.” Vân Chiêu thấy tiên sinh biến sắc mặt thì rối rít nói thêm: “ Chủ yếu là khí thế, học sinh thấy đã không làm thì thôi, một khi xây dựng lại thư viện nhất định làm thật lớn.”
Từ tiên sinh trầm ngâm một chút nói: “ Vậy làm một con trước đi, ta không sợ chậm, chỉ sợ bị dừng lại.”
“ Tiên sinh đừng lo, Mãnh thúc của học sinh là thợ đá giỏi đấy.”
“ Hắn chỉ có thể tạc sư tử đá thành chó thôi.”
Vân Chiêu thấy tâm tình tiên sinh đã tốt lên, xem ra không phải là không có tình cảm với ca ca, chỉ là khúc mắc trong lòng không cởi bỏ được mà thôi, vui vẻ chắp tay lui ra.
Mẹ đang chỉ huy gia đinh đem lương thực ở trong kho chuyển lên núi, quan phủ sắp tới thu lương thực mùa thu rồi, trong nhà có quá nhiều lương thực không thích hợp.
Giờ nhà có thêm tiền, thêm lương, thêm cả cừu, tự tin của mẹ không chỉ là đủ đâu, thế là cái tường đá ở cốc khẩu lại cao lên.
Đến chập tối, Vân Tiêu gầy khô như bộ xương xách một cái hộp gỗ về, mở ra cho Vân Chiêu, Vân Mãnh, Vân Hổ, Vân Báo xem, sau đó giao một tên thổ phỉ mang đi.
“ Giết được Bành hòa thượng nhanh thế sao?” Vân Chiêu hơi hoang mang, theo y tính toán, chuyện này phải tốn một phen công sức:
Vân Tiêu cười rất rùng rợn, tên này chẳng giống hồ ly, mà giống ác quỷ:” Đầu là do lão bà Bành hòa thượng mang tới.”
Vân Chiêu tặc lưỡi:” Nữ nhân này thật tàn nhẫn.”
“ Ngươi nên nói là nữ nhân này thật to gan, ả tự giết trượng phu của mình xong không sai đệ đệ đi đổi lấy tiền, mà tự xách đầu người tới, đúng là nữ nhân thông minh.”
“ Thúc tha cho nữ nhân đó rồi à?”
Vân Tiêu thản nhiên nói:” Làm gì có, giết đệ đệ ả xong mới giết ả.”
Vân Chiêu ngáp dài, chẳng buồn hỏi chi tiết:” Ai đi tiếp nhận cốc khẩu của huyện Trường An rồi?”
“ Vân Giao đi rồi, hắn giết luôn Nhị đương gia, Tam đương gia, thế là số còn lại buông vũ khí theo chúng ta.”
“ Di chuyển người ra đi, đưa hết tới Thang Cốc, xây hồ chứa nước, khai hoang! Năm sau cháu cần nhiều đất đấy.” Từ lần trước đi tuần thị quanh sáu cốc khẩu Lam Điền, Vân Chiêu đã muốn làm cái hồ lớn chứa nước rồi, chỉ là nhân lực không đủ, giờ vừa vặn đem đám người mới quy thuận này đi lao động cải tạo:” Lương thực lấy được ở chỗ Bành hòa thượng có đủ dùng một năm không?”
Vân Tiêu gật đầu:” Có thể, chỉ là kham khổ một chút, nhưng không sao, thời buổi này sống được là tốt rồi, ai đi kêu ca sống khổ nữa.”
Vân Chiêu trước khi vào đại trạch, nói với Vân Mãnh:” Những ai ăn lương thực nhà ta phải tham gia luyện binh, tất cả, dù là nam, nữ, hay là người già, trẻ con cũng thế.”
Vân Mãnh chấn kinh:” Toàn bộ sao?”
Vân Chiêu khẳng định lại lần nữa:” Toàn bộ đều luyện tập, triều đình đã hạ lệnh gây dựng đoàn luyện, chúng ta có thể lấy cớ này.”
“ Liệu có được không, chúng ta toàn là tặc khấu mà.” Vân Mãnh ngần ngừ, đại khái làm tặc khấu thành quen rồi, quán tính tư duy không đổi được nữa:
Phúc bá xen vào:” Chúng ta có thể phân biệt được ai là đoàn luyện, ai là tặc khấu, ngươi nghĩ đám quan lão gia phân biệt được à? Vân Mãnh, hai huyện Lam Điền, Trường An nói liền làm một rất quan trọng, thiếu gia di chuyển người của Bành hòa thượng đi, là để các ngươi tiện thống lĩnh cốc khẩu ở huyện Trường An, thời gian tới, không được bạc đãi những người này, nhưng cũng không được để chúng ăn no, lương thực cấp từng ngày, không sợ chúng có sức làm phản ...”
Nghe Phúc bá nói thế là Vân Chiêu yên tâm rồi, chỗ này không cần y nữa, đi vào cửa.
Hôm nay tâm tình tiên sinh rất kích động, không dạy học được, Vân Dương lại tới công trường xây tường thành, Vân Quyển, Vân Thư lên Ngọc Sơn đào hoàng tinh, sơn dược, đó là lương thực chính của chúng vào mùa đông, những đứa bé khác cũng bận rộn, con nhà nông chưa bao giờ lo thiếu việc để làm.
Vân Chiêu tìm kiếm rất lâu mới thấy Tiền Thiểu Thiểu nấp sau cửa:” Ngươi không thể đứng ở chỗ người ta dễ thấy được à?”
“ Không ạ, các cô nương, ma ma ở Minh Nguyệt lâu chê tiểu nhân xui xẻo, không thể đệ họ nhìn thấy, nếu không sẽ bị đánh, có một thời gian tiểu nhân toàn phải chui vào váy tỷ tỷ để sống.” Tiền Thiểu Thiểu giọng rất bình thản kể lại quá khứ bi thảm của nó:
Vân Chiêu vỗ vỗ vai đứa bé tội nghiệp:” Yên tâm, nơi này không ai đánh ngươi đâu.”
“ Tiểu nhân cứ cẩn thận một chút thì hơn, thiếu gia cứ yên tâm, tai tiểu nhân thính lắm, chỉ cần thiếu gia gọi một tiếng là tiểu nhân sẽ xuất hiện.” Tiền Thiểu Thiểu vừa nói mắt vừa đảo quanh, xem có ai thấy mình không, như con thỏ nhút nhát:
Vân Chiêu gãi đầu, đứa bé này cần thêm chút tự tin:” Ngươi có muốn luyện võ không?”
“ Tiểu nhân luyện rồi.”
“ Rồi sao? Ai dạy ngươi?”
“ Một đao khách già ở Tây An, ông ta muốn lừa tiểu nhân đi theo, tiểu nhân không nỡ bỏ tỷ tỷ nên không đi, có điều ông ta dạy tiểu nhân nhiều thứ lắm, ví như làm sao để nấp đi không ai biết.”
“ Vậy vì sao khi tỷ tỷ ngươi bị Vân Hổ cướp đi, ngươi không giúp?”
Tiền Đa Đa nghiêm túc đáp:” Tiểu nhân đánh không nổi, nhưng đã nhớ bộ dạng hắn rồi, đợi lớn lên sẽ tìm hắn cứu tỷ tỷ.”
Vân Chiêu nghe cái giọng đều đều của nó mà rùng mình, nếu mình mà không giúp Tiền Đa Đa cứu nó ra, trời mới biết có bị nó nhắm vào không, đúng là sau này nên làm việc tốt nhiều hơn.