Lời nói của Lưu Như nhanh chóng khơi lên một hồi giông tố ở Trường An, từ trà lâu tửu tới tửu quán, từ đường lớn tới ngõ nhỏ đều nhắc tới tên nàng.
Đây là một chuyện có thật, vì rất nhiều người vẫn còn nhớ năm xưa một nữ nhân dẫn theo con nhỏ, đẩy xe rao bán khoai nướng, bắp nướng đủ vị, rồi khi nàng không làm nữa nhiều người tiếc không thôi.
Cũng không ít người chưa quên một phụ nhân cầm biển viết mấy chữ đổi bạc ở giữa đường, nhiều người khịt mũi coi thường, sau đó nuối tiếc nhìn bạc trắng phau phau chảy vào túi Lưu Như.
Có thể nói khắp thành Trường An đã lưu dấu bước chân của Lưu Như thời nàng tích góp từng đồng bạc một tạo thành gia sản như bây giờ.
Cho nên dù có những kẻ đố kỵ hay ác khẩu nhất định hạ thấp nàng cũng nhanh chóng bị nước bọt xung quanh nhấn chìm.
Chính sự thật này khơi lên mộng tưởng rất nhiều người, đặc biệt là nữ tử Lam Điền ngoài Tiền Đa Đa, Hàn Tú Phân, giờ bọn họ có thêm một mục tiêu phấn đấu mới.
Tiền bạc của Lưu Như chỉ khoe một lượt, sau đó nàng lại gửi vào Phúc Liên Thăng chuẩn bị chuyển thành ngân hàng.
Vân Chiêu biết tin này cũng cảm khái không thôi, nữ nhân đó đúng là lớn gan, quyết đoán, chẳng bỏ một cơ hội phát tài nào.
Vốn trong kế hoạch của Vân Chiêu, làm đường sắt cũng là cách thu hút tiền nhàn rỗi trong dân, đầu tư cho địa phương.
Nay bị tư bản lớn như Lưu Như xen vào, chuyện biến vị, càng nghĩ y càng thấy hình như mình bị lừa.
Nữ nhân quỷ quái đó nói không chừng chơi trò kim thiền thoát xác.
Rất có khả năng Lưu Như đã biết nghiệp tiền trang là trái cấm của triều đình, dựa vào hoàng gia chỉ cường thịnh nhất thời, một khi triều đình vận hành mạng lưới ngân hàng, với thực lực quốc gia, tiền trang tư nhân không đấu lại.
Bởi thế nàng rút ra đầu tiên, sau đó thừa cơ nhảy vào sản nghiệp đường sắt đang ở giai đoạn lợi nhuận lớn nhất.
Đồng Quan tuy không còn là quan ải quan trọng của Quan Trung nữa, nhưng nó vẫn là con đường thông tới Trung Nguyên rộng lớn.
Tham gia vào kiến thiết con đường này, Lưu Như sẽ giàu có nhiều đời, nàng ngồi vững chắc trên vị trí lãnh tụ thương cổ Quan Trung.
Một nữ tử đạt tới thành tựu đó, cần gì nữa.
Nghĩ thông rồi Vân Chiêu chỉ cười cho qua, người ta chơi trong quy tắc, sao có thể ngăn người ta thành công.
Đế vương cần lòng dạ rộng lớn.
Có điều khi tiếp kiến Ngưu Kim Tinh sứ giả của Lý Hồng Cơ, lòng dạ rộng lớn của Vân Chiêu biến mất.
Y không thích Ngưu Kim Tinh, dù tên này mang theo bao nhiều vàng bạc cũng không thích, cứ cảm thấy có linh hồn bách tính đang gào khóc trên đó.
“ Khởi bẩm Đại Minh thiên tử, Thuận Vương ...”
Không đợi Ngưu Kim Tinh nói hết lời, Vân Chiêu phất tay một cái, có võ sĩ xông ra trói gô cổ lại, nhét giẻ vào mồm.
Vân Chiêu xác nhận kẻ này không có bất kỳ khả năng phản kháng nào mới thong thả đi tới, từ trên nhìn xuống:” Lý Hồng Cơ nghĩ gì vậy, hắn tưởng có thể an thân ở Lưu Đồng à?”
Ngưu Kim tinh miệng ú ớ, người ngọ nguậy như sâu.
“ Trẫm không cần ngươi giải thích, chỉ cần ngươi nghe lệnh.”
Ngưu Kim Tinh im lặng ngay.
“ Ngươi chẳng qua là tên tú tài nghèo, vô tài vô đức nhưng lại ở vị trí cao, lấy tiếng cứu vớt bách tính mà lại đốt phá giết chóc đứng lên đầu bách tính, vô số oan hồn đang đợi gặp các ngươi.”
“ Trẫm có thể đàm phán với bất kỳ ai, dù là người Mông Cổ, người Tạng, người Triều Tiên, người Oa, người Giao Chỉ, người Nam Dương, Ấn Độ hay Châu Âu, họ nói có lý là trẫm sẽ nghe. Chỉ có các ngươi là không, vì các ngươi là những kẻ ăn thịt người, trẫm đang đợi các ngươi tự tan rã, tự tàn sát lẫn nhau, tự sụp đổ trong điên cuồng.”
“ Các ngươi biến những người khởi nghĩa thành ác thú, rồi thành ác quỷ, giờ các ngươi sắp diệt vong rồi, trẫm mừng lắm.”
Ngưu Kim Tinh tuyệt vọng rồi, hắn vốn cho rằng chỉ cần gặp được Vân Chiêu, trên đời này không chuyện gì là không thể đàm phán, chúng thậm chí sẵn sàng vứt bỏ tất cả, chỉ cần giữ mạng.
Không ngờ Vân Chiêu không chỉ muốn diệt Lý Hồng Cơ, còn muốn trừng phạt tất cả bọn chúng.
Mùa đông ở Liêu Đông khắc nghiệt vô cùng, người bản địa còn khó sống, huống hồ đám người thiếu thốn vật tư như chúng.
Khi chạy khỏi kinh thành, gần như toàn bộ gia súc đều chở theo vàng bạc châu báu, tới Liêu Đông mới phát hiện, những thứ đó chẳng tác dụng gì.
Hoàng đình Lam Điền nghiên cấm giao dịch với chúng, vàng bạc liền trở thành gánh nặng.
Đa Nhĩ Cổn nhường cho chúng một mảnh đất, nhưng lại lấy hết đi vật tư trên mảnh đất đó, vì thế với chúng, Liêu Đông không khác gì địa ngục.
Chúng phải đi săn bắn, đi bắt cá, ngay cả hang chuột cũng không bỏ qua, rồi dịch hạch lan đi trong đội ngũ của chúng.
Ngưu Kim Tinh tuyệt vọng tình nguyện đi sứ Đại Minh, trong mắt hắn, kết quả tệ nhất cũng chỉ là mất hết tất cả thành tay trắng, nhưng vẫn còn có hi vọng hơn ở lại Liêu Đông.
Nhưng hắn chưa kịp nói gì thì đã bị bịt miệng, hắn nhận ra ý chí vô cùng kiên quyết của Vân Chiêu, đám người bọn chúng không có chút khả năng nào được tha thứ nữa rồi.
Vân Chiêu không giết Ngưu Kim Tinh, không đánh đập bạc đãi hắn, chỉ sai người đưa hắn trở về Liêu Đông lành lặn chờ chết ở đó.
Xử lý xong chuyện này, Vân Chiêu cũng quên luôn.
Mùa xuân trải dài từ nam tới bắc, ai ai cũng bận rộn, mọi người đều muốn gieo xuống hạt giống hi vọng ở kỷ nguyên mới. Cho nên chẳng rảnh rỗi đi để ý chuyện ở phương xa.
Mùa xuân Liêu Đông tới rất muộn, một đám người bị vứt bỏ gian khổ cầu sinh ở băng tuyết, chẳng ai ý thức được chuyện tàn nhẫn đó.
Dù sao đại quân Lý Định Quốc chắn phía trước, Sơn Hải Quan hùng vĩ phía sau, ngăn cản toàn bộ chuyện bi thảm khỏi tầm mắt mọi người.
Tiểu đội trưởng Trương Tùng chưa bao giờ nghĩ tới mình có cái quyền quyết định sinh tử của người khác.
Dưới nòng súng của hắn lúc nào cũng xuất hiện đám người đen xì xì từ Ma Thiên Lĩnh trèo xuống, bọn chúng như đám ngốc lộ tra trong tuyết, sau đó kiên định trườn về cửa núi.
Đoàng!
Trương Tùng nổ súng, một kẻ mặc áo hoa liền không nhúc nhích nữa, những kẻ còn lại trơ lỳ với cảnh này rồi, vẫn kiên định bò về phía trước.
Trước bọn chúng là một phụ nhân y phục mong manh, nhưng đi về phía cửa núi thì sống lưng nàng ưỡn thẳng hơn đám tặc khấu nhiều.
Đi qua khe núi hẹp, phụ nhân này nhìn thấy vài nữ quan, sau lưng họ đeo cái gùi lớn chứa áo dày, phụ nhân đó được nữ quan chỉ dẫn, mặc áo chống rét lên, sau đó đi tới hàng rào lớn rồi biến mất.
Đám tặc khấu đi sau phụ nhân thì thi thoảng ngã xuống dưới tiếng súng, bỏ lại vài thi thể, cuối cùng tới được hàng rào, bị trói lại đưa vào trong.
Số người có thể tới được hàng rào chưa được một phần ba con số ban đầu.
Trương Tùng hài lòng thu hỏa thương lại, hôm nay hắn nương tay, tặc khấu được bỏ qua nhiều hơn hôm trước ba tên.
Những tên tặc khấu này chẳng dễ dàng gì, chẳng những dựa theo sai khiến của Lý Định Quốc tướng quân cứu những phụ nhân chúng mang theo từ kinh thành ra, sau đó chúng sống hay chết lại phải xem ý trời.
Người chấp hành nhiệm vụ này đa phần là quân tốt bổ xung từ Thuận Thiên Phủ, bọn họ chưa phải là quân chính quy Lam Điền, vẫn là phụ binh. Muốn thành quân chính quy thì nhất định phải tới Phượng Hoàng Sơn huấn luyện, sau đó có quân hàm.
Số phụ binh này không cần, bọn họ hận đám tặc khấu Lý Hồng Cơ thấu xương, thế nên chấp hành nhiệm vụ vô nhân tính này rất nhiệt tình.
Hỏa đầu binh khiêng lên hai sọt bánh bao.
Banh bao có nhân đấy nhé, thịt lợn với cau cải trắng, thịt rất béo, cắn một cái toàn mỡ,
Trương Tùng định thò tay bốc bánh bao, bị hỏa đầu binh cầm tầu thuốc đánh một cái.
“ Rửa mặt rửa tay đi, nơi này có ôn dịch, định hại chết mọi người à?”
Trương Tùng vỗ ngực: “ Sợ gì, ta khỏe lắm.”
Hỏa đầu binh là lão binh Lam Điền, nghe vậy tức giận giơ tẩu thuốc lên: “ Ngươi khỏe thì sao lúc Lý Hồng Cơ tới không biết đánh trận, mà trơ mắt nhìn đám khuê nữ đó họa hại, còn dám ở đây khoe khoang?”