“ Cha, vì sao Đa Nhĩ Cổn và Đức Xuyên Gia Quang lại nghĩ cho chúng ta?” Vân Chương cầm một cuốn sách đứng sau lưng Vân Chiêu hỏi, hắn quan tâm tới thời sự, cho nên sự kiện lớn nhất trong mấy năm qua của Đại Minh như thế này không thể không biết:
Vân Chiêu vất vả gỡ Vân Xước ra khỏi cổ mình, nha đầu này thực sự không còn nhỏ nữa, đáng lẽ không nên chơi trò này, chỉ vì trong nhà quá chiều đâm ra trẻ con ương bướng hơn với đứa bé cùng tuổi. Chỉ là khuê nữ nghịch thế nào Vân Chiêu cũng không giận, vừa đối phó với những trò tai quái của khuê nữ, vừa trả lời nhi tử:” Vì chúng ta là cường đạo lớn nhất thế giới, cho nên nhóm cường đạo nhỏ trước khi làm ăn phải thỏa mãn chúng ta đã, như thế chúng mới có thứ mà chúng muốn, đó là bi ai của cường đạo nhỏ.”
“ Cha cũng từng là cường đạo nhỏ mà. “ Vân Hiển hứng thú với lịch sử đen đủi của cha:
Vân Chiêu thở dài: “ Ai mà chẳng làm từ nhỏ lên, đám Hổ gia, Báo gia của con năm xưa làm cường đạo bị Tôn Truyền Đình bắt được, nấu chảy đao kiếm thành công cụ sửa đường, phải đi làm đường mất một năm. Nếu không có gia gia con bỏ tiền chuộc về thì làm khổ lực xong còn bị chặt đầu.”
“ Thế mà ai nhắc tới nhà ta cũng nói chúng ta là tặc khấu nghìn năm, con tưởng phải oai hùng lắm.” Vân Hiển rất không hài lòng, thấy Vân thị từ lúc xuất thế phải là gian tặc phong vân mới đúng:
“ Vân thị ta đúng là tặc khấu nhiều năm, nhưng chỉ có mười năm vừa qua là thuận lợi, chứ thời gian khác là đối tượng bị quan phủ đả kích, trốn chui trốn nhủi giữ mạng như chuột. À, ai bảo con nhà ta là tặc khấu nghìn năm?”
“ Khổng Thanh ạ, hắn vừa nói xong bị Khổng tiên sinh tát cho đỏ rực mặt.”
Vân Chiêu gật gù dụi đầu vào ngực Vân Xước làm nha đầu cười khanh khách: “ Thằng đó đáng ăn đòn ... Còn gì chưa hiểu không, mau hỏi đi, thời gian của cha không nhiều.”
Vân Chương bỏ sách xuống: “ Cha, yếu và mạnh phải đánh giá thế nào, có một tiêu chuẩn không?”
Vân Chiêu ngẫm nghĩ: “ Tiêu chuẩn đánh giá ai là kẻ mạnh chính là, tài phú, nhân khẩu, vũ khí, cùng với quân chủ anh minh.”
“ Vậy học vấn, trí tuệ, nhân từ thì sao? “ Vân Chương có vẻ không phục:
“ Nếu những thứ đó không chuyển được thành sức mạnh, nước nào có càng nhiều phẩm chất đó sẽ càng yếu. Nhi tử, mặc dù nói sức mạnh thể hiện đa dạng, nhưng hình thức biểu hiện cuối cùng vẫn là thực lực của cú đấm con có thể giáng vào kẻ thù mạnh cỡ nào.”
“ Nói vậy lấy lý phục người là không tồn tại.”
Vân Chiêu cười lớn:” Tồn tại chứ, nhưng khi mọi người ở cùng một đẳng cấp kìa, nếu sức mạnh mà mất cân bằng một chút thôi là thành lấy sức mạnh phục người.”
Vân Chương cau mày tựa hiểu tựa không:” Cha, vậy điểm tận cùng của sức mạnh là gì?”
Vân Chiêu trầm mặc, nhìn ba đứa con của mình:” Đó là khi người ta nghiên cứu ra một loại virus có thể giết tất cả mọi người, nghiên cứu ra tạc đạn có thể chớp mắt xóa xổ cả vùng rộng lớn, khi chúng ta phát hiện có thể hủy diệt chính mình một cách dễ dàng, vậy đã tới tận cùng sức mạnh. Cho nên các con nhớ, phải cẩn thận khi dùng sức mạnh của mình.”
Vân Chiêu sau buổi chiều trò chuyện với ba đứa con, tâm tình không hề tốt, y thấy những lời mình nói không chính xác, hoặc là không nên nói.
Bản tính con người là gây họa, sau đó kiểm điểm, rồi lại gây họa ...
Dù người tiên tri như Vân Chiêu cũng thế.
Xem ra đây là bản tính của con người rồi.
Thân là hoàng đế, Vân Chiêu có nguồn lực tốt nhất, y dùng ba ngày sau bí thư giám chỉnh lý ra một chồng ví dụ liên quan câu hỏi của Vân Chương.
Vân Hiểu cũng gom tiền thực hiện kế hoạch ngao du thiên hạ, đem bán cái xe đạp của mình, lấy được 6 vạn đồng bạc, trong đó có cả kỹ thuật chế tạo lẫn bản quyền xe đạp.
Thứ này là quà sinh nhật phụ thân tặng hắn.
Chuyện này làm Tiền Đa Đa vô cùng phẫn nộ, thấy nhi tử là cái thứ bại gia.
Vân Chiêu không nghĩ thế, hành vi của nhi tử khác nào năm xưa mình đem giấy nợ gia tộc thu thấp cả trăm năm cho một mồi lửa.
Cho nên Vân Chiêu không hỏi tới chuyện này, càng không cho Tiền Đa Đa mắng con.
“ Nó là hoàng tử.” Tiền Đa Đa oán trách trượng phu:
“ Xe đạp là do ta tặng nhi tử, thuộc về cá nhân nó, nó muốn xử lý thế nào là chuyện của nó, nàng không được ngăn cản.” Vân Chiêu và Phùng Anh đang nằm trên giường gấm, nên không khách khí gì với Tiền Đa Đa xô cửa đi vào:
Tiền Đa Đa hất tung cái chăn mỏng đắp trên hai người, ngồi ở giữa, không coi Phùng Anh mặc mỗi yếm lót ra gì.
“ Thích trút giận tới phòng cô mà trút giận.” Phùng Anh nóng tính đứng dậy, xách cổ Tiền Đa Đa ném ra ngoài, sau đó cài cửa lại, mặc cho Tiền Đa Đa ở ngoài đá cửa, còn cảnh cáo Vân Chiêu:” Chàng không được giúp, bao năm rồi vẫn chẳng có tí quy củ nào cả.”
Vân Chiêu đành nằm xuống, nghe Phùng Anh nói chuyện giải tán hắc y nhân.
Hắc y nhân trước nay luôn là lực lượng thuộc hoàng tộc, rất nhiều người lo lắc Hắc y nhân sẽ thành tổ chức giống Đông Xưởng hoặc Cẩm Y Vệ của Chu Minh.
Nhiều năm trôi qua, mọi người phát hiện, hoàng đế không hề có ý trọng dụng hắc y nhân, thậm chí là còn muốn tước giảm quyền bính, giờ Hắc y nhân chỉ còn là vệ đội hoàng gia.
“ Phu quân, chúng ta đã năm năm không tiếp nhận hắc y nhân mới, giờ họ đã già đi, nhiều người không dùng được nữa, chẳng bằng nhân cơ hội này cho họ giải giáp quy điền.”
Thành phần Hắc y nhân nhiều nhất là Vân thị cường đạo, trải qua mười mấy năm, đám lão tặc người chết, người thương, gom lại chẳng đủ 1000.
Tiếp tục giữ lại không có ý nghĩa gì cả.
“ Bọn họ có chịu không?”
“ Không chịu, nhưng họ không cách nào gánh vác chức trách nữa, hai năm qua vụ ám sát nhằm vào chàng nhiều thêm, năm nay hai lần xảy ra sơ hở.”
“ Sao ta không biết gì?”
“ Vì chưa ảnh hưởng tới tầng bảo vệ phía trong, chỉ phía ngoài xảy ra chuyện, nên thiếp không bẩm báo, có điều tiếp tục như vậy không được, nên thay người thôi.”
“ Nàng muốn ra tay với họ thì nhớ phải an bài tốt cuộc sống của họ, đồng thời không thể cho nghỉ toàn bộ, nhiều người ta dùng thấy quen tay, dù tuổi có cao, tinh lực không đủ, cứ để họ theo ta đi. Dù là con chó già trong nhà, nàng cũng không thể vì nó đã vô dụng mà vứt sang bên không để ý được.”
Phùng Anh thở dài:” Chỉ sợ chàng nói thế thôi, vậy là không đúng đâu, nên giải thoát cho cả hai mới đúng.”
Vân Chiêu sao không biết điều ấy, nhưng không thay đổi được:” Họ theo ta bao năm, sinh tình cảm, khó bỏ lắm.”
Phùng Anh xoay người sang, đối diện với Vân Chiêu:” Đám Lương Tam thực sự rất khó an bài, thiếp luôn cổ vũ bọn họ thành gia, tiếc là bao năm vậy, chẳng mấy người chịu lập gia đình. Lương Tam muốn theo Vân Hiển làm thiếp thân hộ vệ, hắn cũng thân thiết với Đa Đa, cô ấy sẵn sàng giao an toàn cho Lương Tam, nhưng mà hắn ngày một không theo kịp cục diện nữa rồi.”
“ Thân thủ của bọn họ thì tốt thật đấy, nhưng ở phương diện hỏa khí lại rất kém, so với người trẻ tuổi huấn luyện ở quân doanh Phượng Hoàng Sơn kém quá xa, dù võ thuật, kỷ luật đều hơn đứt họ.”
“ Phu quân, ở trong quân người mới thay người cũ là chuyện thường, thêm nữa sự tồn tại của Hắc y nhân vốn là vết nhơ của hoàng tộc, không bằng để họ dần dần biến mất, như thế tốt cho tất cả mọi người.”
Vân Chiêu không trả lời, còn nhắm mắt lại, y thực sự không muốn nói chuyện này với Phùng Anh, dù nàng nói có lý.
Khi trời sáng, Vân Chiêu đi tản bộ trong sân, nhìn thấy hai hộ vệ toàn thân giáp trụ, cái này kỳ lạ rồi, quân Lam Điền đã lâu lắm không phân phối giáp trụ, phàm người dùng thứ này đều là người già trong quân.
Đi tới bên cạnh họ nói:” Mở giáp mặt ra.”
Giáp mặt mở ra, xuất hiện một hán tử, tóc mai đã bạc phơ.
“ Lương Tam, thiếu tướng giờ cũng đứng trực à?”
Lương Tam mấp máy miệng:” Thủ hạ trực ban có sai sót, lão nô thay thế.”