Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 913 - Q4 - Chương 209: Cắn Răng Mà Sống.

Q4 - Chương 209: Cắn răng mà sống.

Tình hình bây giờ là hoàng đình Lam Điền cần có thêm nhiều thương cổ tham gia vào quá trình tái thiết, như vậy mới cứu vớt được bách tính khỏi tai họa bao năm qua.

Cừu dê béo quá rồi, không có lợi cho sinh trưởng, một hai con dê béo chẳng với hoàng đình Lam Điền không có mấy tác dụng, nhưng nếu chia chúng thành cả một bầy dê gầy hơn, thế thì có chút ý nghĩa.

Cho nên thương cổ Dương Châu nhất định phải phân gia.

Năm Sùng Trinh thứ 17, thu chi tài chính hoàng đình Lam Điền mất cân đối lớn.

Bỏ ra khoản tiền 6973 vạn đồng bạc đã vét hết tài nguyên tích lũy của Lam Điền bao năm.

Sau đó năm Tân Hoa đầu tiên, trải qua thẩm nghị của đại hội đại biểu, hoàng đình Lam Điền lại lần nữa đầu tư 8786 vạn đồng bạc, dùng phát triển nông nghiệp, thủy lợi cùng với cứu trợ bách tính tuyệt vọng.

Từ xưa tới nay chỉ có hoàng triều lấy tiền từ bách tính, chứ đâu ra chiều ngược lại.

Mà bách tính cũng cho rằng làm ruộng nộp hoàng lương là thiên kinh địa nghĩa, bây giờ lại thành quốc triều trợ cấp cho bách tính, khiến bách tính thiên hạ thêm vài phần trông đợi vào vương triều mới sinh ra này.

Lý trưởng huyện lệch đích thân dạy bách tính làm nông nuôi tằm, cổ vũ bách tính sản xuất kinh doanh, hỗ trợ bách tính nuôi thêm gà vịt bò dê, phát động mọi nguồn lực giúp bách tính thoát khỏi nghèo khó.

Những bách tính làn đầu tiên trong đời có ruộng đất của mình bộc phát nhiệt tình mới.

Mùa xuân bắt đầu từ Quảng Châu, mùa xuân nơi này không khác mấy mùa đông, chỉ có trâu vào ruộng mới biết khác biệt giữa hai mùa.

Khi mạ non đã cằm đầy ruộng nơi này, mùa xuân mới di chuyển về phía bắc.

Mỗi khi tới đâu gió xuân lại làm xanh dưỡng liễu, gợn sóng mặt hồ.

Đồng quê hoang vu xuất hiện một đám nông phu, bọn họ xua gia súc, bắt đầu vùi hạt giống đầu tiên của năm Tân Hoa xuống đất.

Nói ra cũng lạ, đủ thứ thiên tai bệnh dịch tàn phá Đại Minh hơn 20 năm, ấy vậy mà tới năm Tân Hoa, tất cả những thứ tai họa ấy đều biến mất, mọi năm mưa xuân quý như dầu, lần này lại xuất hiện khắp nơi.

Mưa cứ rả rích mãi không ngớt.

Dịch hạch hoành thành không xuất hiện ở Bắc Kinh như Từ Ngũ Tưởng lo sợ, làm hắn rất muốn tới thiên đàn khấu đầu, cảm tạ trời cao bỏ qua cho tòa thành trải qua nhiều tai họa này.

Tả Mậu Đệ chắp tay sau lưng từ Chính Dương Môn đi qua, trên đầu ông ta hai con chim én kêu ríu ra ríu rít, rời thành bay xuống quê.

Hôm nay trên đường lớn ở Chính Dương Môn rõ ràng có thêm mười mấy cửa hiệu, mặc dù đa phần bán đồ trúc, Tả Mậu Đệ vẫn hoan hỉ, mùa xuân tới rồi, mọi vật đổi mới, con người cũng biến hóa.

Rốt cuộc cũng cứu về được thành thị này rồi.

Bên tai nghe tiếng đọc sách vang vang truyền ra từ trường tư thục, âm thanh này làm Tả Mậu Đệ cảm thấy tâm tình thư thái, dám khẳng định, thịnh thế mới sẽ mau chóng tới thôi.

Thân là đồng tri Thuận Thiên phủ, ông ta biết hoàng đình Lam Điền vì vực dậy tòa thành này phải đầu tư bao nhiêu tiền tài tâm lực.

Phủ nha ở ngay trên đường lớn Chính Dương Môn, mỗi ngày mặt trời mọc lên ở Chính Dương Môn, tia nắng đầu tiên nhất định sẽ chiếu vào chính đường phủ nha.

Ông ta cũng hi vọng thành thị này sớm ngày thoát khỏi bóng ma ngày xưa, quay về quỹ đạo bình thường.

Từ Ngũ Tưởng, Tả Mậu Đệ từ khi tới đây đã dốc hết sức lực hòng cứu sống kinh thành này, nhưng không ngờ rằng, chìa khóa lại nằm ở Sơn Hải Quan.

Khi đại quân Lý Định Quốc còn giằng co với đám Ngô Tam Quế, Lý Hồng Cơ, nơi này không có chút sức sống nào, mọi người theo quán tính cho rằng quân triều đình không chống nổi tặc khấu, giờ nỗ lực thế nào, một khi tặc khấu tới, mọi thứ sẽ chẳng còn nữa. Vì thế họ buông xuôi sống tạm bợ qua ngày, tựa như những cái xác không hồn.

Khi Lý Định Quốc lấy được Sơn Hải Quan, bách tính nơi này có chút chút sức sống.

Khi Lý Định Quốc đẩy chiến tuyến tới Ma Thiên Lĩnh, rốt cuộc có người chủ động đứng lên, xây dựng lại căn nhà đã sụp đổ của mình.

Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt rỗ lỗ chỗ của Từ Ngũ Tưởng, quỷ dị vô cùng, có điều hắn rất hưởng thụ, thấy Tả Mậu Đệ tới, hắn vẫn không động đậy, chỉ phẩy tay, ý bảo ông ta đừng che nắng.

Tả Mậu Đệ chắp tay:” Phủ tôn, đã tra rồi, Mật Vân đúng là có thể xây dựng kho nước.”

Từ Ngũ Tưởng vẫn xua tay:” Chớ nói công vụ, chúng ta hưởng thụ thêm chốc lát đi ...”

Tả Mậu Đệ ngồi cuống chế bàn phía trái, ánh nắng cũng chiếu lên người ông ta, ấm áp dễ chịu, song miệng thì vẫn lải nhải:” Vụ xuân sắp bắt đầu, kinh thành có thể hoàn toàn bước khỏi kiếp nạn này hay không là nhờ vụ xuân này, chỉ có cảnh đồng ruộng bừng bừng sức sống mới có thể vỗ về vết thương mọi người .”

“ Bách tính rốt cuộc cũng đã có người tới phủ nha xin lại đất đai thuộc về mình, thời gian qua thương tào bận rộn không ngơi nghỉ, tào vận phát huy tác dụng cục lớn, phủ tôn chuẩn bị ứng phó với những người tào khẩu ra sao?”

Từ Ngũ Tưởng cười nhạt:” Nếu như bọn chúng ngoan ngoãn góp sức cho quốc gia, bản quan không ngại cho chúng ít mật ngọt, nếu bọn chúng vẫn cho rằng mình là quần thể không thể thiếu, vậy chớ trách bản quan ra tay tàn nhẫn.”

Tả Mậu Đệ cau mày:” Không thể chỉ biết gây áp lực, dùng cả ân uy mới là vương đạo, hiện giờ chúng ta không thể thiếu tào vận.”

“ Ha ha ha, không thể thiếu à? Tào lão huynh ở Trường An đã lâu chẳng lẽ chưa ngồi tàu hỏa của thư viện Ngọc Sơn ta?”

“ Tàu hỏa sao?”

Từ Ngũ Tưởng gật đầu đầy kiêu hãnh:” Đúng, chính là tàu hỏa, một khi chúng ta liên thông đường sắt tới Thuận Thiên Phủ, như vậy có thể bất chấp gió mưa mang các loại vật tư tới đây, so với sức mạnh của tàu hỏa, tào vận không đáng nhắc tới.”

Tả Mậu Đệ thấy đường sắt rồi, ông ta không đánh giá nó quá cao:” Làm đường sắt quá tốn kém, khoảng cách lại quá xa, tào vận gần hơn.”

“ Trước kia tào vận sở dĩ quan trọng là vì Thuận Thiên Phủ là kinh kỳ trọng địa, lại là quốc môn, cho nên nhu cầu của nó gần như vô hạn.” Từ Tũ Tưởng chỉ ra khác biệt:” Giờ đây Thuận Thiên Phủ không phải kinh kỳ nữa, nhân khẩu giảm đi bốn thành, thêm vào xung quanh lại nhiều ruộng tốt, nếu không tự nuôi được bản thân, ta không có mặt mũi nào gặp bệ hạ nữa.”

Tả Mậu Đệ nghe Từ Ngũ Tưởng nói xong khẽ thở dài, đứng dậy rời chính đường phủ nha, học sinh thư viện Ngọc Sơn và văn nhân cũ như ông ta, luôn không ăn khớp với nhau.

Không có ngày nào để lãng phí, bao nhiêu việc đang đợi, thời gian đâu ra mà phơi nắng.

Một đoàn người từ cửa phụ đi vào, mang theo rất nhiều vật tư làm "đả xuân ngưu".

Từ Ngũ Tưởng ngồi tại chỗ, hai tay giang ra cho các tòng lại buộc đủ thứ vải xanh đỏ lên người.

Một con "xuân ngưu" bó bằng rơm đã đặt ở đại đường.

Từ Ngũ Tưởng rời phủ nha, các nha dịch vác xuân ngưu đi trước, Từ Ngũ Tưởng nhảy múa hò hét, đi về nông điền ngoài Chính Dương Môn.

Đồng ruộng mùa xuân được trận mưa tưới tắm, đất đai ẩm ướt, phát tán mùi của đất, một con xuân ngưu màu sắc sặc sỡ từ Chính Dương Môn đi ra, nông phu tụ tập ở cổng thành tức thì hưng phấn.

Một nông phu mặt mày đen đúa hô to: “ Xuân ngưu rời thành rồi.”

Thế là có nhiều người hô theo, cứ vậy lan xa mãi.

Từ Ngũ Tưởng cầm roi da quất vào mông xuân ngưu, hô: “ Siêng năng vào.”

Bách tính như được ma lực thần kỳ nào đó thúc đẩy, xa gần đồng thanh: “ Siêng năng vào.”

Âm thanh này đã quá lâu rồi không xuất hiện ở nơi này, từng tiếng hô đợt sau cao hơn đợt trước, bay vào tầng mây.

Cứ như trời cao nghe thấy tiếng hô của bách tính, mâu tụ lại che đi mặt trời, mưa bụi rơi xuống, ở cánh đồng xa, cây hạnh già đen như sắt nở ra bông hoa hạnh đầu tiên năm nay.

Bình Luận (0)
Comment