Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 962 - Q5 - Chương 003: Giọt Máu Đầu Tiên. (3)

Q5 - Chương 003: Giọt máu đầu tiên. (3)

Bất kỳ người Đại Minh nào cũng có quyền tới miền tây khai khẩn cho mình một mảnh đất, trồng trọt quá ba năm thì thành đất của người đó.

Ai phát hiện ra mỏ khoáng sản của người đó.

Bắt được dã nhân thì người đó được sở hữu.

Bách tính trừ phải nộp thuế ra thì thi hành tự trị mang tính tích cực.

Bách tính phía bắc Trương Dịch nghe tin này hân hoan cổ vũ, sau đó bắt đầu hỗn chiến, trong một năm ngắn ngủi biến thành vùng đất nằm ngoài pháp luật.

Kết quả sau đó có rất nhiều người từ nội địa đổ tới đây.

Tới đây chỉ có hai loại người.

Phàm là tội tù phán dưới mức tử hình trên ba năm, chỉ cần xin phép, có thể rời nhà lao, tới miền tây hoang vu xông pha.

Phàm là đám lưu khấu tham gia tạo phản, mất quyền phân phối đất đai ở nội địa đều tới miền tây tìm kiếm cơ hội.

Bọn họ thu hút tới miền tây không phải vì đất đai, mà là vàng.

Miền tây có rất nhiều vàng, cho nên rất nhiều thành phần thích phiêu lưu bất hảo rời trong nước đi về miền tây.

Tin tức miền tây nhiều vàng là do quan quân mang về, trong quá trình bọn họ hành quân tác chiến, đi qua chỗ không người phát hiện lượng lớn mỏ vàng, cũng đem về rất nhiều truyền thuyết giàu lên trong một đêm.

Nên đám lưu khấu, đạo tặc ngày trước ùn ùn kéo tới tây bắc, chiếm lĩnh chỗ đắc địa, nhanh chóng tạo thành những nhóm tặc khấu, chém giết, cướp bóc, một số tên đầu mục giàu như vương hầu.

Sau đó quân đội tới.

Lần nào quân đội cũng tìm chính xác tên đầu mục giàu nhất, giết hắn, cướp đi số tài phú chúng tích lũy được, sau đó để lại đám tiểu tặc chỉ có hai bàn tay trắng.

Liên tục làm thế ba lần, đám tặc khấu khôn rồi, không tụ tập thành đám đông nữa, mà tồn tại lẻ tẻ trên mảnh đất này, họ nộp thuế, canh tác, chăn dê, cũng đào vàng, thi thoảng giết người, cướp bóc.

Tổng thể mà nói là ngoan rồi, vì chả ai muốn mang đầu đi làm lão đại, đám tặc khấu hoành hành thiên hạ biến thành lưu manh địa phương.

Trời tối dần, Trương Kiến Lương vẫn ngồi bên thi thể hút thuốc, xung quanh tối om, chỉ có đầu thuốc chớp tắt trong đêm đen.

Suốt cả đêm chẳng ai tới, chỉ có con chó hoang ngồi ở bên cạnh hắn, hắn không đi, con chó không đi.

Khi trời sáng, con trò đó ngoại trừ ngồi đó ra thì không đi liếm máu trên mặt đất, không đi gặm hai cái tay rơi tên mặt đất.

Đây là con chó ngoan.

Trương Kiến Lương bế con chó lên, rời khỏi chợ phiên về dịch trạm.

Ở ngoài suốt cả đêm, người hắn toàn là đất cả, tắm thì tất nhiên phải làm rồi, vì đây là điều lệ trong quân, người sạch thì chó cũng phải sạch.

Con chó rất gầy, rửa hết đất dính trên lông càng gầy, chỉ có da bọc xương.

Hắn còn tìm cái bàn chải cũ, đánh răng cho chó, sau đó bế tới nhà ăn dịch trạm.

Hôm nay ngoài sân không có nữ nô, hẳn biết chuyện hắn giết người nên trốn cả rồi.

Chỉ có mấy dịch đinh đứng rải rác trong sân, kẻ nào kẻ nấy nhìn Trương Kiến Lương với ánh mắt bất thiện, nhưng khi Trương Kiến Lương nhìn bọn họ, bọn họ quay đầu đi.

Nhà ăn trong dịch trạm chẳng có gì ngon, nhưng mà thịt dê thì ăn chán thôi, người và chó ăn no.

Đợi phó phụ dọn bàn rồi, dịch thừa ngồi xuống trước mặt Trương Kiến Lương: “ Huynh đài là quan trị an à?”

Trương Kiến Lương lắc đầu: “ Ta báo thù thôi.”

“ Thế nào cũng được, không thành vấn đề nữa rồi, tối qua Đao gia rời Gia Dục Quan, hắn không muốn trêu chọc vào ngươi, trước khi đi còn nhờ ta đưa cho ngươi 200 lượng vàng. “ Dịch thừa đặt cái bọc nặng trịch lên bàn gỗ ọp ẹp:

“ Ngươi là sỉ nhục của quan viên Lam Điền.”

“ Ta chưa từng làm trễ nải chuyện dịch trạm, ta là dịch thừa, chuyện đầu tiên phải đảm bảo dịch đệ qua lại, chuyện này không có sự cố gì, ngươi bằng vào cái gì nói ta là sỉ nhục của quan viên. Còn về phần ta làm ăn với ai là chuyện của ta, ở đây là chuyện tốt được người người khen ngợi, không tin ra ngoài hỏi xem, ta là dịch thừa tốt nhất ba năm liền đấy.”

Trương Kiến Lương cười lớn: “ Lão tử lần đầu tiên thấy dịch thừa mở nhà chứa lại là dịch thừa tốt nhất.”

“ Đạo sinh tồn mà thôi.”

“ Là ngươi bảo Lão Đao đi chứ gì?”

Dịch thừa không phủ nhận:” Lão Đao là người biết nói lý lẽ.”

“ Ta muốn lột da hắn.” Trương Kiến Lương đấm bàn:

“ Ngoài dịch trạm toàn là loại người như Lão Đao, tên nào cũng đáng chết, ta không biết huynh đài muốn báo thù cho ai, dù sao đã giết một tên, coi như báo thù cho huynh đệ rồi đi.” Dịch thừa không sợ hắn, vẫn điềm đạm nói:” Lão Đao chẳng qua là tên tặc khấu tuổi cao một chút thôi, được mọi người đưa lên đứng đầu, Gia Dục Quan thiếu gì tên tặc khấu hung tàn hơn Lão Đao, chẳng qua không ai chịu làm lão đại, Lão Đao có tiếng không có miếng, chúng mới là người nắm giữ Gia Dục Quan.”

“ Ngươi đã quen thuộc với chúng như thế, vậy nói với chúng, sau này lão đại ở đây là ta.”

“ Bằng vào cái gi?”

“ Không nghe thì chết.” Trương Kiến Lương đáp ngắn gọn:

“ Hả, đại quân sắp tới rồi sao? Vậy phải an bài một chút rồi, để những kẻ kia tiếp tục đi về phía tây.”

Trương Kiến Lương không nói gì thêm, cúi người bế con chó nhỏ gặm xương dưới chân bàn lên, rời khỏi dịch trạm, lần này hắn tới thành lâu Gia Dục Quan.

Sau khi tòa binh thành này bị vứt bỏ, lại không phù hợp để sinh sống, nó không còn vai trò gì cả, sớm muộn gì cũng biến mất, Trương Kiến Lương có chút luyến tiếc, hắn vẫn còn nhớ khi đại quân tới Gia Dục Quan, quan binh Đại Minh ăn mặc rách rưới vui sướng cỡ nào.

Mặc dù tới tiếp quản là phản tặc, là hoàng triều mới, nhưng binh tốt vẫn giao một tòa Gia Dục Quan hoàn chỉnh cho đại quân, có úng thành, có tường thành đất kéo dài tới 160 dặm.

Lúc loạn thế, những binh tốt đói vàng mặt này có thể giữ được thành, chẳng lý do gì thịnh thế tới lại vứt bỏ tòa thành vô số công tích như vậy, hắn thấy đồng cảm với tòa thành quan này.

Đại quân của đế quốc ở Tây Vực đúng là cường hãn, trong ba năm chiếm được bảy thành địa bàn Tây Vực, nhưng quân đội cường đại tới mấy Trương Kiến Lương cũng thấy không nên vứt bỏ Gia Dục Quan.

Giờ dấu vết cũ của Đại Minh đang nhanh chóng mất đi, thứ mới mẻ lấp đầy tầm mắt người Đại Minh, Gia Dục Quân sớm muộn cũng biến mất trong ký ức mọi người.

Giống đám lão binh bọn họ, cũng dần mục nát.

Nhớ khi bệ hạ trưng binh ở Lam Điền, hắn là một đao thuẫn thủ, theo bệ hạ tiêu diệt cường đạo, hắn chiến đấu anh dũng, khi bình định Quan Trung, hắn đã là thập nhân trưởng.

Khi đó quân Lam Điền chỉnh biên, hắn vứt bỏ đao thuẫn quen thuộc, thành tân binh, cùng rất nhiều đồng bạn ở Phượng Hoàng Sơn cầm lấy hỏa súng.

Vừa quen hỏa súng, lại bắt tìm hiểu thủ lôi, lên thảo nguyên đánh nhau với Kiến Nô, hắn đã là tiểu đội trưởng chân chính.

Khi hắn nghĩ mình sẽ cứ thế chiến đấu đến khi chết, đại quân trở về đại doanh Phượng Hoàng Sơn, lại lần nữa chỉnh biên.

Trương Kiến Lương tự thấy mình bắn súng rất tốt, ném lưu đạn cũng thượng hạng, thế nào cũng có vị trí của mình ở tân quân.

Đáng tiếc, hắn trượt.

Hắn không nhớ được một đống điều lệ trong quân, hắn không hiểu quan hệ giữ bộ binh và pháo binh, hắn nhìn không ra bản đồ chi chít số, hắn không viết được kế hoạch tác chiến, hắn không biết phân phối binh sĩ để đạt hỏa lực tốt nhất ...

Thế là hắn quay lại làm quân tốt, không lâu sau hắn cùng nhiều người rời quân doanh, bổ sung vào đoàn luyện.

Lần đó Trương Kiến Lương khóc rống lên, hắn thích quân phục đen, thích tua vàng trên lễ phục, thứ đó đoàn luyện không có, chỉ có thường phục thùng thình ...

Khi lòng hắn nguội lạnh thì Đoàn tướng quân tuyển quân trong đoàn luyện đi viễn chính, hắn tham gia không chút do dự, dù biết đây là quân đoàn ô hợp trong vô số quân đoàn của Lam Điền.

Nhưng đội quân ô hợp này sau khi rời Lam Điền đả thông bốn quận Hà Tây, thu phục Thanh Hải, rời Đôn Hoàng, Dương Quang, sau 200 năm, thiết kỵ Đại Minh lại lần nữa dẫm lên mảnh đất Tây Vực.

Bình Luận (0)
Comment