Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 934 - Q4 - Chương 230: Bách Tính Đường Đường.

Q4 - Chương 230: Bách tính đường đường.

Lão phó gãi đầu gãi tai, không hiểu lão gia cười cái gì nữa, nhưng lão gia cười là tốt rồi, tức là chuyện đã trôi qua rồi, vậy là tốt.

Kỳ thực đâu đơn giản như ông ta nghĩ, chuyện xảy ra ở Ứng Thiên Phủ đả kích Sử Khả Pháp vô cùng nghiêm trọng, tổn thương da thịt dễ lành chứ đả kích linh hồn, e không bao giờ khôi phục được.

Hai người Trương Phong, Đàm Bá Minh đã tước bỏ mọi kiêu hãnh của ông ta, đập tan niềm tin của ông ta, xóa bỏ hết thành tựu của ông ta, đẩy ông ta xuống mười tám tầng địa ngục.

Nhưng Sử Khả Pháp vẫn kiên cường sống.

Chỉ là ông ta không muốn gặp ai nữa, dù là huynh đệ Trần Tử Long đồng bệnh tương lân với mình, ông ta không muốn thấy những người mình từng quen biết.

Huyện Tường Phù nằm trong thành Khai Phong, nhà Sử Khả Pháp cũng ở trong thành, nhưng ông ta chuyển xuống nông thôn sống rồi, tới một cái thôn nhỏ chưa tới mười hộ dân sinh sống, không ai biết ông ta là ai.

Hôm nay tiết xuân tới đẹp, ông ta ra ngoài, bất tri bất giác đi vào thành.

Do nhu cầu chống lũ, quan viên Lam Điền sau khi tới Khai Phong thì chuyện đầu tiên làm là tu sửa tường thành.

Cho dù tường thành là thứ cực kỳ bất lợi cho sự phát triển của thành thị, thế nhưng người ta vẫn thích ở trong thành hơn, cứ như có bức tường này thì ai nấy sẽ được an toàn vậy.

Chỉ người Quan Trung là không quan tâm tới tường thành.

Đó là sự thực, ngàn đời nay đều thế, nhất là ở huyện Lam Điền, ở dưới quê còn an toàn hơn trong thành, nửa đêm chó sủa gà kêu một cái bọn họ có thể cõng con dắt cha mẹ chạy ngay vào Tần Lĩnh nơi có vô số sơn cốc lớn nhỏ chằng chịt như mê cung để trú ẩn, đâu như trong huyện thành, tặc khấu bịt cổng thành là hết chạy.

Còn bây giờ lại càng như thế, nửa đêm nghe thấy tiếng kẻng là chớp mắt vô số đoàn luyện vũ trang nhảy ra khỏi nhà.

Một đám người hận không có cơ hội thi triển bản lĩnh, tuyệt đối không sợ bất kỳ cường đạo, đạo tặc, hoặc bất kỳ tặc gì.

Rõ ràng Khai Phong không làm được điều này, nhưng Khai Phong vô cùng sạch sẽ ngăn nắp.

Cổng thành không còn treo thủ cấp lủng lẳng nữa, bên cổng thành cũng không còn dán đầy văn thư truy nã, chỉ có vài quảng cáo thương nghiệp dán ở hàng rào gỗ, đây là thứ mới mẻ cho nên thu hút nhiều người xem.

Sử Khả Pháp cũng dừng chân xem mấy tờ quảng cáo miêu tả hết sức truyền thần, lắc đầu bỏ đi.

Trên người bách tính Khai Phong vẫn còn sót lại chút không khí xa hoa của đô thành thời Tống.

Đây vốn không phải là tòa thành sở trường võ lực, người nơi đây càng giỏi sáng tạo ra những thứ khiến người ta thoải mái, như bộ váy thiếu nữ ở trước mắt đang mặc.

Thiếu nữ đi đường như dương liễu trong gió, váy áo trong lúc cử động lộ ra chút cảnh xuân, không nhiều, vừa đủ thu hút ánh nhìn.

Phía trước nàng là trung nhân đi giày âm dương, một trước một sau, hết sức gây chú ý.

Thân là người Khai Phong, Sử Khả Pháp chẳng lạ gì cảnh này, khuê nữ nhà nghèo sinh ra có bề ngoài đẹp đẽ, cả nhà nuôi nấng hầu hạ không khác gì lão tổ tông, mười ngón tay không đụng tới nước.

Dạy khuê nữ nhà mình khéo làm cơm trà, giỏi thêu thùa, mong khuê nữ gả vào nhà phú quý, hầu hạ quý nhân, mang lại cuộc sống tốt đẹp cho cả nhà.

Nhìn khuê nữ đó thẹn thò như vậy, hẳn là vừa mới được cho ra tiếp xúc bên ngoài, khoe phong vận, sắc đẹp của mình cho người ta xem.

Thông thường khuê nữ như vậy rất được ưa chuộng.

Quả nhiên một bà tử má hóp xuất hiện, trước tiên là nhìn khuê nữ đó từ trên xuống dưới, sau đó là cùng trung nhân dẫn khuê nữ vào quan nhỏ bên đường.

Đợi họ đi ra, trên vai trung nhân có cái ruột tượng căng phồng, còn tiểu nữ tử kia thì nước mắt ngắn dài, đi theo bà từ gầy gò.

Sử Khả Pháp ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, quả nhiên là nơi đó có một lão già mắt hau háu nhìn tiểu nữ tử yểu điệu kia, thi thoảng cười ha hả với người bên cạnh, cực kỳ đắc ý.

“ Theo Lam Điền luật, nữ tỷ trong nhà là làm công, không được dâm nhục, nếu nữ tử tố cáo lên quan, ngươi sẽ bị đầy đi Đài Loan trồng mía.” Sử Khả Pháp lớn tiếng nói với lão sắc quỷ trên lầu:

Lão già đó thấy Sử Khả Pháp nói năng khí độ không tầm thường, không dám tùy tiện đắc tội, chắp tay nói:” Vị huynh đài này, nghe khẩu âm là người bản địa, vậy thì phải biết đây là truyền thống lâu đời ở Khai Phong, vụ mua bán hai bên tình nguyện. Sao gọi là dâm nhục được?”

“ Luật Lam Điền cứng nhắc lắm, không có chuyện thông cảm đâu, mỗi quy định đều ghi rõ ràng, làm trái là theo luật trị tội thôi. Nói ngươi đi Đài Loan trồng mía mười năm thì không có chuyện 9 năm là về. Trông ngươi chắc 60 rồi phải không, không biết có thể sống ở vùng chướng khí đó mười năm không? Sắc là dao cạo xương, chỉ thiếu niên mới chơi được, cẩn thận, cẩn thận ...”

Những lời của Sử Khả Pháp khiến kẻ trên lầu mặt vàng như nghệ, cái khác không biết chứ luật Lam Điền nghiêm khắc thì ai cũng thấy rồi.

Lão già muốn tìm Sử Khả Pháp hỏi cho rõ ràng, nhưng chạy dưới lầu thì ông già tóc trắng đó đã đi xa.

Ba năm qua Khai Phong thu nạp rất nhiều lưu dân, vì thế lại khôi phục cảnh phố xá náo nhiệt, chỉ là đa phần là phu phen tẩu tốt, quần áo lam lũ, cảnh tượng áo gấm phong lưu thời xưa không còn nữa.

Nước thơm của Đinh bà bà chắc là vì không đủ nguyên liệu, uống chẳng còn ngon như xưa.

Bánh thịt của Tào bà bà dưới Diệu Hương lâu thay thịt băm thành thịt khô.

Cải có bánh bao lớn nóng hôi hổi vẫn chất thành núi.

Sử Khả Pháp bỏ ra 6 đồng mua 2 cái bánh bao lớn, vừa đi thong thả vừa ăn, bánh bao mềm, thơm, ông ta rất hài lòng.

Vừa đi vừa ăn, thực sự mất phong nhã, lão phó nói:” Lão gia, ngài đường đường là ...”

Không đợi cho lão phó nói hết, Sử Pháp cười khà khà:” Ta đường đường là một bách tính.”

Câu này vừa nói ra, ngay cả Sử Khả Pháp cũng ngẩn người ra, ngẩng đầu nhìn chời xanh, sau đó hất nón che mặt ra phía sau.

Đúng rồi, việc gì phải xấu hổ với ai, lão phu bây giờ là bách tính đường đường.

Lẩm bẩm câu đó trong miệng mấy lần, Sử Khả Pháp cười lớn, cái lưng hơi lom khom cũng thẳng tắp, chắp tay sau lưng, ca vang:

- Trời đất có chính khí

Toả ra cho muôn loài

Là sông núi dưới đất

Là trăng sao trên trời

Đầy rẫy cả vũ trụ

Khí hạo nhiên của người

Gặp cảnh đời bình trị

Triều thịnh vang lời vui

Khi cùng, tiết tháo rõ

Sử xanh ghi đời đời.

Ông ta vừa đi vừa hát, hát tới phấn khích, thậm chí xõa tung búi tóc, vung vẩy ống tay áo, vui vẻ vô cùng, hành vi như kẻ điên khiến người trên phố vội vàng né tránh.

Lão phó sợ hãi vô cùng, tưởng lão gia nhà mình điên rồi, chạy tới ôm hông Sử Khả Pháp mếu máo cầu xin:” Lão gia, lão gia, xin người tỉnh lại đi.”

Sử Khả Pháp vẫn cười lớn, vỗ đầu lão phó:” Ta chưa bao giờ tỉnh táo thế này.”

Tri phủ Khai Phong chẳng phải ai khác mà chính là người quen củ của Sử Khả Pháp ... Trương Phong!

Đối với đối tượng bị giám sát trọng điểm như Sử Khả Pháp, nhất cử nhất động của ông ta tất nhiên bị giám thị. Hôm nay Sử Khả Pháp đột ngột vào thành, có người bám theo sát gót, ghi lại từng lời nói việc làm của ông ta.

Đến chập tối, Trương Phong sau một ngày bận rộn, đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì đầu mục giám sát bộ là Triệu Chí vội vàng đi vào, đặt một bản văn thư trên bàn Trương Phong, đứng bên đợi hắn xem hết.

Trương Phong đọc lướt qua rồi gập lại:” Có gì không ổn?”

Triệu Chí chắp tay:” Hát Chính khí ca nghênh ngang đi giữ phố, đó là muốn chiêu hồn Chu Minh.”

Trương Phong nhìn hắn chằm chằm:” Hát Chính khí ca sao lại là chiêu hồn Chu Minh?”

Triệu Chí đắc ý đáp:” Chỉ cần phủ tôn phê duyệt, có phải là chiêu hồn Chu Minh hay không thì bắt Sử Khả Pháp về hỏi là biết ngay thôi.”

Bình Luận (0)
Comment