Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 930 - Q4 - Chương 226: Giết Chóc Là Chuyện Người Phàm. (1)

Q4 - Chương 226: Giết chóc là chuyện người phàm. (1)

Lý Định Quốc ở trong quân Trương Bỉnh Trung quá lâu, chẳng có chút tin tưởng nào với hoàng quyền.

Nay quân đoàn này trong tay hắn, dù tướng sĩ cực kỳ tôn kính, nhưng trừ Trương Quốc Phượng ra thì kể cả có là đám phó tướng lớn nhỏ trong quân đã đi theo đánh trận lâu năm, hắn không sao thân thiết nổi.

Cứ tưởng vì xuất thân của mình nên không hòa hợp được vào trong quân, nhưng mà khi nói chuyện với Cao Kiệt, Lôi Hằng mới biết, đám phó tướng ở các quân khác đều như thế.

Đám phó tướng đó rất thân thiện với quan binh hạ tầng, nhưng lại tránh xa thượng quan, cho nên giữa các chủ sự trong quân luôn có khoảng cách.

Dưới tình huống đó tướng quân ở tiền tuyến chỉ có cách thần phục hoàng đình trung ương, không có năng lực đối kháng.

Lý Định Quốc đã qua cái tuổi nhiệt huyết rồi, thêm vào hắn không có mấy thiện cảm với Vân Chiêu, nên không ngại dùng tâm tư ác độc nhất suy đoán ý đồ y, sau đó khống chế hành vi của mình trên giới hạn đó.

Dù không nghĩ cho mình thì phải nghĩ cho huynh đệ theo mình vào sinh ra tử bao năm, như Trương Quốc Phượng đã có ba đứa con, mỗi lần hắn về là chúng vây quanh gọi bá bá ríu rít, đứa ôm chân, đứa đòi bế, đứa hỏi quà. Đến sắt cũng phải tan chảy, hắn không thể không cẩn thận, nếu không sẽ ảnh hưởng tới người khác.

Không khí dưới Ngọc Sơn ngày một ẩm thấp, đó là do chim én và chim nhạn từ phương nam mang về.

Đợi lúc dương liễu nảy chồi non, cỏ xanh lộ khỏi mặt đất thì đàn vịt cũng càng cạc nhảy xuống ao nước chưa tan hết băng.

Quan viên ti thiên giám vừa dâng tấu, nói năm nay địa khí bộc phát, bốn mùa thuận hòa, sao trên trời đúng vị trí, vững vàng chắc chắn, dự báo năm Tân Hoa thứ nhất sẽ là năm tốt lành.

Đại ti nông cũng dâng tấu nói, sau khi cân nước Hoàng Hà thấy lượng bùn đất ít hơn các năm, dự váo là tỉ lệ xảy ra lũ lụt thấp. Mà trứng sâu trong đất nhờ có mấy trận tuyết lớn, khả năng sống không nhiều, cho thấy năm nay không có sâu bệnh diện rộng.

Toàn là tin tức tốt lành cả, cho thấy Đại Minh dần khôi phục rồi.

Cho dù năm ngoái là một năm khói súng khắp nơi, nhưng đã thấy dấu hiệu tốt đẹp, Vân Chiêu tin, con số ngày càng tốt hơn, tranh thủ toàn dân tham gia hoạt động tu sửa lại Đại Minh rách nát.

Còn về phần đại hồng lư Chu Tồn Cực dâng tấu nói trong Chung Nam Sơn có mai hoa lộc thuần một màu trắng, ở Tần Lĩnh có quỳ ngưu xuất hiện, Kỳ Sơn có bóng dáng phượng hoàng bay qua ... Vân Chiêu cười mà thôi, tùy tiện thưởng mấy thếp lụa trắng cho địa phương báo tin lên cho xong chuyện.

Điềm lành là cái thứ hoang đường, chẳng khác nào mở to mắt nói dối, nhưng mà bách tính thích cơ, giờ tân triều vừa bắt đầu, nếu không có thứ thần thần quỷ quỷ xuất hiện thì không phải mở đầu tốt.

Nhưng thứ này ít thôi, không được tràn lan, đâm không hay.

Công văn lễ bộ rất thú vị, năm ngoái hoàng đình cho xây thư viện cực lớn ở trong bốn đô thành chưa công khái, Thuận Thiên Phủ là thư viện Hàn Lâm, Nam Kinh là thư viện Quốc Tử Giám, Quảng Châu là thư viện Dự Chương, còn Trường An thì tất nhiên là thư viện Ngọc Sơn.

Bốn thư viện này đều được Vân Chiêu đích thân viết biển, nói cách khác, học sinh từ bốn thư viện này đi ra đều có tư cách trực tiếp tới vị trí quản lý thiên hạ.

Dưới 4 thư viện này có 27 thư viện nhỏ nối nhau thành lập, Pháp Học Viện do Hoàng Tông Hi cùng Cố Viêm Vũ sáng lập đang có danh tiếng lớn nhất, mà học viện Đường Sắt tọa lạc ở Trường An có tài chính hùng hậu nhất ...

Các trường học này dựa vào cơ cấu chức năng của Lam Điền đặt ra, dùng để đào tạo nhân tài chuyên môn.

Khi các cơ cấu này rụt rè dâng thư lên xin cấp tiền lập trường, không ngờ Trương Quốc Trụ vung bút duyệt hết, làm bọn họ vô cùng uất hận.

Sớm biết dễ thế thì họ đã xin thêm tiền rồi.

Lúc bách tính Lam Điền bắt đầu gieo mạ thì Tôn Quốc Tín tới được Lạp Tát, bắt đầu giảng kinh, tu sửa chùa miếu. Còn Hàn Lăng Sơn biến thành một cát đan pha chương tên Tang Kết ở mảnh đất nhỏ, ý tứ là trưởng quan chấp chính, hắn dân theo 1000 bộ hạ mặt mày đói khát, tới làm hộ pháp cho Phật Sống Mạc Nhĩ Căn.

Mặc dù Tang Kết là kẻ vô danh, nhưng hắn mang tới rất n hiều vàng bạc, Cổ Thủy Hãn rất thèm khát, phái người đi trộm thất bại, lại phái người đi cướp cũng thất bại nốt, thế là Hồng Cung nơi hắn cư trú bị một đám tặc nhân xông vào cướp phá.

Đây mới là ăn cướp thực sự.

Khi Cổ Thủy Hãn hội đàm với lạt ma A Vượng trở về, tới ngay cả cánh cổng Hồng Cung cũng bị rỡ mất, trong Hồng Cung trống không, chỉ có 800 cố thi thể chỉnh tề.

Dù không ai còn sống, hắn cũng biết ai gây ra chuyện này, dẫn hết thân vệ hùng hộ kéo tới Bạch Cung hỏi tội.

Cách Hồng Cung chưa tới 100 trượng, Tang Kết đang dẫn người xây cung điện mới, gọi Bạch Cung.

Lạp Tát giờ rất loạn, ngày náo cũng có người bị mưu sát, đều là lạt ma địa vị trọng yếu, quan địa phương chết càng vô số, khiến khắp nơi sặc mùi âm mưu.

Lúc tuổi thiếu niên, Hàn Lăng Sơn cho rằng dựa vào ba tấc lưỡi của mình có thể khiến thiên hạ yên định, khi đó Tô Tần Trương Nghi là tấm gương của hắn.

Sau khi đi khắp thiên hạ, trải qua vô số chuyện, hắn ghét nhất tốn nước bọt cãi nhau.

Muốn đạt được mục đích thì giết người là nhanh nhất, cứ hủy diệt nhục thể một người thì tư tưởng coi như xong, từ xưa tới nay mấy ai làm được tư tưởng nối tiếp mãi mãi, đa phần dưới đồ đao sẽ biến mất trong dòng sông dài lịch sử, ngay cả sủi lên ít bọt cũng chẳng có.

“ Tang Kết, có phải ngươi giết người của ta, cướp phá Hồng Cung của ta không? “ Cổ Thủy Hãn dẫn người tới Bạch Cung, gọi Hàn Lăng Sơn ra nói chuyện, hung dữ nhìn hắn:

Hàn Lăng Sơn nhìn quanh không thấy ai khác vây quanh xem cảnh này, gật đầu: “ Đúng vậy, ngươi cũng thấy rồi đấy, ta phải xây Bạch Cung cho Phật Sống Mạc Nhĩ Căn, nơi này ngay cả một cái cây cũng không có, đành rỡ Hồng Cung của ngươi dùng tạm.”

Tiếng Mông Cổ của Hàn Lăng Sơn rất tốt, ngay cả người Mông Cổ chính tông như Cổ Thủy Hãn cũng không nhận ra có gì khác thường: “ Ngươi phải trả hết những thứ đã lấy của ta, nếu không ta sống chết với ngươi.”

“ Ta nghe nói ngươi mang theo bảo thạch trân quý nhất của bộ lạc, giờ ta cũng cần.”

“ Ta sẽ mời thần linh tới giết tên nô lệ ngươi.”

Cổ Thủy Hãn mắt muốn toét ra, vừa rống một tiếng liền có một đám người kỳ quái lưng cắm cờ đủ màu, cầm đầu là tên tay cầm đầu lâu, tay cầm chuông rung leng keng.

“ Tuyết Sơn nghe lệnh, đá lớn nghe lệnh, nước lũ nghe lệnh, thần phật phát lệnh, đè chết, dìm chết tên nô lệ kia ...”

Đoàng!

Hàn Lăng Sơn chẳng buồn nghe hắn niệm chú hết đã nổ súng trước, tức thì tiếng súng rền vang ...

Khoảng cách quá gần, Cố Thủy Hãn lập tức bị bắn thủng lỗ chỗ như tổ ong, máu tươi tràn bốn phía, hắn kinh hoàng đưa tay ra bịt, chỉ là tay ít quá, bịt không xuể, thế là ngả người ngã rầm ra sau ...

( Tác: Đừng cười, người Ô Tư Tàng bị tông giáo thống trị trước khi đánh trận đều làm vậy, họ không phải là Thổ Phồn cường đại thời Đường)

Hàn Lăng Sơn đá bay tên thầy cúng tin mình có thể gọi thần linh xuống giúp đỡ, thầy cúng ngã xuống đất vẫn giơ cao tay cầu viện tuyết sơn đằng xa.

Tiếng súng dừng hại, Hàn Lăng Sơn không khỏi cảm khái, hơn 500 người mà tên đó dẫn theo chưa được lệnh tấn công thì chưa tấn công, chưa được lệnh rút lui thì không rút lui, toàn bộ bị bắn chết tại chỗ.

Nô lệ người Ô Tư Tàng rất tốt, cho dù bên cạnh bắn giết nhau ầm ầm, bọn họ cũng không dừng công việc, vừa hát vừa làm việc.

Bình Luận (0)
Comment