Trương Tùng mặt đỏ tía tai chạy đi rửa tay.
Nước lạnh cóng, mười ngón tay cho vào không khác gì bị kim đâm, hắn vẫn rửa sạch sẽ tới khi tay trắng bệch ra mới mang khay thức ăn tới chỗ hỏa đầu binh.
Bánh bao vẫn ngon như cũ.
Chỉ là Trương Tùng nhìn đám quân sĩ dưới quyền ăn ngấu ăn nghiến, lửa giận vô cớ bốc lên, đá mỗi tên một cái, kiếm chỗ khô ráo sạch sẽ ngồi xuống ăn.
Đám bị đá cười nịnh tiểu đội trưởng cúi đầu ăn tiếp.
Trương Tùng thở hắt ra một hơi, cầm bánh bao ngoạm thật to.
Ma Thiên Lĩnh phủ tuyết trắng xóa, bên phải là biển rộng sóng gầm, dưới trời bao la chỉ có hải âu không sợ lạnh bay qua bay lại, mây thấp âm u, xem ra lại sắp tuyết rơi.
Tới chỗ hỏa đầu binh xin được bát canh nóng, Trương Tùng cẩn thận hỏi: “ Lão ca, nghe nói nhà huynh giàu lắm, sao lại tới trong quân kiếm vài đồng quân lương?”
Hỏa đầu binh cầm tẩu bạc, chỗ cầm tay khảm ngà, thuốc lá cũng là loại không rẻ, làm lính mà hưởng thụ cấp đại gia: “ Vì lão tử ở ngoài chinh chiến, người trong nhà mới yên tâm làm ruộng, kinh doanh, con mẹ nó ai muốn lừa quân lương bệ hạ, không cần quân lương, lão tử vẫn sống rất có tư vị.”
“ Lúc Lý Hồng Cơ tới, Chu hoàng đế rải tiền ra phố, chiêu mộ người dám đánh giặc, ta cũng muốn đi, trong nhà không cho, bà nương nói, ai làm hoàng đế chả thế, đánh làm cái gì, vài đồng bạc mà mất mạng không đáng. “ Trương Tùng nói: “ Thiên hạ của hoàng đế, liên quan gì tới tiểu dân chúng ta, việc gì phải cố gắng như thế?”
Hỏa đầu binh cười khẩy: “ Người ta bảo người kinh thành thông minh lắm, té ra là thông minh kiểu này. Lão tử nghe đâu vốn Lý Hồng Cơ không vào được kinh thành đâu, nhưng mà đám người các ngươi mở cổng thành đón hắn vào, hình như còn mang rượu, mang thịt ra hiến, đứng trên tầng hai rải hoa nữa. Không hiểu các ngươi nghĩ gì?”
“ Lý Hồng Cơ mà vào Trường An, kể cả lúc bọn ta suy yếu nhất thì cũng chỉ có đao kiếm chiêu đãi thôi, ngươi có biết đám hiến rượu hiến thịt kết cục ra sao không? Đám mở cổng thành giờ thế nào không? Đúng là đám khôn vặt không đáng nói.”
Trương Tùng cãi: “ Kinh thành 9 cổng, quan phủ mở ba, bọn họ không đánh Lý Hồng cơ, tiểu dân bọn ta đánh thế nào?”
Hỏa đầu binh thong thả nhồi thêm thuốc lá, lấy que đóm châm lửa đốt, bập mấy hơi mới nói: “ Nếu thế các ngươi có gì phải oán hận? Cả cái kinh thành tên nào tên nấy lầm lầm lì lì, cứ như người Lam Điền ta nợ các ngươi 500 lượng ấy. Mở cửa cho giặc vào chấp nhận đi, khinh nhất loại người như các ngươi.”
Trương Tùng nghiến răng nói: “ Ai ngờ Lý Hồng Cơ là loại người ấy.”
“ Ha ha ha, thế ta mới nói các ngươi toàn là đám thông minh vặt, tặc khấu là gì, là cướp bóc, các ngươi rước sói vào nhà rồi mơ tưởng nó không ăn thịt à? Nói cho ngươi biết, lão tử trước kia chính là cường đạo, đến giờ con mẹ nó vẫn còn thèm đốt phá giết người này, bệ hạ biết thế nên dù cải tạo bọn ta rồi nhưng mà vẫn không cho vào tân quân, dù có thì như ta chỉ có thể làm việc phụ trợ trong quân ...” Hỏa đầu quân có vẻ tiếc nuối quá khứ làm cường đạo lắm, nói vài câu khiến Trương Tùng ngớ người sau đó đứng dậy đi mất:
Trên mặt đột nhiên xuất hiện mấy cái bè gỗ, trên bè gỗ ngồi kín người, bọn họ ra sức chèo bè ra biển, không bao lâu biến mất, chẳng biết bị sóng nuốt chửng, hay là chạy thoát rồi.
Trương Tùng thấy cơ hội thoát được không cao, mười ngày trước trên mặt biển có mấy cái thuyền vỏ sắt tới, to khủng khiếp, còn mang tới cho trú quân ở Ma Thiên Lĩnh không ít vật tư.
Hôm nay được ăn thịt lợn là do mấy cái thuyền đó mang tới.
Đám tặc khấu muốn chạy thoát khỏi được e là không có cơ hội.
Sáng ngày hôm sau khi Trương Tùng dẫn tiểu đội của mình vào trận địa thì thấy trong khu rừng đằng xa có mấy tên tặc khấu chui ra, phía trước là hai phụ nhân.
Hắn ngáp dài một cái, theo thói quen chuẩn bị hỏa thương, chuẩn bị làm việc thì đột nhiên một đội kỵ binh từ trong rừng xuất hiện, vung đao chém chết từng tên tặc khấu một.
Thấy kỵ binh sắp đuổi kịp hai phụ nhân kia, Trương Tùng nhảy hẳn ra khỏi chiến hào hét lớn gọi hai phụ nhân kia chạy về phía mình, dù biết bắn không tới vẫn bóp cò, đám bộ hạ thấy vậy cũng vội vàng nhảy lên nổ súng vang vọng núi rừng.
Đám kỵ binh mặc áo choàng đen điều khiển ngựa vô cùng điêu luyện, bỏ qua hai phụ nhân, quay đầu ngựa trở về rừng.
“ Là thiết kỵ Quan Ninh. “ Trương Tùng nhìn theo mãi, bất giác lẩm bẩm:
Đó là đội quân là niềm kiêu hãnh một thời của bách tính Đại Minh, đặc biệt ở kinh thành, đội quân đó cứu nguy không biết bao lần.
Lý Định Quốc ngồi trên cái ghế lớn phủ da hổ, tay cầm bầu rượu, bên cạnh hắn là bếp lửa cháy rừng rực, Trương Quốc Phượng ngồi trên bàn cầm bút chì viết viết vẽ vẽ gì đó.
Một thám báo mặc áo lông cừu dạy đi vào, nói với Trương Quốc Phượng: “Tướng quân, thiết kỵ Quan Ninh xuất hiện rồi, chúng truy sát một nhóm tặc khấu sau đó trở về.”
“ Sức chiến đấu ra sao?”
- Binh cường mã tráng, hình như không bị chút ảnh hưởng nào.
Trương Quốc Phượng cho thám báo đó lui ra, rồi quay về phía ghế nói với Lý Định Quốc mắt khép hờ:” Có vẻ như hậu cần của Ngô Tam Quế và Lý Hồng Cơ không chung nhau.”
“ Ừm. “ Lý Định Quốc mở mắt ra ngáp một cái: “ Nếu Ngô Tam Quế đã xuất quân truy sát kẻ bỏ trốn, chứng tỏ sự kiên nhẫn của hắn với Lý Hồng Cơ tới cực hạn rồi. Giờ hắn chỉ còn hai con đường, mang quân lương của mình ra chia sẻ, hắn làm thế quân của hắn tạo phản ngay, vậy thì chỉ còn đường ai nấy đi.”
“ Tục ngữ nói, người nghèo chớ đi thăm thân thích, ngựa gầy chớ đi trong sương gió. Lý Hồng Cơ là người Lam Điền ta sẽ truy sát tới cùng, cho nên thiên hạ này không có chỗ cho hắn nương nhờ nữa, kể cả Kiến Nô. Về phần Ngô Tam Quế, hắn có thể theo Kiến Nô, bệ hạ không ưa gì hắn, thế thì hắn cũng chết chắc. “ Trương Quốc Phượng xử lý xong công vụ tới bên bếp lửa, đặt bầu rượu lên hơ nóng uống:
Lý Định Quốc hầm hừ: “Lý Hồng Cơ tự tìm đường chết rồi, nhưng Ngô Tam Quế, ta thấy kẻ này chưa làm gì ác, sao ngươi biết Vân Chiêu không thích hắn?”
Trương Quốc Phương thêm cùi vào bếp, dùng cời khơi than cháy to hơn: “ Ngô Tam Quế biểu hiện ở Liêu Đông hết sức trác tuyệt, ta không tin bệ hạ lại không biết tới hắn, nhưng mà đến khi Hồng Thừa Trù chiến bại, bệ hạ vẫn chưa từng nhắc tới người này dù chỉ một chữ, cho nên ta biết bệ hạ không thích hắn.”
“ Đây chính là nguyên nhân Ngô Tam Quế mới tiếp nhận Lý Hồng Cơ, trước kia hai bên đang giằng co, nếu bệ hạ chỉ lộ ra chút thiện chí với Ngô Tam Quế thôi, tin rằng hắn đem toàn bộ thiết kỵ Quan Ninh quy thuận Lam Điền ta.”
“ Chí ít không bao giờ chứa chấp Lý Hồng Cơ, để lại đường lui cho bản thân.”
“ Ngươi nói cũng phải. “ Lý Định Quốc nhổm dậy tức thì: “ Ngươi nói xem vì sao Vân Chiêu không thích Ngô Tám Quế? Ta và tên này nhiều lần tác chiến, hắn tuyệt đối không phải người tầm thường đâu, nếu không có hỏa khí áp đảo, quân ta chắc chắn nhiều lần chịu thiệt dưới tăn hắn ...”
Trương Quốc Phượng cau mày: “ Ta đã nói với ngươi rồi, khi nhắc tới bệ hạ phải dùng tôn xưng, đừng vì chi tiết nhỏ này để về sau đi vào đường cùng, bệ hạ không chấp ngươi, nhưng người dưới bệ hạ không bỏ qua cho ngươi.”
Lý Định Quốc giơ tay đầu hàng: “ Được, được, bệ hạ ngay cả tên tặc khấu như ta còn bày đủ thủ đoạn chiêu mộ, sao không cần Ngô Tam Quế, có người này chúng ta sớm thống nhất Liêu Đông.”
“ Đó là chuyện của bệ hạ, chúng ta là người dưới, đừng suy đoán bừa bãi, chấp hành quân lệnh là được.”
“ Ta còn tưởng bệ hạ muốn mau chóng diệt trừ họa hại Liêu Đông, hoàn thành nhất thống, tích cực chuẩn bị chiến đâu, ai ngờ bệ hạ chẳng vội thống nhất thiên hạ.”
Trương Quốc Phượng lắc đầu: “ Đã bảo ngươi đừng đoán ý bệ hạ, ta chỉ có thể nói với ngươi, thiên hạ trong mắt bệ hạ khác với chúng ta.”
Lý Định Quốc nói có chút mỉa mai:” Ta sao cũng được, hoàng đế dã tâm lớn thì đám ưng khuyển chúng ta mới không lo thỏ hết chó vào nồi, yên tâm sống thêm vài năm.”
Trương Quốc Phượng nhìn hắn:” Từ xưa tới nay đế vương làm cái chuyện thỏ hết chó vào nồi là vì thấy hoàng quyền bị uy hiếp, hoặc là tuổi thọ đã tận, lo hậu bối không thể kháng cự lại lão thần, nên mới sinh ra tâm tư đó. Nay bệ hạ còn ít tuổi hơn chúng ta, quyền uy ngợp trời, đợi khi bệ hạ có tuổi, hai hoàng tử cũng trưởng thành, chúng ta thì đã già, sao còn là uy hiếp được? Ngươi thu hết tâm tư thừa thãi lại đi, yên tâm mà đánh trận, đợi khi già không dùng nổi nữa thì về Phượng Hoàng Sơn làm ruộng với ta, tóm lại là đời này chúng ta không có đại nạn nào đâu.”