Vân Chương, Vân Hiển sắp rời Ngọc Sơn tới trấn Ninh Hạ ăn cát rồi.
Ở trong thư viện Ngọc Sơn, đứa bé nào chưa ăn cát thì chưa trưởng thành được.
Thằng bé Vân Chương rất tráng kiện, lúc ly biệt cha mẹ giống như ông cụ non dặn dò tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân phải bảo trọng thân thể, đợi nó về báo hiếu, hết sức quyến luyến làm ai cũng xúc động.
Còn Vân Hiển là cái thằng vô tâm, tỏ ra mất kiên nhẫn với lời căn dặn của phụ thân, mẫu thân, tùy tiện qua loa vài câu, sau đó nóng lòng nhảy lên xe ngựa đưa chúng đi Ninh Hạ, nhanh chóng kiếm lấy chỗ ngồi thoải mái nhất, còn nhe răng làm mặt quỷ với mẫu thân đang rơi nước mắt ròng ròng.
Hôm nay phu thê Vân Chiêu ăn mặc hết sức bình thường, giống như bao cha mẹ khác tới tiễn con mình.
Đám trẻ con lên hết, xe ngựa rốt cuộc cũng lên đường, Tiền Đa Đa bật khóc nức nở.
Từ khi Vân Chương, Vân Hiển sinh ra, chưa từng rời xa nàng một ngày, dù là Vân Chương không do nàng sinh ra, nàng cũng cho bú cả năm trời, trong mắt nàng không khác gì con đẻ.
Giờ hai đứa bé đều đi cả, khác gì cắt của nàng một miếng thịt lớn.
“ Vân Xước sẽ không tới thư viện Ngọc Sơn.” Về tới nhà, Tiền Đa Đa ôm chặt lấy Vân Xước vô tội, giọng cực kỳ kiên định:
Vân Xước trước kia không được mẹ quan tâm, giờ lại cưng như bảo bối thế này, tiểu nha đầu hết sức hoang mang.
“ Trẻ con phải được đi học, cô xem giờ trẻ con xung quanh đêm đi học cả, không học sẽ thua kém người ta.” Phùng Anh lý trí nói:
Tiền Đa Đa vẫn ôm chặt Vân Xước trong lòng:” Thì sao nào, sau này vẫn có người tài hoa cái thế tới cầu hôn nó.”
Phùng Anh thở dài:” Người ta tài hoa cái thế, khuê nữ chúng ta quá thua kém thì sống ra sao?”
Trán Tiền Đa Đa hiện gân xanh rồi, nói từng chữ một:” Đối đãi không tốt với khuê nữ lão nương, lão nương sẽ xé xác nó.”
Phùng Anh trầm ngâm quay sang Vân Chiêu:” Hay là chúng ta mở thư viện chuyên chiêu mộ nữ tử đi.”
Vân Chiêu lắc đầu, nói dứt khoát:” Không được, không được, năm xưa ta nhân lúc thiên hạ hỗn loạn, mọi người chỉ nghĩ sao ăn no bụng, chuyện khác không để tâm nên mới giúp nam nữ học chung được, giờ mà mở trường nữ thì thành ra bước lùi à?”
Tiền Đa Đa giận dữ:” Thư viện Ngọc Sơn giờ chẳng có đứa nào tử tế, học vấn chưa vào bụng được bao nhiêu đã có hai đứa làm bụng to lên rồi, vậy mà không biết liêm sỉ xin thư viện cho thành thân. Từ tiên sinh sao không quản chặt chút, tiếp tục thế này thư viện thành trò cười.”
“ Cả thư viện có hơn vạn học sinh, mới hai đứa to bụng đã là cái gì?” Với Vân Chiêu mà nói, chỉ cần hành vi con người hiện giờ khác trước kia đã là thắng lợi.
Nói ra thực đúng là đẫm nước mắt chua cay, Trung Hoa rộng lớn từ khi Doanh Chính xác lập mô hình vương triều, tận 2000 năm sau cũng chẳng có mấy thay đổi, như thói quen sinh hoạt người Quan Trung trước khi Vân Chiêu tới không quá nhiều biến hóa với thời Tần.
Vì thứ truyền thừa từ cổ xưa đủ giúp bách tính ứng phó với cuộc sống, bọn họ không có ý định thay đổi.
Toàn bộ Đại Minh chỉ có y biết rằng, không thể làm như thế được, vì tuyến hàng hải tới phương đông đã thông rồi, khi phương đông làm ra tài phú khiến người ta thèm khát, thuyền to pháo mạnh của người phương tây sẽ kéo tới.
Bởi thế cần thay đổi, nhưng muốn một đế quốc cổ xưa thay đổi ngay rất khó, nên mỗi một thay đổi đều phải giữ gìn, không cho nó quay ngược lại.
Lo sợ lớn nhất của Vân Chiêu là ngày nào đó, mọi thứ sẽ quay lại quán tính cũ, y phải phá vỡ quán tính ấy.
…… …..
Sử Khả Pháp đi lên đê Hoàng Hà, trên đê đang là thời điểm gió xuân phất liễu.
Đứng trên đê có thể nhìn thấy toàn cảnh Khai Phong, năm xưa Lý Hồng Cơ phá đê tấn công nơi này gây tai họa mấy năm trời, giờ đã dần khôi phục.
Tháp sắt vẫn ở trong tầm mắt, nhưng Sử Khả Pháp chỉ thấy còn người mất.
Lúc mới tới Ứng Thiên Phủ, ông ta tràn trề tự tin sáng tạo ra thế giới mới.
Khi giấc mộng tan vỡ, Sử Khả Pháp nhận ra, mọi biến hóa tích cực ở Ứng Thiên Phủ chẳng liên quan tới ông ta, ông ta như thằng ngốc bị người ta chơi đùa trong lòng bàn tay mà vẫn dương dương đắc ý.
Thế là ông ta bệnh nặng, sau đó vứt bỏ mọi thứ, mang theo đứa cháu rầu rĩ về quê, huyện Tường Phủ phủ Khai Phong, từ đó đóng cửa không ra ngoài nữa.
Cho tới giờ khai xuân mới rời chỗ ở lên Hoàng Hà, ông ta biết nếu lũ khi hoa đào nở không gây tai họa cho Khai Phong, vậy thì người Khai Phong sẽ có cả một năm bình yên.
Năm nay nước sông Hoàng Hà không cao.
Sử Khả Pháp thong thả đi lên cầu treo Khai Phong, cầu rất vững vàng, ba mươi sợi xích rắt được trâu sắt hai bên sông kéo căng, người đi trên đó tuy hơi đung đưa, nhưng hết sức yên tâm.
Tới giữa cầu Sử Khả Pháp dừng bước, lão phó đi theo cẩn thận tới gần, ông ta rất lo lão gia nhà mình nghĩ quẩn, thình lình đâm đầu xuống Hoàng Hà chảy cuồn cuộn.
Chuyện xảy ra ở Ứng Thiên Phủ biến lão gia thành trò cười cho người thiên hạ.
Nước sông đục ngầu chảy qua dưới cầu, cách mép đê mới đắp rất xa, Sử Khả Pháp khá hài lòng với Khai Phong bây giờ.
Vì Hoàng Hà chạy tới Khai Phong thì chậm lại, khiến phù sa lắng dưới lòng sông, dần dà lòng sông không ngừng cao lên, làm cả thành Khai Phong nằm dưới mực nước Hoàng Hà.
Nay nước chảy gấp như thế, chứng tỏ tri phủ mới tới là người am hiểu trị thủy.
Đi qua cầu treo, sau đê là vô số nông dân đang canh tác, năm xưa ở đây có thôn trang đông đúc, sau đó bị lũ cuốn trôi, biến thành bình địa.
Giờ mảnh đất bị phù sa bao phủ này thành nơi thích hợp canh tác.
Sử Khả Pháp không nhớ tên cái thông trang kia nữa, mới vài năm thôi, ông ta cảm giác, nhiều, rất nhiều năm trôi qua rồi.
Phóng mắt nhìn tới là cảnh nông dân nỗ lực canh tác, thương cổ hò hét vận chuyển hàng hóa lên cầu treo, một số quan viên mặc áo sách cầm bản vẽ đứng trên bờ ruộng chỉ trỏ, bên cạnh là mấy lão nông không ngừng gật đầu.
Thật là tốt.
Khung cảnh ấy làm mũi Sử Khả Pháp cay cay, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra, từ từ ngồi xuống.
Giờ ông ta gầy lắm, cũng yếu lắm, về quê một năm, tóc đã bạc trắng, tâm trạng u ám tới hôm nay mới sáng sủa phần nào:” Đại Minh rốt cuộc được cứu rồi.”
Lão phó len lén lau nước mắt, nhiều lời ông ta không dám nói với lão gia nhà mình, ông ta thấy thiên hạ bây giờ thực sự rất tốt, tốt hơn Chu Minh nhiều lắm.
Khi lão gia trở về quê, lão phu nhân luôn lo sợ quan viên Lam Điền tới nhà gây phiền phức, vì thế đóng chặt cửa thu mình hết sức có thể, láng giếng thân thích cũng hạn chế qua lại.
Nhưng cuối cùng quan viên Lam Điền vẫn tới gõ cửa bọn họ, khi ai nấy cho rằng quan viên Lam Điền sắp tịch thu số ruộng ít ỏi nhà mình chia cho nông phu, thì quan viên nói, nhà họ ít ruộng quá, được phân thêm, ngay cả nhà lão phó sáu người cũng được chia đất.
Thế là cả nhà thêm những 120 mẫu đất.
Sử Khả Pháp ngồi bên sông nghỉ một lúc, tâm trạng cũng bình ổn lại, nói với lão phó:” Trong số đất dư ra trong nhà có 60 mẫu đất là của nhà ngươi đó.”
Lão phó cười:” Đâu có ạ, đều là nhờ phúc lão gia.”
Sử Khả Pháp lắc đầu:” 60 mẫu đất đó thực sự của nhà ngươi đấy, sau khi về nhà bảo phu nhân cắt số đất đó ra, cái gì của ngươi là của ngươi, không lẫn lộn được.”
Lão phó kinh hãi:” Lão gia không cần lão nô nữa à?”
“ Trong điển chương tân triều đã không có nô phó nữa rồi, trên đó viết rõ ràng, mỗi người Đại Minh là người tự do. Tự do là gì, chính là người người bình đẳng.”
“ Người người bình đẳng là sao ạ?”
Sử Khả Pháp nghe vậy cười lớn:” Lão phu cũng rất muốn xem xem cái gọi là người người bình đẳng mà tân hoàng đế hứa hẹn là cái gì, xem y có thể chấp hành triệt để được hay không?”.
…… ……