Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 912 - Q4 - Chương 208: Phá Tặc.

Q4 - Chương 208: Phá tặc.

“ Năm Chính Đức thứ 12, Vương Dương Minh bằng vào can đảm và trí tuệ của mình, trong vòng vài tháng đã dẹp hết loạn tặc khấu kéo dài mười mấy năm ở bốn tỉnh Tương, Việt, Mân, Cống, thực sự là công tích vô cùng.”

“ Vương Dương Minh cho rằng, giặc trong núi dễ trừ, nhấc tay một cái là diệt được, không đáng khen ngợi. Ông ta cho rằng, có loại giặc khó diệt hơn trăm lần, là giặc ở trong lòng.”

“ Bệ hạ được chư vị huynh đệ tương trợ, đánh bại tâm tặc, đó chỉ là thắng lợi nhất thời, khi tâm tặc quay lại, chính là lúc bệ hại thất bại thảm hại.”

Trong cái đầu to của Từ Nguyên Thọ không biết có bao nhiêu học vấn hay ho, vậy mà từng câu từ trong cái miệng bị râu trắng bao quanh của ông ta, nghe chướng tai vô cùng.

“ Trẫm đâu kém như thế.”

“ Bệ hạ không kém, còn vô cùng cường đại, cho tới giờ chưa giết vị công thần nào, chưa bỏ lý tưởng của mình, vẫn còn tin vào huynh đệ ngày trước, đó là nguồn gốc sự cường đại của bệ hạ. Thế nhưng, mượn ngoại lực phá tâm tặc, tâm tặc không chết ắt có ngày cắn trả ...” Từ Nguyên Thọ lại thao thao bất tuyệt, ông ta biết nếu cho Vân Chiêu cơ hội nói, y có vô số lý lẽ méo mó biện bác:” An tâm tĩnh tọa, phá tan tặc âu lo.”

“ Tĩnh tọa hay là ngủ gật?” Quả nhiên Vân Chiêu vặn vẹo:

“ Gặp chuyện rèn luyện, phá tặc do dự.”

“ Mỗi ngày trẫm có vố số chuyện phải làm, chẳng lẽ không phải rèn luyện? Trẫm thấy ngày nào mình cũng rèn luyện rồi.”

“ Mang lòng biết ơn, phá tặc oán thán.

“ Trẫm lúc nào chẳng biết ơn, ví như tiên sinh, gặp phải hoàng đế khác đã bị chặt đầu mười tám lần, mà trẫm ...”

Từ Nguyên Thọ nói lớn hơn:” Cực giản tinh thần, phá tặc tham dục.”

“ Tiên sinh, trẫm chỉ có hai lão bà, lại không tham tiền, thậm chí quyền lực cũng buông tay chia hết cho mọi người rồi, vậy là trẫm đã làm được cực giản tinh thần.”

“ Những lời lão thần vừa nói, bệ hạ có nhớ không?”

“ Yên tâm tĩnh tọa, lấy việc rèn luyện, nhớ ơn biết ơn, cực giản tinh thần, trẫm còn trẻ chưa lẫn ...”

“ Phá tặc trong núi dễ, phá tặc trong lòng khó, bệ hạ tự xem mà làm.”

Từ Nguyên Thọ không đợi Vân Chiêu trả lời đã rời khỏi đại thư phòng.

Vân Chiêu thở dài, sai Bùi Trọng trải giấy, đem những lời vừa rồi tiên sinh dạy viết lại, rồi dán ở chỗ bắt mắt nhất.

Giờ quan học đã không đủ duy trì thư viện Ngọc Sơn to lớn nữa, nên đám Từ Nguyên Thọ đem tâm học nạp vào hệ thống quan học, đó là sự phát triển, kế thừa tư tưởng, rất hiếm có.

Chứng tỏ các tiên sinh biết tự hoàn thiền tư tưởng của mình.

Từ Nguyên Thọ vẫn kiên trì đưa Vân Chiêu phát triển theo hướng thánh hiền, ngoài ra cũng là để Vân Chiêu tiến vào phạm trù tâm học.

Lão già đó luôn làm việc nhiều mục đích, làm người ta bực mình.

Mùa đông Quan Trung rất lạnh, nhưng không làm đất đông cứng, cho nên công việc ở công trường không dừng lại.

Nhất là tới mùa đông, nhân thủ càng sung túc, cho nên công trường đường sắt chật kín người là người.

Trải qua nửa năm kiến thiết, đường sắt cơ bản hoàn thành, các nông phu vác vôi sống rải đất, để giết chết cỏ dại, đây là công việc tỉ mỉ, không được qua loa.

Đường sắt mới từ thành Ngọc Sơn đã trài dài tới Phượng Hoàng Sơn và thành Trường An, còn từ Phượng Hoàng Sơn tới Trường An chưa kết thúc.

Mỗi tuyến đường sắt đều hai chiều, cho nên chiếm diện tích rất lớn.

Ba người Tôn Nguyên Đạt, Dương Văn Hổ, Phùng Thông đứng trên đường sắt nhìn một đám công tượng đang hô khẩu hiệu đưa một chiếc toa tàu lên đường ray, thời khắc trọng đại sắp tới, chẳng ai vui vẻ được.

Bọn họ gặp phải vấn đề đang là cơn đau đầu của toàn bộ thương cổ Dương Châu, thanh danh đám thứ tử trong nhà đang như mặt trời mới mọc, thu hút được nhiều người gia tộc vây quanh.

Hơn nữa, đám thứ tử này còn kết thành liên minh.

Đáng nhẽ thương nhân có thể kết minh với nhau là điều các gia chủ đều muốn thấy, nhưng thứ tử kết minh đem lại hậu quả khó lường.

Tôn Nguyên Đạt thở dài:” Phát tài nhỏ nhờ cần cù, phát tài lớn dựa số mệnh, cổ nhân không lừa ta.”

Dương Văn Hổ nghiến răng:” Chúng phát tài bằng tiền của chúng ta.”

Tôn Nguyên Đạt xua tay:” Không hoàn toàn như vậy, dù tiền của chúng ta chảy đi như nước, nhưng huyện nha Lam Điền cũng chưa lúc nào ngừng đầu tư, ta thẩm hạch toàn bộ sổ sách rồi.”

“ Từ đất đai, nhân lực, vật tư, cơ bản đều tương ứng với đầu tư của chúng ta.”

“ Điều này chứng tỏ huyện nha Lam Điền không chiếm đoạt tiền của chúng ta, ít nhất tới giờ vẫn công bằng, nếu sau khi đường sắt xây xong, bọn họ vẫn trả chúng ta lợi nhuận đúng thỏa thuận, đây sẽ là vụ mua bán tốt.”

Dù sự thực là thế, Phùng Thông chẳng vui:” Tình thế này sẽ phải phân gia, để thứ tử mang đi cơ nghiệp lớn như thế, lão phu không cam lòng.”

Tôn Nguyên Đạt khuyên:” Phùng huynh, thói đời thay đổi, chúng ta nên thích ứng đi thì hơn, ta thấy hoàng đình Lam Điền bất kể là chính sách, pháp độ hay là cách làm việc đều hơn xa Chu Minh trước kia, chúng ta làm thuận dân tuân thủ pháp luật, không phải không thể phát tài, chớ nuối tiệc cái cũ nữa.”

Phùng Thông lẩm bẩm:” Ông thật sái thoát.”

Dương Văn Hổ nói vào:” Ông ta tất nhiên sái thoát, khuê nữ ông ta vào tháng chín năm ngoái thi đỗ thư viện Ngọc Sơn rồi, đợi khai xuân sẽ theo các tiên sinh đi tới trấn Ninh Hạ du học, nếu nha đầu đó có tư chất, mai này có khi vào hoàng đình Lam Điền.”

“ Cũng chỉ là nữ tử rốt cuộc vẫn là con người ta ...” Phùng Thông chưa nguôi ngoai, chắp tay với Dương Văn Hổ và Tôn Nguyên Đạt:” Tôn huynh, Dương huynh, chúng ta cùng nhau tới hỏi thẳng huyện lệnh Lam Điền, chỉ cần có thể rút thứ tử về, thay con cháu đích hệ, chúng ta không cần lợi nhuận nữa cũng được.”

Dương Văn Hồ cũng phụ họa:” Đúng thế, ngón tay có cái ngắn cái dài mà, chúng ta phải chiếu cố cho con cháu đích hệ ...”

“ Hồ đồ.” Tôn Nguyên Đạt phất ống tay áo rộng cắt lời:

Bất kể đám Tôn Nguyên Đạt nghĩ gì, Hạ Hoàn Thuần vẫn dựa theo đúng kế hoạch tiến hành.

200 dặm đường sắt của hắn dự định hoàn thành vào trước tháng 5, nó sẽ phải trải qua khảo nghiệm của đợt mưa lũ mùa xuân, không phải chuyện dễ dàng.

Tôn Đình, Dương Hoa, Phùng Xung vội vàng tới huyện nha, bái kiến lão chủ xong, tới công phòng tìm Hạ Hoàn Thuần.

Hạ Hoàn Thuần ngước mắt nhìn bộ dạng hoảng hốt của họ:” Hoảng cái gì chứ?”

Phùng Xung vội vàng nói:” Huyện tôn, gia phụ ở nhà đã mắng mỏ ti chức một trận, muốn ti chức xin từ chức, nếu không sẽ đuổi ra khỏi nhà.”

Tôn Đình cũng nói:” Bọn họ kéo tới nhà ti chức, muốn cha ti chức cùng tham gia, bắt bọn ti chức đồng loạt từ chức để gây áp lực với huyện tôn.”

Hạ Hoàn Thuần vỗ tay cười lớn Quá tốt, huyện nha này đang trống, nếu muốn các ngươi cứ trực tiếp chuyển tới đây mà ở, công việc các ngươi đã làm, sau này tiền lợi nhuận ta trả cho các ngươi, họ đuổi các ngươi khỏi nhà, vậy chẳng phải số tiền đó cũng chẳng liên quan tới họ à?”

Chỉ vài lời Hạ Hoàn Thuần trấn an ba người, chẳng bao lâu lại có thêm nhiều thứ tử tới, tụ tập đông đúc ở hoa sảnh.

Lưu chủ bạ ở bên âm hiểm nói:” Huyện tôn, đám thương cổ kia không có hộ tịch Lam Điền, thời gian cư trú bị hạn chế.”

Hạ Hoàn Thuần nhìn hỏa sảnh không ngừng có thứ tử mặt mày tái mét chạy tới tụ tập với đồng bọn, gật đầu:” Xử lý đi.”

Lưu chủ bạ cười gằn:” Có câu, dân không đấu với quan, bọn chúng ngay cả đạo lý này cũng không hiểu, không biết sao có thể làm ăn lớn như thế. Thấy huyện tôn nể mặt, chúng được đằng chân lân đằng đầu rồi.”

Đám thứ tử lập tức yên tĩnh lại, tuy không ai lên tiếng phụ họa, nhưng mặt hoan hỉ thấy rõ, rõ ràng là chẳng ai lo lắng đám phụ huynh của mình có thể bị lão già bất tử này giết chết không.

Loại người bạc tình như thế tất nhiên chẳng tốt đẹp gì, có điều mục tiêu của Hạ Hoàn Thuần là chia tách thương cổ Dương Châu, bồi dưỡng lên lớp tương cổ mới, tốt hay xấu chẳng sao, có pháp luật ước thúc, chúng chẳng lật được trời.

Bình Luận (0)
Comment